Thần Y Ngốc Phi

Chương 53

Tuy rằng thanh âm lúc này mang theo một chút trầm trọng, nhưng giọng điệu hừ lạnh kia lộ ra ngữ khí lưu manh quen thuộc,so sánh với Bộ Kinh Vũ cũng không khác nhau là mấy.

Tuy nhiên Mạnh Phất Ảnh lại âm thầm lắc đầu, Bộ Kinh Vũ không phải là Minh chủ của tổ chức Săn Bảo sao? Làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa người có thể ở trong phòng ngủ của Hoàng Hậu lúc này, nhất định phải là người có thân phận cực kì đặc biệt trong Cung. Hay là Hoàng Thượng ? Nhưng Hoàng Thượng cũng đã 40, 50 tuổi rồi. Thanh âm kia cũng không giống một ông lão, nên chắc chắn không phải Hoàng Thượng.

Chỉ còn một khả năng duy nhất, chính là Thái tử, Thái tử do chính Hoàng Hậu thân sinh. Người xuất hiện trước giường Hoàng Hậu lúc này rất có khả năng là Thái tử.

Mà nếu đã là Thái tử của Bắc Nguyên triều, thì sẽ không thể là Bộ Kinh Vũ.Bất qua,khi đoán được hắn là Thái tử Bắc Nguyên triều, con ngươi Mạnh Phất Ảnh chợt lóe. Thái tử Bắc Nguyên triều – Đông Phương Sóc, là người năm đó hướng Hiên Viên Tinh cầu hôn, lại bị Hiên Viên Tinh lấy cái chết để cự tuyệt. Trong lòng nàng lúc này có thêm vài phần tò mò, không biết Đông Phương Sóc là một người như thế nào lại khiến cho Hiên Viên Tinh thà chết cũng không gả.

“Sao còn chưa tiến vào? Bản Cung không phải là loại người có ham mê giết người lung tung”. Người bên trong không nghe thấy động tĩnh phản hồi của Mạnh Phất Ảnh, tưởng Mạnh Phất Ảnh sợ hãi , lại mở miệng nói. Trong thanh âm mang theo sự trào phúng cùng không kiên nhẫn.

Ý tứ lưu manh kia cũng càng thêm rõ ràng.

Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng hoàn hồn, không để ý đến sự trào phúng của hắn. Hơi cất bước ,từ từ đi vào, bước chân có chút tùy ý nhưng cũng không hề do dự cùng sợ hãi, lại càng không có chút hèn mọn. Vô cùng tự nhiên, hào phóng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

“Thảo dân thỉnh an Thái tử” Sau khi đi vào Mạnh Phất ảnh cúi người hành lễ ,thanh âm trầm thấp ,không siểm nịnh như cũ. Vì nàng vừa ăn xong một loại dược có thể thay đổi thanh âm, nên thanh âm lúc này hơi khàn khàn, hoàn toàn giống như thanh âm của một nam tử.

Đông Phương Sóc hơi nhướn mày, sâu trong con ngươi ẩn qua chút ngoài ý nuốn, hơi khoát tay nói “Đứng lên đi”.

Mạnh Phất Ảnh từ từ ngước lên, khi nhìn thấy Đông Phương Sóc thì lập tức ngẩn người. Nàng tưởng rằng ngoài Hiên Viên Diệp sẽ không có một nam nhân nào khác khiến nàng phải giật mình. Nhưng lúc này khi nhìn thấy Đông Phương Sóc, nàng thật sự không khỏi sửng sốt.

Dung mạo của nam nhân này so với Hiên Viên Diệp không kém hơn bao nhiêu. Gặp được hắn, nàng hoàn toàn có thể đem câu nói trước đây hình dung Hiên Viên Việp mà hình dung hắn.

Yêu nghiệt… nàng không thể tìm được một từ nào phù hợp hơn.

Tuy Hiên Viên Diệp cũng mang vẻ đẹp tuyệt mỹ, nhưng khuôn mặt hắn lúc nào cũng toát lên vẻ băng lãnh , cộng thêm hàn khí quanh thân, nên từ ‘’yêu nghiệt’’ không thích hợp dùng cho hắn. Trái lại, nam nhân đứng trước mặt nàng này lại có ba phần phong lưu, bảy phần tà khí. Chỉ cần liếc nhìn đã có thể khẳng định hắn chính là yêu nghiệt. Hơn thế nữa, tuy vẻ ngoài của hắn mang theo sự lưu manh tà khí nhưng vẫn không dấu được vẻ cuồng vọng cùng khí phách làm cho người khác không thể xem nhẹ. Điểm này làm cho nàng có cảm giác giống với Bộ Kinh Vũ.

Nam nhân như vậy lại bị Hiên Viên Tinh cự tuyệt? Hiên Viên Tinh dù sao cũng là một nữ nhân cổ đại, nam nhân như vậy hẳn là sẽ rất vui vẻ chấp nhận gả ới phải chứ, sao có thể cự tuyệt? Mạnh Phất Ảnh thật có chút không hiểu được.

“ Nhìn đủ chưa? Ngươi đến để xem bệnh hay để động dục? Ngươi là nam nhân hay là nữ nhân” Đột nhiên Đông Phương Sóc đứng lên, bước đến gần nàng một chút, dùng ánh mắt phong lưu tỉ mỉ đánh giá nàng, bỗng sâu trong ngươi hắn hiện lên tia quang mang khác thường.

Hắn vừa nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng liền kinh ngạc. Đúng, là kinh ngạc!Qua nhiều năm như vậy, hắn đã quen với ánh mắt của người khác khi nhìn thấy hắn. Bởi vì dung mạo của hắn, bất kể là nam nhân hay nữ nhân khi nhìn thấy cũng đều ngây người.Nhưng khi nhìn đến tận sâu trong đôi mắt của nàng chỉ thấy trong đôi mắt ấy hiện lên sự nghi hoặc thì không khỏi sửng sốt. Dung mạo của hắn lại có thể làm cho nàng thấy khó hiểu ư ?

Mạnh Phất Ảnh cả kinh, âm thầm mắng mình quá mức thất thố, liền thấp giọng nói “Thảo dân đương nhiên là đến để xem bệnh cho Hoàng Hậu”

Đôi mắt Đông Phương Sóc vẫn thẳng tắp nhìn nàng, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng khiến tim Mạnh Phất Anh đập liên hồi,chẳng nhẽ nam nhân này đã biết là nàng nữ phẫn nam trang? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bản thân ngụy trang vô cùng hoàn mĩ, hẳn là sẽ không bị nhìn thấu dễ dàng như vậy.

“Bản cung đã từng gặp ngươi” Sau một lúc, Đông Phương Sóc đột nhiên nói, thanh âm trầm thấp, không nhìn ra được cảm xúc, cũng không phải là ngữ khí nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định.

Mạnh Phất Ảnh cả kinh, lời nói của hắn khiến nàng liên tưởng đến một khả năng, chẳng lẽ Đông Phương Sóc chính là Bộ Kinh Vũ?

Nghĩ đến mấy năm trước Đông Phương Sóc đi Hiên Viên vương triều cầu thân, tuy không thành nhưng hắn vốn là loại người hào sảng , không để bụng. Có lẽ trong thời gian ấy , hắn cũng từng giao thiệp với Hiên Viên Diệp.Nhớ lại lần đó chính Hiên Viên Diệp tận lực chỉ nàng kiếm Bộ Kinh Vũ hỗ trợ. Đúng rồi, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng giờ phút này, Mạnh Phất Ảnh không thể để hắn phát hiện ra điều gì khác thường, liền thấp giọng đáp “Thảo dân chỉ là bậc hèn mọn, lời nói của Thái tử làm thảo dân không dám nhận

Hơi dừng một chút, sau đó lại nói “Thảo dân có thể bắt mạch cho Hoàng Hậu được chưa ạ?”

Nàng biết hắn vẫn còn hoài nghi. Nam nhân này cùng Hiên Viên Diệp nguy hiểm như nhau.

“Được” Đông Phương Sóc sửng sốt một chút, thấp giọng đáp lời.Lúc này thân thể Mẫu hậu là quan trọng nhất. Hắn bị sao thế này ? Khi nhìn thấy nam nhân này hắn đột nhiên có cảm giác rất kì quái.

Nơi này phong tục tập quán rất cởi mở, kể cả là nữ nhân chưa xuất giá cũng có thể tự do đi lại trên đường cái , thế nên Thái y khi chẩn đoán thì có thể trực tiếp bắt mạch.

Huống chi, lúc này bệnh của Hoàng Hậu rất đặc thù, cho nên không cần phải kiêng kị. Mạnh Phất Ảnh trực tiếp đi đến trước giường của Hoàng Hậu.

Cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng vén màn che lên, khi Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy gương mặt của Hoàng Hậu, liền âm thầm cả kinh.

Trên mặt Hoàng Hậu không có chút huyết sắc nào, làn da vàng vọt sắp biến thành màu đen. Rõ ràng là khí huyết không đủ, vốn đã gầy nay lại càng thêm phần tiều tụy. Hiện tại, Hoàng Hậu chỉ khoảng 40 tuổi, nhưng quá mức gầy yếu, tiều tụy giống một bà lão.

Không kiểm tra, nhưng Mạnh Phất Ảnh đã có thể đoán ra một khả năng. Tuy nàng không am hiểu về phương pháp bắt mạch nhưng nàng lại có kinh nghiệm khám lâm sàng*.

*Khám lâm sàng là khám trực tiếp tại giường bệnh nhân chứ không nghiên cứu hồ sơ bệnh án,sau đó rồi về phòng hội chấn.

Nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Hậu lúc này, trong lòng nàng đã có dự tính.

“Hoàng Hậu nương nương, trước hết hãy cho toàn bộ người trong phòng lui xuống, thảo dân sẽ xem bệnh cho Người” Nếu nàng không nhầm, loại bệnh này không thích hợp để người khác nghe được, đặc biệt là nam nhân kia.

Đôi mắt vô thần của Hoàng Hậu từ từ nhìn Mạnh Phất Ảnh. Sửng sốt một chút, có vẻ như nghĩ về điều gì đó, sâu trong đôi mắt hiện lên tia khác thường, thấp giọng nói “ Sóc nhi, ngươi cho bọn chúng lui ra hết đi” Thanh âm tức giận vô lực, làm người nghe có chút khó chịu.

“Nhưng…. Mẫu hậu” Đông Phương Sóc có chút do dự cùng lo lắng, dù sao lai lịch của tên đại phu này vẫn chưa rõ ràng.

“Được rôi, thể trạng của Mẫu hậu lúc này còn cần phải lo lắng cái gì nữa sao?”Hoàng Hậu tất nhiên hiểu được ý tứ của Đông Phương Sóc, khóe môi hơi nhếch,có chút tự giễu nói. Bộ dáng của bà lúc này, chỉ sợ không sống nổi mấy ngày, căn bản đã không còn chút hi vọng nào. Còn cần phải e ngại người khác gây bất lợi với bà sao?

“Vâng” Đôi mắt Đông Phương Sóc hơi trầm xuống, nhẹ giọng đáp ứng, sau đó phất tay ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống.

Sau khi mọi người dời đi, Mạnh Phất Ảnh mới nhẹ giọng hỏi “ Có phải gần đây Hoàng hậu bị sinh non ?”

Hoàng Hậu sửng sốt một chút “Phải, vào mùa đông năm trước, cách đây khoảng chín tháng rồi”

Bà cũng thật không ngờ mình đã bốn mươi, còn mang thai hoàng nhi, vốn rất vui vẻ, nhưng không ngờ lại sinh non ngoài ý muốn.

“Có phải từ lúc đó, thân thể không còn cảm thấy sạch sẽ?” Mạnh Phất Ảnh hỏi lại lần nữa, trong lòng đã xác định được chuyện gì xảy ra.

Dù sao đó cũng là việc riêng của nữ nhân. Khi Thái y đến kiểm tra, cũng sẽ không tiện hỏi, hơn nữa tuyệt đối Thái y sẽ không hỏi vấn đề này.Không nghĩ tới, người thiếu niên này lại không hề kiêng dè mà hỏi vấn đề này. Nhất thời Hoàng Hậu sửng sốt, không trả lời.

“Hoàng Hậu không phải thẹn thùng, ta là đại phu, trong mắt ta bệnh nhân là quan trọng nhất. Hơn nữa ta phải rõ ràng tình huống của bệnh nhân thì mới có thể tiến hành trị liệu” Mạnh Phất Ảnh có thể hiểu được tâm tư của bà, liền thấp giọng khuyên nhủ.

“Được” Lúc này Hoàng Hậu mới gật gật đầu.

Giờ phút này, Mạnh Phất Ảnh đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.Nhất định là vào thời điểm Hoàng Hậu sinh non, máu không ngừng chảy, mà lúc Thái y kê đơn thuốc cũng không có làm máu mà phôi thai lưu lại ngừng chảy, nên nguyệt sự cũng không ngừng, cứ thế chảy suốt gần một năm.

Mà Thái y cũng chỉ kê cho bà thang thuốc bổ huyết, cũng không có cách nào trị khỏi hoàn toàn. Bởi vì muốn trị thì phải loại bỏ hết phôi thai ra ngoài.

Nhưng đây là cổ đại, sẽ không có nghĩ ra được chuyện này, mà căn bản cũng không có công cụ để sử dụng.

Hiện tại may mắn Hoàng Hậu gặp được nàng, nếu không thì chỉ có thể chờ chết.

Nhưng muốn để Hoàng Hậu chịu cho nàng chữa bệnh, thì nhất định bại lộ thân phận. Bởi nếu không biết nàng là nữ nhân nhất định Hoàng Hậu sẽ không theo phương pháp trị liệu của nàng.

Nàng là một bác sĩ, luôn lấy sinh mệnh làm trọng. Vì cứu người nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy. Hơn nữa nàng muốn chữa khỏi cho Hoàng Hậu rồi mới rời đi.

Dù sao, sau khi chữa khỏi Hiên Viên Diệp nhất định sẽ tìm được nàng. Huống chi, nàng còn đang hoài nghi Đông Phương Sóc chính là Bộ Kinh Vũ.

“Bệnh của Hoàng Hậu,ta nhất định có thể trị khỏi, nhưng phương pháp của ta có chút đặc biệt” Suy tư một chút, Mạnh Phất Ảnh đến gần Hoàng Hậu, nhẹ giọng nói.

Đôi mắt Hoàng Hậu đột nhiên trợn lên, đôi mắt vốn vô thần, lúc này lại không khỏi có chút kinh ngạc “ Điều này sao có thể? Hơn thế nữa, ngươi còn là một nam nhân”

Mạnh Phất Ảnh đem tấm vải trước ngực nới lỏng một chút, sau đó nắm lấy tay Hoàng Hậu nhẹ ấn vào ngực nàng một cái.

“ Ngươi, Ngươi là….” Lần này Hoàng Hậu càng thêm kinh ngạc, kinh hô.

Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng ngăn bà lại, đem ngực băng bó lại. Rồi chậm dãi nói “Ta vốn học y thuật từ nhỏ , nhưng thân là nữ nhi nên có nhiều điều bất lợi, chỉ có thể nữ giả nam trang. Hiện tại vì cứu Hoàng Hậu không thể không bại lộ thân phận. Nhưng dân nữ khẩn cầu Hoàng Hậu nương nương giữ bí mật giúp dân nữ. Nếu để Hoàng Thượng biết thì đây chính là tội khi quân mất đầu”

Nàng nhìn ra Hoàng Hậu là người lương thiện. Nàng nói đến tội khi quân, thì Hoàng Hậu nương chắc chắn sẽ không làm lộ thân phận của nàng. Ít nhất lúc này sẽ không, còn tương lai, khi chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu nàng nhất định sẽ rời đi, chuyện sau này không còn trọng yếu nữa.

“Được, Bản cung hiểu được điều này” Quả nhiên Hoàng Hậu liên tục gật đầu, biểu tình vô cùng cảm kích. Dù sao người ta cũng vì cứu bà mà không màng đến tính mạng nguy hiểm.

Nhưng bà lại có chút không tinh Mạnh Phất Ảnh có thể trị khỏi bệnh của mình, nên hỏi lại lần nữa “Ngươi nói là ngươi có phương pháp có thể chữa khỏi bệnh cho ta sao?”

“Vâng, có thể”Mạnh Phất Ảnh vô cùng khắng định, loại bệnh này ở hiện tại kì thực rất đơn giản, chỉ cần thực hiện một ca tiểu phẫu. Bất quá đây là Cổ đại lạc hậu,không có những thiết bị tiên tiến. Nên nàng cần chuẩn bị một chút mới được.

Thấy bộ dáng nàng tự tin mười phần, trong đôi mắt Hoàng Hậu hiện lên tia hi vọng. bản năng muốn được sống ai cũng có, huống chi bà mới bốn mươi tuổi,lại là một Hoàng Hậu cao cao tại thượng, đương nhiên sẽ không muốn mình cứ như thế chết đi.

“Nhưng dân nữ cần hai ngày để chuẩn bị. Hai ngày sau sẽ đến trị liệu cho Hoàng Hậu nương nương” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói.

“Được, bản cung tin tưởng ngươi” Khóe môi Hoàng Hậu từ từ nở một nụ cười khẽ, bởi vì có hi vọng mà khuôn mặt cũng có thêm vài phần sức sống,sinh động.

“Trẫm nghe nói đã có người bóc Hoàng bảng, là thật sao? Thật sự có người có thể trị khỏi bệnh cho Hoàng Hậu sao?” Vào lúc này đột nhiên có thanh âm vội vàng truyền tới.Lập tức Hoàng đế Bắc Nguyên triều vội vàng xông vào.

“Thảo đân tham kiến Hoàng Thượng”Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng hành lễ, ở trong hoàng cung này, lễ tiết không thể bỏ qua được.

“Ngươi thất sự có thể chữa bệnh cho Hoàng Hậu chứ?”Gương mặt Hoàng Thượng khẩn trương,đôi mắt thẳng tắp nhìn Mạnh Phất Ảnh, vội vàng hỏi.

Giờ phút này Đông Phương Sóc cùng mấy nam tử lúc trước đứng trong đại sảnh cũng đều tiến vào.

“Vâng” Mạnh Phất Ảnh không nói thêm gì,chỉ nhẹ gật đầu.

“Thật sao?” Hoàng Thượng vừa nghe được câu trả lời của Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt nhất thời sáng rọi bốn phía, tràn đầy kích động cùng hưng phấn.

Đôi mắt Đông Phương Sóc cũng trợn lên,có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời trong đó chứa vài phần kích động.

“Hoàng Thượng , hắn nói có thể chữa được bệnh này của thần thiếp, người không cần ép hỏi hắn như vậy, sẽ dọa hắn sợ ”Hoàng Hậu biết mạnh Phất Ảnh là nữ nhi, nên trong lòng có phần thương tiếc, nhìn thấy bộ dáng kích động của Hoàng Thượng sợ là sẽ dọa đến Mạnh Phất Ảnh, nên liên tục giải thích, trên khóe môi không ngừng nở nụ cười khẽ.

“Haha” Hoàng Thượng giật mình, bởi vô cùng yêu thương Hoàng Hậu nên ngữ khí có chút nóng vội. Nhưng khi nhìn đến đôi môi Hoàng Hậu hiện lên tia cười khẽ cùng gương mặt tràn trề sức sống, liền kích động nói “Khí sắc Hòang Hậu đã khá hơn trước nhiều. Xem ra người trẻ tuổi này thật sự có tài năng”

“Đúng thế, không nghĩ hắn còn nhỏ tuổi mà y thuật đã cao siêu như vậy” Tận sâu trong đáy lòng Hoàng Hậu hiện lên tia tán dương. Vì hi vọng mà không ngừng cao hứng.

Haizz, Manh Phất Ảnh âm thầm ngạc nhiên, nàng còn chưa trị liệu mà bọn họ đã nói vậy, có phải là quá khoa trương không? Khí sắc Hoàng Hậu tốt như vậy là bởi bà có hi vọng vào bản thân, nên tâm tình cũng sẽ tốt hơn trước.

“Đơn thuốc đâu? Mau cho Mẫu hậu dùng thuốc đi.” Vừa lúc này một thanh âm mang theo sự chất vấn của một nam tử đột nhiên vang lên,eever mặt tràn đầy sự sốt ruột.

Hắn chắc là đứa con trai khác của Hoàng Hậu –Đông Phương Sắc, chỉ qua thanh âm cũng biết được tính tình dễ kích động của hắn.

“Đúng rồi, phương thuốc đâu?” Hoàng Thượng cũng đưa mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh ,đặt câu hỏi.

“Hiện tại thảo dân có thể xem qua phương thuốc mà Hoàng Hậu trước đây dùng được không ạ”Mạnh Phất Ảnh cũng không sốt ruột mà chỉ nhẹ giọng yêu cầu.

Một tiểu cung nữ nhanh chóng đem phương thuốc đưa cho nàng. Mạnh Phất Ảnh nhìn một chút hơi gật đầu “Ừm, phương thuốc mà Thái y kê đều đúng bệnh, đều hoàn hảo. Chỉ cần thêm một loại thuốc tránh nhiễm trùng là được.”

Tay Mạnh Phất Ảnh cầm bút khẽ động đang định viết, lại nhìn thấy Đông phương Sóc đang chăm chú nhìn nàng.

Nếu Đông Phương Sóc là Bộ Kinh Vũ, vậy hắn có thể nhận ra được chữ của nàng.

Khóe môi cười nhẹ, bút vẫn hạ xuống nhưng lực đạo trên tay có sự thay đổi. Không hề giống chữ nàng trước đây, mà khí phách mười phần, lại thêm sự kiên cường.

“Không nghĩ ngươi trông hào hoa phong nhã, mà chữ viết lại mạnh mẽ như vậy” Đông Phương Sóc thấy nét chữ của nàng, trên mặt nhanh chóng hiện lên tia thất vọng, nhưng cũng không keo kiệt mà tán dương nàng.

“Thái tử quá khen” Manh Phất Ảnh cười cười, khuôn mặt bình thản, tự nhiên trước lời khen của Đông Phương Sóc.Nhưng có trời mới biết, trong lòng nàng đang âm thầm thở ra một hơi.

“Dùng phương thuốc này sắc cho Hoàng Hậu uống, hai ngày sau thảo dân sẽ tiến cung để tiếp tục trị bệnh cho nương nương”Mạnh Phất Ảnh bình tĩnh nói, phương thức chữa bệnh kia không thể để những nam nhân này biết.

Kì thực nàng đánh giá rất cao vị Hoàng Hậu này, khi bà nghe qua phương thức chữa bệnh của nàng thì cũng có chút kinh ngạc nhưng lại rất tin tưởng nàng.Nếu là những người khác chỉ sợ sẽ không dám thử.

“Cái gì, hai ngày? Tại sao còn phải đợi hai ngày nữa?” Đông Phương Sắc lại không nhịn được kinh hô :”Ngươi không phải vì không thể chữa được bệnh của Mẫu hậu, nên muốn kéo dài thời gian để chạy trốn đó chứ?”

Những người khác cũng đều nhìn về phía nàng, biểu tình mịt mờ, khó hiểu.

Mạnh Phất Ảnh chán nản, đầu óc tên Đông Phương Sóc này không phải là có vấn đề đấy chứ. Nàng cũng không phải người ngu, thời điểm lúc này còn có thể trốn được sao.

“Được rồi, các ngươi làm cái trò gì vậy? Hắn vào cung là để xem bệnh cho bản cung, cũng không phải phạm nhân. Các ngươi từng người một hết hỏi lại tra, muốn đuổi hắn về sao. Ta tin tưởng hắn là được” Hoàng Hậu nằm trên giường lại mở miệng nói, thanh âm trầm thấp, không giấu nổi sự bất mãn. Khi đưa mắt nhìn qua Mạnh Phất Ảnh thì sâu trong con ngươi lại hiện lên tia mềm nhẹ “Ngươi đi làm việc của ngươi đi , không cần để ý đến bọn họ”

Bây giờ càng nhìn Mạnh Phất Ảnh bà lại càng thấy hài lòng, khuôn mặt này khi phẫn nam trang đã xuất chúng như vậy, nếu đổi lại là trang phục nữ nhân nhất định cũng là một tuyệt thế giai nhân.Quan trọng là, khi đối mặt với tình hình như vậy mà Mạnh Phất Ảnh cũng không hề hoảng hốt.

Hoàng Hậu đã đáp ứng Mạnh Phất Ảnh, hiện tại sẽ không làm lộ thân phận nữ nhi của nàng. Nhưng, về sau bà có thể để Hoàng Thượng từ từ biết việc này, tin chắc Hoàng Thượng sẽ không trừng phạt nàng.

Đến lúc đó chỉ hôn cho nàng và Sóc nhi, nhất định sẽ vô cùng hoàn mỹ. Ba năm trước đây Sóc nhi từng tới Hiên Viên triều cầu hôn, nhưng lại bị công chúa nhà người ta cự tuyệt. Lúc trở về cũng không lập phi, đây cũng chính là tâm bệnh của bà.Bà vừa mới phát giác khi Sóc nhi nhìn nha đầu kia, ánh mắt có chút không giống như bình thường. Bà tin tưởng một cô nương tài giỏi như thế, Sóc nhi sẽ rất thích.

Trong phòng, mọi người thật sự kinh hãi, sao Hoàng Hậu có thể bảo vệ người xa lạ như vậy. Dù cho hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu nhưng bảo vệ như vậy thì không phải là có chút hơi quá sao?

Nhưng Hoàng Hậu thường ngày là người rất có quyền uy, nên giờ phút này không ai dám phản bác, đành để Mạnh Phất Ảnh tùy ý đi ra ngoài.

Đôi mắt Đông Phương Sóc vẫn nhìn theo bóng lưng của nàng, cho đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất, vẫn dùy trì trạng thái như vậy suốt. Thật không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đôi mắt Hoàng Hậu hàm chứa ý cười. phải chăng Sóc nhi đã phát hiện ra điều gì đó rồi ?

Như vậy cũng tốt, đến lúc đó cũng sẽ có người bảo vệ cho nha đầu này, bà cũng không muốn nha đầu kia chịu phải bất kì thương tổn nào.

“Ngươi đã trở lại rồi ” Trần lão cha vừa nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh trở về, khuôn mặt kích động liên tục nói “Không có việc gì là tốt rồi , không có việc gì là tốt rồi”

Nhưng khi nhìn thấy cỗ kiệu vừa đưa Mạnh Phất Ảnh trở về, đột nhiên sửng sốt, có chút không xác định hỏi “Ngươi đã chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu rồi ư ”

Nếu không trong Hoàng cung cũng sẽ không phái cỗ kiệu đưa hắn về như thế này.

“Không, hai ngày sau ta sẽ tiến cung, lúc đó sẽ chữa bệnh cho Hoàng Hậu. Trần bá bá, hai ngày tới ta muốn chuẩn bị vài thứ, có khả năng sẽ cần đến sự giúp đỡ của bá bá”Nói đến chỗ này, đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi trầm xuống, nghĩ đến việc không bao lâu nữa sẽ rời khỏi nơi này, đúng là có chút không nỡ.

“Được” Trần lão cha kinh ngạc,vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Nửa ngày sau mới hiểu được ý tứ của mạnh Phất Ảnh. Tuy rằng có chút không tin tưởng, cũng nhanh chóng đáp lời “Được, ta hiểu rồi”

Ông sớm đã nhìn ra, thiếu niên này không phải người bình thường.

Hai ngày nay, Đông phương Sóc luôn tới y quán, nhưng vì Mạnh Phất Ảnh bận phối dược nên cũng không gặp hắn. Côn việc của nàng rất nhiều, dù sao nơi này cũng là cổ đại,thiết bị còn lạc hậu, nàng phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Sau khi Đông Phướng Sóc nghe được câu chuyển lời từ Trần lão cha thì có chút kinh ngạc nhưng lại không hề tức giận. Hắn ngồi trong y quán một lúc rồi mới rời đi.

Ngày thứ ba, sáng sớm đã có người trong Cung đến đón nàng.

Mạnh Phất Ảnh mang theo những thứ mà nàng đã chuẩn bị, nhanh chóng vào Cung.

Lần phẫu thuật này chính là dùng một cái cán dài đưa sâu vào nội tử cung lấy vật còn bên trong ra. Hai ngày nay, nàng chính là làm vật này, cũng chuẩn bị thêm một số thuốc tiêu độc.

Trước khi phẫu thuật cần phải làm qua xét nghiệm, chụp phim, đáng tiếc đây là cổ đại, không có máy móc để chụp chiếu. Nhưng may mắn Mạnh Phất Ảnh làm nghề y nhiều năm, thông qua bàn tay cũng có thể xác định được vị trí của tử cung. Nhưng việc này cũng phải được tiến hành một cách cẩn thận .

Khi nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh, trên khuôn mặt Hoàng Hậu lộ ra nụ cười khẽ, mềm nhẹ nói “Ngươi đã đến rồi”

“Vâng. Trong hai ngày vừa rồi, nương nương có cảm giác không khỏe hay không?” Nhẹ giọng đáp lời, sau đó Mạnh Phất Ảnh cẩn thận hỏi.

“Không có, vẫn như cũ, cũng không có gì khác thường.” Sửng sốt một chút, sau đó Hoàng Hậu mới từ từ nói.

Mạnh Phất Ảnh hơi gật đầu, đôi mắt nhìn về những người trong phòng, đầu lông mày hơi nhíu.

Đông Phương Sóc vẫn đứng ở một bên như cũ, còn Hoàng Thượng thì đang ngồi trước giường.

“Được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài hết đi” Lần này không chờ Mạnh Phất Ảnh mở miệng nói, Hoàng Hậu đã nói trước. Khi nhìn đến Hoàng thượng thì sâu trong đôi mắt bà hiện lên vài phần ôn nhu “Hoàng thượng không cần lo lắng cho thần thiếp, người đi ra ngoài trước đi, thiếp tin tưởng Trần đại phu nhất định có khả năng chữa khỏi bệnh cho thần thiếp”

Tuy vẫn cảm thấy rất lo lắng nhưng nghe Hoàng Hậu nói vậy nên ông cũng không nói thêm điều gì nữa, nhanh chóng cùng Đông Phương Sóc rời đi.

“Hoàng Hậu , sẽ có chút đau, xin người kiên nhẫn một chút” Đây là cách nguyên thủy nhất, nhất định sẽ rất đau. Hi vọng Hoàng hậu có thể nhịn được, không nên kêu quá lớn làm kinh động đến những nam nhân ngoài kia, lúc đó e rằng sự việc sẽ rất phiền toái.

“Được, bản cung hiểu rồi .Bản cung sẽ cố gắng chịu đựng, sẽ không kinh động đến bọn họ”Hoàng hậu hiểu được sự lo lắng của Mạnh Phất Ảnh, vô cùng tin tưởng nàng.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh khẽ nhếch lên thành một nụ cười khẽ, vị Hoàng Hậu này thật hòa ái,thiện lương . Có lẽ ông trời không muốn cuộc đời này mất đi một người thiện lương như vậy, cho nên mới an bày cho nàng tới đây cứu bà.

Tuy nhiên, nàng cũng biết loại đau đớn kia không phải muốn nhịn là nhịn được, chỉ cần không cần kêu qua lớn , quá khủng bố là được rồi.

Để bảo hộ, trước tiên nàng cần đem cửa phòng đóng lại.

Dù hiện tại không có những thiết bị tiên tiến, nhưng kinh nghiệm Mạnh Phất Ảnh rất phong phú, khẳng định sẽ gây ra những cơn đau quá nặng nề cho Hoàng hậu.

Bản thân Hoàng hậu cũng rất cố gắng, kiên trì không kêu ra tiếng, thậm chí còn cầm khăn tay ngậm chặt ở trong miệng.

Ước chừng hai khắc sau, Mạnh Phất Ảnh mới làm xong phẫu thuật.Giờ phút này,toàn thân Hoàng Hậu đều đã ướt đẫm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề phát ra tiếng động.

Mạnh Phất Ảnh lại càng thêm khâm phục bà . Thân là Hoàng hậu đã quá quen với cuộc sống an nhàn sung sướng,có bao giờ phải chịu qua loại đau đớn như thế này đâu .Ấy thế mà bà lại có thể chịu được, ý trí quả nhiên là hơn người thường.

“Hoàng hậu nương nương,người làm rất tốt” .Sau khi thu gọn mọi thứ. Mạnh Phất Ảnh mới từ từ đến gần bà,nhẹ giọng nói, thanh âm vô cùng nhẹ, tựa như sợ sẽ làm kinh động đến bà vậy.

“Như vậy, về sau Bản cung có thể trở lại như bình thường sao?” Giờ phút này tuy đã mệt lả nhưng Hoàng hậu vẫn cố chống đỡ mà gượng hỏi.

“Đúng,vô cùng thuận lợi. Hoàng hậu nương nương, người sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nở rộ một nụ cười, nhờ sự phối hợp của Hoàng hậu mà ca phẫu thuật đã diễn ra vô cùng thuận lợi.

“Ngươi đừng vội đi ra ngoài, để bọn họ thấy Bản cung với bộ dạng như vậy sẽ chất vấn ngươi.” Hoàng Hậu vươn tay, giữ chặt Mạnh Phất Ảnh, nhẹ giọng nói.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, sâu trong con ngươi hiện lên tia cảm động, Hoàng hậu vẫn như vậy, giờ phút này vẫn luôn nghĩ cho nàng. Một nữ nhân thiện lương như vậy, chắc chắn sẽ có được hạnh phúc.

Mà từ người Hoàng hậu, nàng nhận ra được một tấm lòng ấm áp của mẫu thân, thân thiết vô cùng. Loại cảm giác như vậy nàng vốn chưa cảm thấy bao giờ, nó đã chạm phải mảnh yếu đuối thầm kín nhất trong lòng của nàng.Nàng cảm thấy thật sự may mắn khi mình có thể chữa bệnh cho Hoàng hậu. Nàng không sợ bị bại lộ thân phận, không sợ bị bắt lại, có bị bắt thì nàng vẫn không hề hối hận.

Một lát sau, thấy Hoàng hậu đã dần dần khôi phục được khí lực, trên khuôn mặt cũng có chút huyết sắc, Mạnh Phất Ảnh mới đi ra mở cửa.

“Sao rồi? Hoàng hậu hiện giờ như thế nào?” Hoàng Thượng tiến đến,vội vàng hỏi.

Thân mình Đông Phương Sóc cũng trở nên khẩn trương hơn, so với sự gấp gáp của Hoàng Thượng cũng không kém hơn là mấy.

“Hoàng hậu nương nương hiện giờ đã tốt lên nhiều rồi” Tâm tình Mạnh Phất Ảnh lúc này vô cùng tốt, trong giọng nói nhè nhẹ mang theo sự vui mừng, ấm áp.

Đông Phương Sóc cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, khi nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt nàng thì sâu trong con ngươi hiện lên vài phần khác thường. Nhưng vì lo bệnh cho Mẫu hậu nên cũng không nói gì mà nhanh chóng bước vào trong phòng.

Mạnh Phất Ảnh lại tiếp tục kê một đơn thuốc cho Hoàng hậu, chủ yếu là để tiêu viêm sau khi phẫu thuật, nàng cũng đặc biệt căn dặn Hoàng hậu phải uống thêm một chút thuốc bổ.

Ngày hôm sau, sau khi kiểm tra tổng thể cho Hoàng hậu, Hoàng hậu vô cùng vui sướng báo cho nàng biết nguyệt sự đã dừng lại.

Giờ phút ấy trong thanh âm của Hoàng hậu ngập tràn vui sướng cùng kích động, trong đó sự cảm kích. Bà chỉ sợ nếu không gặp được nàng thì bệnh tình của mình mãi mãi cũng không thể tốt lên được.

Đến ngày thứ tư, khí sắc của Hoàng hậu đã chuyển biến rất nhiều, khuôn mặt cũng trở nên hồng nhuận, có sức sống, thậm chí là có thể xuống giường đi lại.

Hoàng thượng thấy vậy thì vô cùng vui mừng.

“Trẫm đã nói, ai có thể chữa khỏi bệnh của Hoàng hậu, trẫm sẽ trọng thưởng. Nói đi, ngươi thích thứ gì? Chỉ cần là ngươi mở miệng, trẫm nhất định sẽ đáp ứng. Cho dù đó là bảo bối của trẫm, cũng sẽ thưởng cho ngươi.” Hoàng thượng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bởi ông yêu Hoàng hậu bằng cả tấm lòng. Hậu cung của Bắc Nguyên triều trừ bỏ Hoàng hậu cũng không có thêm nữ nhân thứ hai.

Điều này làm cho Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc không thôi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hâm mộ không dứt. Thân là Vua một nước, mà có thể si tình đến mức này, thật sự khó có người nào không cảm động.

Lời nói của Hoàng thượng lúc này là thật tâm, bởi nàng đã chữa khỏi bệnh cho người vô cùng quan trọng trong lòng của ông.

“Hoàng thượng, thứ quý giá nhất trong lời nói của người không phải là Sóc nhi sao? Vậy người hãy đem Sóc nhi thưởng cho hắn đi!” Con ngươi Hoàng hậu chợt lóe, nửa đùa nửa thật nói, bà càng ngày càng thích nha đầu kia, hận không thể nhanh chóng cưới nàng vào cửa.

Bởi Hoàng hậu được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, nên khi nói chuyện cũng vô cùng tùy ý. Có nói giỡn chút cũng là chuyện bình thường.

Mạnh Phất Ảnh thất kinh, lời nói này của Hoàng hậu cũng quá…

Đầu lông mày Hoàng thượng hơi nhướn lên một chút, sau đó nhìn qua Mạnh Phất Ảnh, hơi thất vọng nói “Đáng tiếc, hắn không phải nữ tử, nếu không trẫm cũng đồng ý mà thưởng Sóc nhi cho hắn.” Lời nói này có thể cho thấy rằng, ông vô cùng vừa ý với Mạnh Phất Ảnh.

Đông Phương Sóc là người thông minh, trong lòng vốn có chút hoài nghi, nên vẫn luôn chú ý đến Mạnh Phất Ảnh. Khi nghe Hoàng hậu nói như vậy trong lòng hơi động liền nửa giả , nửa thật hùa theo “Không sao, bản cung cũng không để ý nhiều như vậy” Hắn biết, Mẫu hậu sẽ không tự nhiên mà nói như vậy.

“Hoàng thượng, thảo dân chỉ là một người dân bình thường, phải lo làm ăn kiếm tiền sinh hoạt mỗi ngày, Hoàng thượng ban thưởng cho thảo dân chút bạc là được rồi ạ” Mạnh Phất Ảnh càng nghe càng thấy kinh hãi, liền vội vàng nói.

Sao Hoàng hậu có thể không hiểu tâm tư của nàng, chỉ âm thầm lắc đầu. Nha đầu kia cố ý đưa ra yêu cầu như vậy chỉ là để cố ý che dấu thân phận của nàng.

Mà thôi, bà cũng không nên ép người quá. Dần dần về sau rồi sẽ có cơ hội.Bây giờ ép quá cũng không tốt .

“Ồ” khi nghe được yêu cầu của nàng, Hoàng thượng sửng sốt một chút. “Được. Trẫm liền thưởng cho ngươi một vạn lượng hoàng kim” Hoàng thượng quả thực hào phóng. Lúc này trong thanh âm, ngoài hưng phấn, còn có chút suy tư, bổ sung thêm “Trẫm sẽ phong ngươi làm Ngự y, được chứ?”

Thân mình Mạnh Phất Ảnh cứng lại, luôn miệng nói “Thảo dân chỉ là một dân chúng bình thường, thực khó có thể gánh nổi trọng trách như vậy, thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”

Hoàng thượng hơi chau mày, nhưng thấy nàng không đồng ý cũng không miễn cưỡng thêm. Hoàng hậu như muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn đến gương mặt tràn đầy vẻ kiên trì của Mạnh Phất Ảnh lại thôi.

Khóe môi Đông Phương Sóc hơi giật giật một chút, sâu trong đôi mắt xẹt qua tia cười khẽ đầy thâm ý, nhưng cũng không nói thêm điều gì nữa.

Thân thể Hoàng hậu hồi phục rất nhanh, trong mấy ngày, cơ thể đã hoàn toàn hồi phục. Cả Bắc Nguyên triều hoàn toàn rung động. Thật không ngờ bao nhiêu Thái y đều thúc thủ vô sách* vậy mà một thiếu niên mới chỉ hơn hai mươi lại có thể chữa khỏi bệnh,

*Thúc thủ vô sách [束手无策] : “Thúc thủ” [束手] : Bó tay. “Vô sách” [无策] : Không có cách nào. Cả thành ngữ có thể hiểu là “Bó tay không có cách nào”.

Danh Thần y tái thế của Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng truyền khắp mọi nơi, không bao lâu đã lan sang cả quốc gia khác.

Tại Hiên Viên vương triều,

“Điện hạ, nghe nói vài ngày trước, Hoàng hậu của Bắc Nguyên triều bệnh nặng không dậy nổi nhưng lại được một thiếu niên chưa đến hai mươi chữa cho khỏi bệnh” Tốc Phong đem mấy tin tức gần đây báo cáo với Hiên Viên Diệp.

Hiên Viên Diệp nhướn mày, tin tức này, hắn cũng đã sớm nghe qua. Mặc dù đối với người thiếu niên này có chút tò mò, cũng từng nghĩ có thể đó là nàng.Nhưng nàng là tiểu thư của Hầu vương phủ, trước kia có chút ngây dại, nhưng giờ cũng không còn ngốc, mà thông minh hơn rất nhiều. Nhưng cũng không hẳn là biết y thuật lợi hại như vậy.

“Cho Lưu Nguyệt đi thăm dò thử xem” Tuy không quá tin tưởng nhưng hắn cũng phái Lưu Nguyệt đi qua Bắc Nhạc Quốc điều tra một chút.

“Điện hạ…Điện hạ..không xong rồi, Thái hậu té xỉu. Giờ Thái y đều đang tập trung ở Vĩnh Thọ cung” Một thị vệ khẩn trương chạy vào, thở hổn hển bẩm báo.

Hiên Viên Diệp cả kinh, nhanh chóng đứng lên, không một chút suy nghĩ liền đi thẳng ra ngoài. Đối với Thái hậu, hắn vẫn luôn kính trọng vô cùng. Hơn nữa hắn biết, tình cảm của nàng đối với Thái hậu cũng rất sâu đậm.

Khi đến nơi, thì bên ngoài Vĩnh Thọ cung đã tập trung rất nhiều người, có Thái y, có Công chúa, có Vương gia, cũng có cả nhóm tần phi của Hoàng Thượng đang đứng . Hoàng thượng cùng Nhu phi đang ở bên trong nội thất.

Hiên Viên Diệp đến Vĩnh Thọ Cung liền bước luôn vào trong nội thất. Giờ phút này, Thái hậu vẫn không chưa tỉnh lại, các Thái y vẫn còn đang kiểm tra.

Hiên Viên Tinh quỳ trên mặt đất, trên mặt còn mang theo lệ, gương mặt nhỏ nhắn toát đầy sự lo lắng. Thái hậu vừa mới cùng nàng nói chuyện, không hiểu sao đột nhiên lại ngất đi.

Sau khi Thái y cho Thái hậu nuốt một viên thuốc, lúc này Thái hậu mới từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy Hiên Viên Tinh đang nỉ non bên cạnh, bà khẽ cười nói “Nha đầu ngốc, khóc cái gì . Hoàng nãi nãi không phải vẫn khỏe sao? Lúc nãy, Hoàng nãi nãi có chút mệt mỏi, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút.Hiện tại không sao rồi, đừng khóc nữa . Các Thái y cũng lui xuống đi” Thái hậu không cho việc mình đột nhiên ngất đi là quan trọng, ngay cả Thái y cũng đuổi xuống.

Kì thật, thân thể của chính mình bà hiểu rất rõ. Dù sao cũng đã già, thân thể không còn như trước. Đặc biệt gần đây, lại có cảm giác như không còn khí lực.

Thân thể của con người cùng vật cũng giống nhau. Qua một thời gian dài cơ thể cũng đến ngày cực hạn, bà rõ điều đó. Hiện tại uống thêm nhiều loại thuốc, chỉ sợ cũng vô ích. Hơn nữa thuốc vô cùng đắng, bà không muốn uống.

“Hoàng nãi nãi, cuối cùng người cũng tỉnh” Khi thấy Thái hậu tỉnh lại, Hiên Viên Tinh nhẹ giọng nói. Nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, nếu không có chuyện gì thì tại sao đột nhiên té xỉu.

“Không sao, không sao” Thái hậu mỉm cười, không chút để ý nói.

Lúc này Thái y đã kiểm tra xong , cũng không thấy có dấu hiệu nguy hiểm liền lui ra ngoài.

Thái hậu đưa mắt nhìn Hiên Viên Diệp đang đứng bên giường,nụ cười trên mặt hơi cứng lại, khẽ thở dài “Haizz, Ai gia rất lo lắng cho Ảnh nha đầu, không biết hiện tại nó thế nào rồi? Trong một thời gian dài như vậy, một chút tin tức cũng không có, có phải đã…”

“Hoàng nãi nãi , nàng ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ” Hiên Viên Tinh nhanh chóng trả lời.

“Chắc chắn nàng ấy sẽ không sao’’ Hiên Viên Diệp theo bản năng đáp lời.

Hai thanh âm đường như là nói cùng một lúc.

Đôi mắt Thái Hậu lướt qua Hiên Viên Tinh. Sâu trong đôi mắt mang theo tia nghi hoặc “Tình nhi, sao ngươi có thể chắc chắn là Ảnh nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi từng gặp qua Ảnh nhi sao?”

Sau khi nghe được lời nói của Hiên Viên Tinh, đôi mắt Hiên Viên Diệp cũng thẳng tắp nhìn nàng. Trong đôi mắt lạnh như băng, mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng tựa hồ như đã đoán được đáp án.

Hiên Viên Tinh thấy mình lỡ miệng, âm thầm ảo não, chống lại đôi mắt Hiên Viên Diệp , âm thầm nuốt nước miếng, mới cẩn thận nói “Tiền mà nàng ra khỏi thành còn dấu ở chỗ Tinh nhi”

“Hazz. Nha đầu kia” Thái hậu nhỏ giọng nói nhưng ngữ khí không hề giống chỉ trích.

“Tinh nhi biết tội, thỉnh Hoàng nãi nãi trừng phạt” Tự mình thỉnh tội, nàng biết Hoàng nãi nãi rất thương yêu Mạnh Phất Ảnh. Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn vô cùng để ý.

“Được rồi, việc này cũng không thể trách ngươi được”Tay Thái hậu chậm giãi đưa về phía nàng, ý muốn nàng đỡ bà đứng dậy. Sau đó nhìn qua Hiên Viên Diệp. trầm giọng nói “Diệp nhi, tại sao ngươi chắc chắn nàng không có chuyện gì, không phải ngươi đã ngừng tìm kiếm nàng rồi sao”

Hiên Viên Diệp đã hạ lệnh dừng việc tìm kiếm Ảnh nha đầu. Lần trước, Nhu phi đã nhắc đến chuyện này. Còn nói Diệp nhi chính miệng nói sẽ không tìm Ảnh nha đầu, và cũng không so đo đến việc đào hôn.

Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, hai tròng mắt cụp xuống, không nói gì.

Thái hậu nhìn thấy bộ dáng của Hiên Viên Diệp, đôi mắt lóe lên một cái, như nghĩ đến việc gì đó, bèn thở dài , thương tâm nói : ‘’Diệp nhi, Hoàng nãi nãi muốn gặp nha đầu kia, ngươi có thể đi tìm nha đầu kia không?”

“Vâng, hiện tại Diệp nhi sẽ cho người đi tìm” Lần này Hiên Viên Diệp đáp ứng một cách vui vẻ.

Lúc này Nhu phi mới nhìn hắn, khuôn mặt mềm nhẹ nói “Nếu Thái hậu đã muốn gặp . Diệp nhi hãy phái người đi tìm đi” Thanh âm vẫn như vậy, ôn nhu như cũ, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười khẽ đầy yêu thương.

“Vâng, Diệp nhi biết” Hiên Viên Diệp nhìn Nhu phi, vô cùng cung kính nói, sau đó nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Ra đến đại sảnh, nhìn thấy đám Thái y đang chờ ở bên ngoài. Đôi mắt Hiên Viên Diệp trầm xuống ,lạnh giọng hỏi “Thân thể Thái hậu có vấn đề gì?”

Mấy Thái y nghe được câu hỏi của Hiên Viên Diệp, sắc mặt đều ảo não. Một Thái y hơi lớn tuổi tiến về phía trước nói “Hồi bẩm Điện hạ, tuổi tác Thái hậu đã cao, cơ thể dần yếu đi, chỉ sợ…”

Sắc mặt Hiên Viên Diệp càng lúc càng thêm âm trầm, trong con ngươi tràn qua tia lo lắng. Đột nhiên nhớ đến sự kiện mà Tốc Phong đã nói qua, nếu người kia có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu của Bắc Nguyên triều, không chừng có thể chữa khỏi bệnh của Thái hậu.

Hơn nữa đối với thân phận người này hắn có chút hoài nghi. Vốn là muốn Lưu Nguyệt đi một chuyến, nhưng hiện tại hắn sẽ tự mình đi thăm dò.

Nếu là nàng, thì thật tốt.

Nếu không phải thì có thể mời người đó đến chữa bệnh cho Thái hậu.

….

Bắc Nguyên triều,

Từ sau khi Mạnh Phất Ảnh vì Hoàng hậu mà chữa bệnh, y quán của Trần lão cha đều trật kín người. Mỗi ngày người đến khám bệnh ra vào muốn sập cửa .Mạnh Phất Ảnh cũng cực kì nhẫn nại, khám bệnh cho từng người một. Trần lão cha ở một bên bốc thuốc.

Nàng vốn nghĩ sau khi chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho Hoàng hậu sẽ rời đi. Nhưng nàng phát hiện Đông Phương Sóc đã sớm phái người để mắt tới nàng, nên mấy ngày nay nàng có chút do dự.

Bầu không khí đang hỗn độn , ồn ào đột nhiên im bặt, dân chúng thi nhau hành lễ với người nam tử vừa tới “Tham kiến Thái tử”

Mấy ngày nay hắn đều đến đây nên dân chúng cũng đều nhận thức hắn.

“Thái tử thật rảnh rỗi” Mạnh Phất Ảnh quét mắt nhìn hắn một cái có chút tức giận nói. Nàng không biết, mấy ngay nay Đông Phương Sóc bị làm sao nữa.

“Bản cung đến khám bệnh” Đông Phương Sóc rõ ràng nói dối mà mặt không đỏ , cứ xem như hắn là người có bệnh thật vậy. Nếu là có bệnh chắc là bệnh tinh thần.

Mạnh Phất Ảnh không hề để ý đến hắn, định quay đi khám cho người bệnh kế tiếp. Nhưng Đông Phương Sóc lại nhanh hơn, ngồi xuống ngay phía đối diện nàng.

“Bản cung phát hiện, mình bị bệnh tương tư” Đông Phương Sóc chau mày, khuôn mặt u buồn nói.

“Hử, bệnh này không có thuốc chữa.” Mạnh Phất Ảnh trắng mắt liếc hắn, người này có vấn đề à, bệnh tương tư cũng có thể nói ra.

“Không hẳn, bản cung phát hiện khi đến nơi này, tinh thần liền tỏa sáng,tất cả đều trở nên tốt hơn, Thần y đúng là Thần y” Khuôn mặt lưu manh cười cượt, Đông Phương Sóc còn cố ý hướng về phía trước, liếc mắt nhìn nàng. Lời này của hắn đã đủ ý nghĩa đi.

Mạnh Phất Ảnh chán nản, người này đúng là hồ ly giảo hoạt, cố gắng áp chế lửa giận, mỉm cười nhẹ giọng nói “Nếu bệnh Thái tử đã tốt hơn, vậy thỉnh người rời đi, không cần làm trễ nại việc khám bệnh của những người khác”

“Nhưng bản cung li khai đây thì bệnh liền tái phát .” Một mặt thương tâm , Đông Phương Sóc vô tội nói.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi. Giờ phút này, nàng thật sự muốn đạp hắn ra ngoài.

Nàng nhẫn, cố gắng nhịn cơn tức giận xuống.

“Thái tử, ta còn có rất nhiều người bệnh đang xếp hàng” Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía hàng dài đang xếp phía sau hắn, muốn nói rõ cho hắn biết.

Hắn đưa mắt nhìn tên thị vệ bên cạnh, hơi khoát tay. Thị vệ kia lập tức nói với dân chúng xung quanh “Hôm nay Thần y sẽ nghỉ ngơi một ngày, các ngươi về đi, ngày mai lại đến”

Trong đôi mắt Mạnh Phất Ảnh lan tràn lửa giận, Người này cũng quá bá đạo đi, dựa vào cái gì mà đuổi hết người bệnh của nàng đi.

“Ha ha…”Chống lại đôi mắt đang tràn đầy lửa giận của nàng, Đông Phương Sóc vô cùng đắc ý cười ra tiếng. Nhanh chóng đứng lên đến bên cạnh nàng, vô cùng tự nhiên mà nắm lấy bả vai nàng “Bản cung thấy ngươi quá mệt mỏi, muốn ngươi nghỉ ngơi một ngày, cùng bản cung uống rượu.”

Mạnh Phất Ảnh thật sự muốn đem cái tay kia của hắn chặt đi, nhưng lại không dám dãy dụa; hơn nữa nàng cũng biết với khí lực của nàng căn bản là đấu không lại hắn. Cho nên chỉ có thể nhịn. Và nàng không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi của hắn.

“Thế nào? Sợ rồi à? Không dám uống, hay chưa uống bao giờ” Thấy nàng không trả lời, khóe môi Đông Phương Sóc nhếch lên tạo thành một cười khẽ đầy thâm ý.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, đột nhiên hiểu được ý tứ của Đông Phương Sóc, hắn cố ý lấy rượu thử nàng, nguyên bản là nữ nhân thì không thể uống rượu. Dù có uống thì cũng không thể uống nhiều.

Đông Phương Sóc muốn dùng phương pháp này để chứng minh nàng là nữ tử.

Được, vậy thì nàng sẽ theo ý của hắn.

“Nếu đã là tâm ý của Thái tử, thảo dân làm sao có thể từ chối.” Mạnh Phất Ảnh đáp ứng vô cùng sảng khoái.

Đông Phương Sóc thật không ngờ nàng có thể đáp ứng một cách thoải mái như vậy, trong lòng vui sướng, ở sâu trong con ngươi thoáng xẹt qua tia sáng khác thường.

Thái tử mang nàng đến một tửu lâu đệ nhất Kinh thành.

Vừa vào tửu lâu, chưởng quầy đã giơ ra một bộ mặt tươi cười đón tiếp, trực tiếp dẫn bọn họ vào một gian phòng trên lầu hai.

Xem ra Đông Phương Sóc đã sớm chuẩn bị kế hoạch, ngay cả phòng cũng đã chuẩn bị.

“Ngươi thích ăn cái gì thì cứ tùy ý chọn ”Thật không ngờ Đông Phương Sóc ngoài bộ mặt lưu manh còn có thêm một bộ mặt nghĩa sĩ như vậy.

Mạnh Phất Ảnh cũng không khách khí, tự mình chọn vài món. Đông Phương Sóc lại gọi thêm một bình Nữ Nhi Hồng thượng đẳng.

Tốc độ mang thức ăn nhanh một cách đặc biệt, nguyên nhân chắc là do thân phận của hắn quá đặc biệt.Đương nhiên bình Nữ Nhi Hồng cũng được mang lên nhanh chóng.

“Như thế nào? Dám uống không?” Đông Phương Sóc cầm bình Nữ Nhi Hồng hơi phe phẩy trước mặt nàng. Nhìn về phía nàng một chút, thấp giọng nói “Kì thực, nếu ngươi không muốn uống Bản cung cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ cần…”

“Uống, tất nhiên sẽ uống, sao có thể không uống”Mạnh Phất Ảnh hảo sảng ngắt lời hắn., đôi mắt hướng đến cái chén nhỏ, lông mày khẽ nhíu lại, biểu tình bất mãn nói “Cái chén này quá nhỏ, chưởng quầy đổi một cái chén lớn đến đây, nếu không trực tiếp dùng bát cũng được”

Đông Phương Sóc giật mình, khóe môi hào phóng giật mấy cái, nhưng vẫn phất tay phân phó chưởng quầy đổi sang một cái chén khác to hơn. Hắn không đổi thành một cái bát, mà chỉ đổi thành một chiếc chén bình thường.So với chén trà cũng không khác biệt mấy, cũng có thể dùng để uống rượu.

Mạnh Phất Ảnh liếc nhìn chiếc chén kia một cách thỏa mãn, rót một chén đưa tới trước mặt Đông Phương Sóc, cũng tự mình rót lấy một chén, ngẩng đầu nhìn hắn “Đa tạ lời mời của Thái tử, ta kính Thái tử một chén” Nói xong bưng chén kia uống một hơi cạn sạch.

Đông Phương Sóc muốn dùng biện pháp này đến dò xét nàng sao? Đúng là thất sách !

Đông Phương Sóc sửng sốt, hắn cũng không kịp phản ứng lại , tròn xoe mắt nhìn chén rượu này, cũng thấy quá…

Hắn đột nhiên ý thức được, lựa chọn hôm nay của hắn thật không sáng suốt.

Bất qua, tửu lượng hắn ở Bắc Nguyên triều này, khó có ai có thể theo kịp, nên căn bản cũng không sợ hãi mà hào sảng nói “Tốt, đủ sảng khoái”Nói xong cũng cầm chén rượu trong tay uống sạch.

Uống xong lại nhanh chóng rót đầy hai chén khác.

Hai người không phải chỉ là uống rượu, mà là cố ý tranh đấu, đồ ăn cũng chưa từng gắp qua. Chỉ qua một lát sau, bình Nữ Nhi Hồng đã thấy đáy.

Đông Phương Sóc kêu chưởng quầy lấy thêm một bình nữa. Chưởng quầy kinh hãi, trợn mắt, hắn chưa từng thấy qua ai lại uống rượu như vậy.

Tửu lượng Đông Phương Sóc cũng thật lợi hại. Mạnh Phất Ảnh âm thầm nuốt mấy viên thuốc mới có thể chuốc say được Đông Phương Sóc.

“Kì thực bản cung biết ngươi là nữ nhân, hơn nữa Bản cung cũng đã từng gặp qua ngươi. Ha..ha, bản cung biết,cái gì bản cung cũng biết, ngươi đừng nghĩ có thể gạt Bản cung” Lời nói khi uống say của Đông Phương Sóc làm Mạnh Phất Ảnh ầm thầm kinh hãi.

Có câu khi say rượu sẽ nói lời thật lòng.

Hắn biết, cái gì hắn cũng biết?

Chẵng lẽ nàng là người nào hắn cũng biết?

Nàng biết, hắn cùng Hiên Viên Diệp có quen biết, hơn nữa quan hệ không hề tệ. Nếu hắn biết nàng là ai, vậy có phải Hiên Viên Diệp cũng biết?

Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Đông Phương Sóc đang nằm trên bàn,trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy nặng nề.

Thị vệ của Đông Phương Sóc tiến vào. Nhìn thấy Đông Phương Sóc say gục trên bàn, mà Mạnh Phất Ảnh ngồi một bên lại vô cùng thanh tỉnh, nhất thời kinh sợ, chủ tử nhà hắn sao lại có thể quá chén như vậy ?

“Thái tử nhà ngươi uống say, ngươi mau đưa hắn trở về đi.”Thấy tên thị vệ tiến vào, Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nói. Sau đó bản thân đứng dậy rời đi.

Trên đường trở về, nàng đang suy nghĩ có nên dời đi ngay bây giờ hay không. Nhưng người của Đông Phương Sóc vẫn luôn đi theo nàng.

Muốn rời khỏi nơi này,xem ra phải nghĩ được biện pháp tránh khỏi những người này.

Sau khi trở lại y quán, trời cũng đã tối. Trần lão cha cùng một người bạn già của hắn đang đứng ngoài cửa, khi nhìn thấy nàng trở về thì trên khuôn mặt lại tràn đầy ý cười.

“Ngươi rốt cục cũng về, cơm đã chuẩn bị xong, nhanh đi ăn đi” Vẻ mặt Trần lão cha đầy yêu thương nhìn nàng, làm cho nàng vô cùng cảm động. Sở dĩ còn do dự rời khỏi nơi này, cũng là vì bọn họ. Nàng sợ sau khi nàng rời đi Đông Phương Sóc sẽ gây khó xử với bọn họ.

Nàng không hề muốn làm phiền tới bọn họ.

Do uống quá nhiều rượu nên Mạnh Phất Ảnh có chút khó chịu nên không có ăn cơm mà trở về phòng luôn.

Sáng sớm ngày hôm sau, có vô vàn người lại đến y quán để khám bệnh.

Mạnh Phát Ảnh nhẹ xoa huyệt thái dương, bởi hôm qua uống nhiều rượu nên giờ có chút đau đầu.

Nhưng bên ngoài nhiều bệnh nhân như vậy nàng không thể mặc kệ, vì vậy vẫn cố gắng tiếp tục xem bệnh giúp bọn họ.

Cho đến trưa bệnh nhân mới rời đi , cuối cùng chỉ còn lại một đại nương .

“Đại nương đơn thuốc của người đây”Mạnh Phất Ảnh đem phương thuốc đến trước mặt vị đại nương, vô cùng khách khí nói.

“Đa tạ thần y” Đại nương liên tục nói câu cảm tạ.

“Tiểu Lâm Tử bản cung lại đến thăm ngươi đây~.” Thanh âm nàng không bao giờ muốn nghe đột nhiên truyền vào.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hung hăng giật một cái. Người này đúng là âm hồn bất tán. Nàng thật sự muốn đá hắn luôn ra ngoài cửa.

Hai tròng mắt khẽ nâng , đang định mở miệng, nhưng khi nhìn thấy người đi phía sau hắn, nàng đột nhiên kinh sợ, bàn tay cầm phương thuốc cũng run nhè nhẹ.

Hiên Viên Diệp! Hắn tìm đến nhanh như vậy.

Hiên Viên bước vào, đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn cũng nhanh chóng đặt trên người Mạnh Phất Ảnh.

Bình Luận (0)
Comment