Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 1

Đêm khuya tịch mịch, bầu trời u ám, mưa to như muốn long trời nở đất, bên ngoài tiếng sấm không ngừng lớn.

Mưa to tí tách thanh thúy rơi trên mái ngói, phát ra tiếng vang leng keng, bóng đêm cô tịch làm cho người ta khó chịu.

Trong một gian phòng cách ly riêng biệt ở Quý phủ vật thắp sáng duy nhất chỉ vẻn vẹn một ngọn đèn nhỏ.

Một cái thiếu phụ ngồi dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Tuy là gương mặt tái nhợt không có chút máu, nhưng dung nhan này vẫn là thập phần diễm lệ.

Bên cạnh thiếu phụ còn có một nữ nhân tuổi tác không khác biệt là mấy, trên tay của nàng vẫn là đang ôm một tiểu hài tử vừa nãy mới được sinh ra.

"Thanh Vị đem đứa nhỏ ôm đến cho ta"

Thanh Vị lệ rơi đầy mặt: "Phu nhân, người vẫn là đừng nhìn đứa nhỏ này, đứa nhỏ này là một nữ nhi, lão gia căn bản sẽ không để ý đến nó"

Thiếu phụ nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Thanh liếc mắt một cái: "Nói bậy! Chẳng lẽ bởi vì hắn không thèm để ý, ta có thể không để ý đến hài tử của chính mình sao? Ngươi nghĩ ta thân lại là một dạng như thế nào?".

"Phu nhân, là nô tỳ nói sai. Người đừng nóng giận, người vừa mới sinh hạ nhị tiểu thư, phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được".

Thanh Vị không thấy nàng sinh khí, vội giải thích nhận sai, ôm tiểu hài tử hướng tới đầu giường.

Phượng Thiên Sương nhìn thoáng qua gương mặt đang ngủ của tiểu hài tử kia, không khỏi nảy sinh cảm xúc, nàng chưa từng nghĩ tới, từ ngày nhập Qúy gia đến nay lại rơi vào tình cảnh nông nỗi này. Cũng chỉ tại cha nàng vì gia tộc tư lợi nên mới phải hy sinh chính nàng.

Biết rõ Qúy Đông Minh đối với nàng căn bản không có nửa điểm tình cảm, còn giám phái nàng đến Qúy gia, hắn nguyện ý lập nàng làm chính phi, cũng chỉ là đều do hoàng thượng tác động.

Ánh mắt từ từ thu hồi khỏi tiểu hài tử trước mắt, Phượng Thiên Sương nhìn lướt qua trong phòng, nhỏ giọng hỏi: "Thanh Vị, Như Yên đâu?"

"Phu nhân. Bà đỡ đã muốn hướng lão gia báo tin, nếu lão gia biết đứa nhỏ này chỉ là một cái tiểu nữ nhi, sợ là bây giờ đã tới nơi, người xem..."

Phượng Thiên Sương cười lạnh một tiếng, khinh thường chứa trong lời nói: "Hắn đến hay không đến, cùng ta có quan hệ gì đâu? Đi đem Như Yên gọi tới, ta có việc phân phó nàng".

Hạ thân bên dưới bỗng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt

Mùi máu tanh xộc vào mũi

Phượng Thiên Sương xuất thân từ Phượng gia, mà Phượng gia vốn dĩ đều là người hành nghề thái y , nàng mặc dù đã sớm thành thạo các loại dược liệu, nhưng thân là một nữ nhân lại không thể học y

Hạ thân bên dưới không ngừng chảy máu, nàng so với ai khác đều rõ ràng, sợ là nàng đã sớm băng huyết, cho dù lúc này là thái y đương triều tới chữa trị cho nàng, nàng cũng không có cách nào giữ được tánh mạng.

"Đúng vậy, nô tỳ liền đi gọi đại tiểu thư đến đây"

Thanh Vị đặt tiểu hài tử cạnh Phượng Thiên Sương, sau đó vội vàng bước ra ngoài, mở cửa phòng, liền thấy một tiểu nữ nhân đứng ngay bên ngoài cửa.

Đại tiểu thư chính là mới có sáu tuổi, bóng dáng nho nhỏ một mình một chỗ đứng ở bên ngoài, trong lòng ngực tựa hồ còn ôm cái gì, bởi vì bên ngoài bóng đêm thâm trầm nên vẫn là không nhìn thấy rõ lắm.

Vừa nghe đến cánh cửa có tiếng vang, khuôn mặt nhỏ nhắn xác định phương hướng, lập tức quay đầu nhìn Thanh Vị, kinh hỉ kêu: "Thanh mẹ, nương tỉnh rồi sao?"

"Đại tiểu thư, người mau một chút vào đi! Phu nhân nhân có việc tìm người"

Thanh Vị đau lòng lôi kéo nàng vào trong phòng, lúc này phát hiện áo của nàng đều bị mưa làm ẩm ướt, đau lòng không thôi: "Đại tiểu thư, người đây đã đứng ở ngoài cửa bao lâu, như thế nào không đi thay bộ quần áo khô? Nếu mà để như vậy bị phong hàn thì thế nào?".

"Hứ, Thanh mẹ, ngươi nhỏ một chút, đừng cho nương nghe thấy, không lát nữa nương lại trách ta ham chơi, ngươi yên tâm, ta không sao đâu!"

Qúy Như Yên đích thực chính là hình dạng của một tiểu hài tử, nhưng gương mặt lúc này lại thập phần thành thục
Bình Luận (0)
Comment