Edit: Mạn NguyệtBeta: Đông Vân TriềuQuý Như Yên khẽ mỉm cười, nàng biết cậu đã nghe tin đồn về Thất điện hạ, mà ông cũng tin mười phần rồi.
Dù sao lần trước đại biểu ca Phượng Từ Ân cũng mang Lý đại phu đến thành Độc Hiết để chữa bệnh cho Thất điện hạ.
"Lời của cậu Như Yên sẽ nhớ kĩ."
"Ừ. Hiện tại ta dự định để Từ Ân phát triển hiệu thuốc ở Thiên Độc quốc, con xem có được không?"
Quý Như Yên gật gật đầu, "Tất nhiên là được, nhưng Như Yên nghĩ là cậu nên ít lộ diện ra ngoài thì tốt hơn."
Lúc trước ở Ti U quốc phát triển khá tốt, nhưng hiện tại thì không phải là thời điểm tốt, bọn họ mới đặt chân đến Thiên Độc quốc, nhất định phải cần có thời gian để cắm rễ sâu ở nơi này.
Hơn nữa thế lực ở đây không rõ ràng, nói chung nên yên lặng quan sát.
"Đây là đương nhiên, công việc mở tiệm thuốc, cậu sẽ nói với Từ Ân. Đến lúc đó sẽ cần nhờ con ở bên cạnh Từ Ân, luận về thiên phú kinh doanh thì hắn không bằng con."
Cậu cả Phượng Thiên Hữu cười khổ.
"Cậu nói vậy là ghét bỏ đại biểu ca sao, cẩn thận hắn ghen lại tìm cậu gây phiền phức đó."
Quý Như Yên cười nói. Nàng nhớ tới lúc mười tuổi năm, cậu luôn đem nàng ra so sánh với đại biểu ca, những lúc như thế đại biểu ca vô cùng tức giận, cuối cùng hắn náo loạn một phen rồi bỏ nhà trốn đi.
May là lúc ấy có hồng y vệ nên hắn cũng gây ra chuyện gì to tác.
Cậu cả Phượng Thiên Hữu nghe vậy liền giả ho hai tiếng, "Cái thằng nhóc đó dám bỏ trốn lần nữa đi? Xem ta có đánh gãy chân nó không!"
Quý Như Yên xì một tiếng bật cười, nàng nói một câu công đạo, "Cậu, kỳ thực biểu ca Từ Ân đã rất lợi hại rồi. Chỉ vì lúc nhỏ Như Yên đã trải qua rất nhiều nhiều ở bên ngoài, còn biểu ca Từ Ân được chăm sóc lớn lên. Bây giờ cũng xem như ca ấy đã có thể tự mình chống đỡ một phương, quản lý chuyện làm ăn của Phượng gia càng ngày càng tốt, chỉ cần cho ca ấy rèn luyện thêm vài năm nữa, nhất định ca ấy có thể gánh được trọng trách của Phượng gia thôi."
"Hừm, những lời con nói ta đều biết. Bây giờ Từ Ân cũng lớn rồi, cũng nên tìm cho nó một tiểu thư tốt để thành gia lập nghiệp. Còn nha đầu kia suốt ngày chỉ biết múa kiếm múa đao, chẳng biết ai sẽ để ý đến nó."
Vừa nhắc đến việc kết hôn của hai huynh muội, Phượng Thiên Hữu lại nhíu mày, trên mặt xuất hiện muộn phiền.
Quý Như Yên hơi nhíu mày, "Việc kết hôn của biểu ca Từ Ân cũng không vội, chúng ta cứ chậm rãi mà tìm cô nương tốt. Còn biểu muội hãy để cho lão tướng quân chú ý, nếu có tướng sĩ dưới trướng tốt, chỉ cần đối phương yêu thích việc múa đao kiếm của biểu muội, thích tính cách muội ấy thì xem như là xứng đôi rồi, vợ chồng cũng không bất hòa."
"Phiền lão tướng quân những chuyện này thật không tốt."
Trên mặt Phượng Thiên Hữu hơi gượng, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra chút hi vọng.
Phải biết rằng ở Mân Thanh trấn kia, chẳng có ai can đảm đến cầu hôn tiểu nha đầu này.
Ngay cả phu nhân Thẩm thị đi tìm Hồng Nương làm mối, nhưng khi Hồng Nương vừa nhìn thấy Y Ni cầm theo kiếm bên người, bà ta đã sợ đến tè ra quần rồi, vậy nên bà ta làm gì có gan mà đi giới thiệu nam tử cho Thẩm thị nữa.
Chính vì lí do đó mà bây giờ biểu muội đã mười bốn mà chẳng có ai đến cửa cầu hôn.
Hiện tại mới đến thành Độc Hiết, tự nhiên Phượng Thiên Hữu cũng muốn giải quyết cho tốt chuyện thành thân của nữ nhi.
Quý Như Yên biết tâm sự của Phượng Thiên Hữu, nàng an ủi "Cậu yên tâm, chỉ cần nói việc này cho lão tướng quân, nhất định ông ấy sẽ giúp đỡ để biểu muội có được hôn sự tốt. Thêm một người giúp đỡ là thêm một phần thành công không phải sao?"
"Cái kia, vậy chờ sau khi hôn lễ của con và Thất điện hạ kết thúc, ta sẽ đi đến phủ Tướng quân nhờ lão tướng quân giúp đỡ."
"Được."