Edit + beta: Agehakun Kei
Tên gia hỏa này lại muốn tới quấy rối sao?
Lạc Thuấn Thần híphai mắt, nhìn thoáng qua Tích Tiểu Mộng, ý bảo nếu hắn không nhả được lời nói gì tốt, khẳng định sẽ chặt hắn thành tám khối, ném ra khỏi phủ Tướng Quân.
Sát ý lạnh buốt kia đập thẳng vào Tích Tiểu Mộng, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giả bộ khụ khụ hai tiếng, lấy thánh chỉ sáng loáng từ tay trong tay áo ra ngoài, "Mời thất điện hạ, thất hoàng phi tiếp chỉ!"
Lạc Thuấn Thần cùng Quý Như Yên nhìn nhau, Hiên Đế lại cho người mang thánh chỉ vào giờ này?
Lại muốn mã hậu pháo* hay sao?
(*Mã hậu pháo: nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)Bất kể như thế nào, bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa chỉ, hoàng đế chiếu viết: Hôm nay thất hoàng nhi Thuấn Thần đại hôn, đặc biệt tứ phong đất Đan Nhân nhai; thất hoàng phi trở thành nhị phẩm hoàng phi; sau trăm ngày đại hôn, thất hoàng nhi cùng thất hoàng phi trở về hoàng thành nhận lấy đất phong cùng phẩm ấn hoàng phi. Khâm thử!"
Mặc dù Quý Như Yên không hiểu về phẩm giai của Thiên Độc quốc, nhưng thấy trên mặt Lạc Thuấn Thần lộ ra một tia ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng là chuyện tốt.
Hai phu thê nhìn nhau, trăm miệng một lời, "Nhi thần tạ chủ long ân!"
Nhận lấy thánh chỉ trong tay Tích Tiểu Mộng, Lạc Thuấn Thần tức giận, trực tiếp đánh một quyền vào bụng hắn, âm trầm nói, "Mộng cô, hình như bổn cung thấy ngươi quá mức đắc chí rồi a."
"Thất điện hạ, ta sao dám a! Ngươi thật sự là hiểu lầm ta, ta vì Đan Nhân nhai mà phí biết bao nhiêu tâm tư, tại sao ngươi lại không nhớ tới công lao của ta?"
Tích Tiểu Mộng bị đánh một quyền, đau nhức hô ra tiếng, bộ dạng giống như có nhiều oan khuất.
"Hừ!"
Lạc Thuấn Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, sau đó đỡ Quý Như Yên vào phòng tân hôn.
Phải biết rằng, chuyện mà Tích Tiểu Mộng am hiểu nhất từ trước đến nay, chính là vuốt mông ngựa.
Hắn quen biết Tích Tiểu Mộng nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này đấy.
Đi vào phòng tân hôn, bấy giờ Quý Như Yên mới phát hiện, căn phòng này rất khác biệt so với những căn phòng khác trong phủ tướng quân.
Chẳng qua là tính thêm lần này nàng tới phủ tướng quân, cũng chỉ là lần thứ tư mà thôi.
Phủ tướng quân có bao nhiêu gian phòng, nàng cũng không rõ lắm, chỉ biết là phủ này có diện tích khá lớn.
Ngồi ở trên giường, Lạc Thuấn Thần chậm rãi vén khăn lụa màu đỏ trên đầu của Quý Như Yên.
Quý Như Yên sững sờ, có chút trì trệ mà hỏi, "Không cần hỉ nương đến làm lễ đóng phòng tân hôn sao?"
Lạc Thuấn Thần mỉm cười giải thích nói, "Ở Thiên Độc quốc, không cần phải làm. Chỉ cần bái đường, đã là phu thê rồi. Chút nữa chúng ta ra ngoài tiếp khách, chỉ cần cầm theo một cái túi đỏ thẫm, những vị khách kia sẽ thả một ít táo đỏ, đậu phộng, cây long nhãn hay hạt sen vào túi của chúng ta."
"Thì ra là thế."
Lúc này Quý Như Yên mới hoảng hốt hiểu ra, nàng cứ tưởng rằng hôn lễ của Thiên Độc quốc cũng giống Ti U quốc, cho nên cũng không để ý lắm, không nghĩ tới phong tục cử hành ở hai nơi lại khác nhau.
Chỉ nghỉ ngơi một lát, Quý Như Yên ăn chút điểm tâm, rồi lại ra ngoài tiếp khách cùng Lạc Thuấn Thần.
Lúc vừa mới bước vào đại sảnh, hỉ nương ngày thường phúc khí, bưng một chén sủi cảo nóng hổi đi tới, "Thất hoàng phi, mời ăn."
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần một cái, thấy hắn gật đầu, cũng theo chỉ thị mà gắp một cái, khẽ cắn, sắc mặt lập tức biến đổi, liền phun ra.
Hỉ nương thừa cơ hỏi, "Thất hoàng phi, sinh hay không sinh tiểu hài tử (sủi cảo)*?"
(*Chương sau sẽ giải thích)"Sinh!"
Quý Như Yên trừng mắt nhìn hỉ nương kia, đây là cố ý chỉnh nàng sao?
Lại còn cho nàng ăn loại bánh khó nuốt này?
Ai biết, nàng vừa đáp một chữ "Sinh" xong, tất cả mọi trong phòng đều vỗ tay thập phần vui vẻ, từng người một đứng dậy chúc mừng lão tướng quân Hứa Tử Minh.