Edit + Beta: Agehakun Kei "Ngươi xuống cho ta!"
Quý Như Yên tức giận quát con thú màu trắng kia!
Mẹ nó!
Vừa mới sáng sớm thức dậy, lại phát hiện nóc nhà cũng không còn, tâm trạng sao có thể thoải mái?
Hơn nữa người khởi xướng lại đang ở đó trên nóc nhà, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn tiếp tục gặm, đôi mắt to tròn màu lam lại cực kỳ vô tội nhìn đôi nam nữ dưới mái hiên.
"Ta nói lại lần nữa, ngươi xuống cho ta."
Lúc này Quý Như Yên sinh ra một loại nghĩ muốn làm thịt nó, mẹ nó chứ, gặm phòng nàng xong lại còn giả bộ vô tội.
"Ô ô."
Tiểu gia hỏa ai oán hai tiếng, chớp chớp cặp mắt giống như ngọc bích, lập tức đem ánh mắt chuyển dời đến hai người, nhìn trạng thái của nó, tiểu gia hỏa này hẳn là đang sinh ra hứng thú với y phục của bọn họ.
Quý Như Yên thấy tiểu tử này lại còn dám đánh chủ ý lên y phục trên người nàng, ánh mắt như đao bắn về phía tiểu tử kia, ngữ khí trở nên thập phần ác liệt, "Ngươi còn muốn đánh chủ ý lên y phục của bọn ta? Ngươi có tin ta lột da của ngươi hay không!"
Bị nàng uy hiếp, cũng không biết là tiểu gia hỏa này có thể nghe hiểu lời nàng nói hay không, đôi mắt mắt to tròn màu lam liền nhìn về phía sàn nhà, móng vuốt nhỏ ở trước ngực khẽ giơ lên, đứng thẳng vuốt cái hai cái tai nho nhỏ của mình.
Trông thấy bộ dạng này của tiểu gia hỏa, tựa như một con thú nhỏ đang bị ngược đãi.
Cuối cùng, vẫn là Lạc Thuấn Thần nhìn thú con, bộ dáng thập phần đáng thương, vì vậy khuyên nhủ, "Như Yên, trước đừng so đo với nó. Chúng ta vẫn nên tu chỉnh lại gian phòng này một chút, tránh cho người khác hoài nghi."
Quý Như Yên oán hận trừng mắt liếc tiểu gia hỏa, "Hừ! Đợi ta giải quyết xong mọi việc, sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Vì không muốn để người khác trông thấy bộ dáng này của gian phòng, Quý Như Yên đành phải ra tay phá hủy toàn bộ, trực tiếp san thành đất bằng.
Oanh ——
Một tiếng vang thật lớn!
Thời điểm toàn bộ gian phòng đều sụp đổ trên mặt đất, rốt cuộc cũng khiến lão tướng quân Hứa Tử Minh chú ý, hắn vội vàng chạy từ trong buồng ra.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lạc Thuấn Thần an ủi hắn, "Ngoại tổ phụ, ngài đừng lo lắng, chẳng qua là vũ kỹ của Như Yên có tiến bộ, nhất thời không khống chế tốt, cho nên liền hủy gian phòng này. Kính xin ngoại tổ phụ đừng nói chuyện này ra ngoài, chỉ nói là ngài luyện võ làm hư, có được không?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhìn Quý Như Yên một chút, thấy bộ dạng nàng có chút ngại ngùng, cũng liền tin là thật, "Được, chút nữa ta sẽ bảo Cao tổng quản đến giải quyết."
Quý Như Yên đứng ở nơi đó, kỳ thật nàng đang ra sức bóp tiểu gia hỏa lông trắng kia.
Tiểu gia hỏa bị nàng bắt được, nhưng cũng không có giãy giụa, Quý Như Yên thầm cảm thấy kỳ quái, đợi lão tướng quân Hứa Tử Minh trở về phòng, lúc này nàng mới mang tiểu gia hỏa trong tay đến trước mặt.
Vừa nhìn, nàng liền tức giận, trực tiếp ném tiểu gia hỏa ra ngoài!
Bởi vì...
Tên tham ăn này lại đang ngủ!
Nước miếng còn chảy ra từ khóe miệng, đều dính lên tay của nàng!
Nàng thật sự muốn nôn ra ba lít máu!
Tiểu gia hỏa này rốt cuộc là thú con phương nào, mà lại có năng lực hủy hoại lớn như vậy.
Dù nàng vừa mới bóp nó, nhưng nó vẫn có thể ngủ ngon được, thậm chí thời điểm nó ngủ, còn cọ xát vào lòng bàn tay nàng.
Quý Như Yên đối với tiểu gia hỏa này, thật sự là vừa tức vừa hận.
Nhưng lại không thể hạ thủ được, đành phải ôm nó vào trong ngực, vẻ mặt vô cùng u buồn.
Nàng không hề chú ý tới, tiểu gia hỏa đang được ôm trong ngực, khóe môi hơi nhếch lên, miệng cười không ngớt.