Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 105

Bên ngoài. Gó tuyết thét gào trên đỉnh Tuyết Sơn. Từng cơn buốt giá.

Dạ Trọng Hoa trở lại chỗ cũ thì phát hiện, chỗ khe băng lúc nãy đã khép lại, một chút khe hở cũng không có. Xung quanh một màn tuyết trắng mờ mịt, hắn thậm chí không thể xác định được Vũ nhi đã rơi xuống chỗ nào. Cuồng phong gào thét, gió lạnh khẽ thổi tung mái tóc hắn, hai chân hắn trong phút chút cứng đờ, cảm giác như chưa bao giờ từng có cảm giác kích động mà trở nên mất hết sức lực, không có cách nào nhúc nhích nổi, khuôn mặt lạnh nhạt của Dạ Trọng Hoa thoáng hiện lên sự kinh hoảng, trong cuộc đời hắn, từ trước đến nay hắn chưa khi nào nếm trải sự hoảng sợ như vậy, con ngươi hắn tối lại lạnh như băng, ánh mắt hắn như bạo thú cuồng dã, tàn khốc mà thị huyết.

Đều là lỗi của hắn!

Tay hắn chỉ nắm thành quyền, gân xanh bạo khởi, hắn lớn tiếng gọi tên Âu Dương Vũ, điên cuồng tìm những nơi mà nàng có thể rơi xuống.

Trong lúc nhất thời, vùng trời màn tuyết trắng xóa, giữa gió tuyết cuồn cuộn, dáng người Dạ Trọng Hoa lảo đảo bước đi kiếm tìm trông thật cô độc tịch liêu...

Trời đã bắt đầu tối, không gian bốn phía đều đã bắt đầu tĩnh lặng, cuồng phong bạo tuyết cũng đã ngừng lại, xung quanh chỉ còn lại một khoảng trời đêm yên tĩnh đến đáng sợ, Dạ Trọng Hoa lúc này nặng nề bước đi thở dốc.

“Dạ Nhị, đừng ở đây mà nổi điên nữa, nếu cứ như vậy ngươi sẽ chết mất.” Vân Thương leo lên Tuyết Sơn được một lúc lâu cuối cùng cũng tìm thấy được Dạ Trọng Hoa đang điên cuồng tìm kiếm giữa biển tuyết trắng xóa, dường như hắn sử dụng hết tất cả sức lực của mình, không chống đỡ nổi nằm ngửa trên tuyết, thở hồng hộc.

Vân Thương thấy Dạ Trọng Hoa vẫn tiếp tục đứng lên thì nhanh chóng vươn tay ngăn cản hắn nhưng bị hắn một phen đẩy ra, ngữ khí trầm thấp: “Tránh ra!”

Dạ Trọng Hoa quỳ trên mặt đất, càng không ngừng lấy tay cào lớp băng dày kia lên. Vũ nhi của hắn, Tiểu Ngũ của hắn! Hắn chỉ cảm thấy trái tim chợt quặn thắt lại đau đớn, đau đến mức nghẹn lại không thở được. Hắn không cho phép.. không cho phép nàng rời khỏi hắn, không cho phép nàng chết!

Hắn sợ hãi, đúng, loại sợ hãi này giống như có một lưỡi hái của Diêm Vương vung xuống cổ hắn, khiến hắn không thể nào né tránh được.Hắn..là hắn đứng trơ mắt nhìn thấy Vũ nhi của hắn rơi xuống ngay trước mắt hắn, ở khoảng cách xa như vậy, hắn không nhìn thấy được gương mặt của nàng, ánh mắt của nàng, còn cả nụ cười của nàng, dường như lúc này hắn sắp chống đỡ không nổi vì khó thở!

Vân Thương nhìn thấy hành động điên cuồng của Dạ Trọng Hoa, trong lòng đã đoán ra được tám chín phần Âu Dương Vũ lành ít dữ nhiều, thanh âm có chút bi thương: “Dạ Nhị, ngươi bình tĩnh một chút, nàng ấy...”

“Cút!” Một chữ lạnh như băng không mang một chút ấm áp cảm tình nào phát ra, hắn không muốn nghe bất kỳ điềm xấu gì từ bất cứ ai. Hắn không cho phép chuyện đó xảy ra

Dạ Trọng Hoa phát điên dùng tay đào lớp tuyết lạnh lẽo, băng tuyết cứng rắn. Thấy không ổn, hắn dùng nội lực của mình phá vỡ băng tuyết, quên cả đau đớn, quên cả cái lạnh đang ăn mòn da thịt, quên cả cảm giác gió rít bên tai. Vân Thương chỉ cảm thấy giờ phút này lý trí của Dạ Trọng Hoa dường như bị mất đi, vẻ mặt của hắn cứng ngắc ngây dại ra,. Hắn biết rõ bây giờ hắn có làm cái gì, có khuyên hắn như thế nào cũng đều phí công vô ích.Nhìn thấy từng ngón tay thon dài của Dạ Trọng Hoa từ từ loang lỗ máu là máu, tuyết xung quanh đều bị màu đỏ của máu bao phủ. Trong lòng lo sợ liền tiến lên một chút ngăn cản hắn nhưng cũng không được, lúc này trên mặt Dạ Trọng Hoa hắn ngoài lãnh khốc đáng sợ ra thì chính là sự đau đớn tột cùng.Vân Thương nhìn mái tóc Dạ Trọng Hoa cuồng nộ tung bay trong gió, trong đầu hiện ra dáng vẻ bình tĩnh vân đạm phong khinh của Âu Dương Vũ, hắn thật sự không muốn tin rằng cô ấy đã chết. Nhưng trước mắt hắn, bão tuyết cuồng nộ như muốn vùi lấp hết tất cả mọi thứ nó đi qua, lại gặp tuyết lở, đừng nói là một nữ nhân như nha đầu đó, ngay cả nam nhân như hắn cũng không đảm bảo mình có thể sống qua một ngày.

Trời càng lúc càng lạnh, Vân Thương đứng bên cạnh Dạ Trọng Hoa cả người rét run, răng run cầm cập. Nhưng hắn cũng chỉ có biết nhắm mắt làm ngơ ở bên cạnh Dạ Nhị hắn, để cho hắn thỏa mãn phát tiết, nhưng thật ra hắn thật sự sợ Dạ Nhị nếu cứ như thế này thì sẽ có chuyện bất trắc xảy ra.

Ba canh giờ trôi qua, trong lòng hắn khủng hoảng đến cực điểm, hơn nữa nhiệt độ của không khí ngày càng loãng, khí lạnh càng không có dấu hiệu vơi đi, ánh mắt hắn bắt đầu đỏ đậm, hắn giống như một con sói hoang tìm kiếm chủ, hắn dường như mất phương hướng, đạp tung tuyết sơn, hai tay bị băng tuyết đông lạnh đỏ bừng, giày bị băng tan làm cho ướt nhẹp, nhưng hắn vẫn nhất quyết không dừng lại hành động điên cuồng của mình. Hắn muốn nhìn thấy nàng. Vũ nhi, ta muốn nhìn thấy nàng cười, dù cho nàng có mắng ta, có hận ta, ta cũng không né tránh mà đối mặt, nhưng xin nàng xuất hiện trước mặt ta có được không, cho ta biết nàng đang ở đâu có được không?

Mộ Dung Vân Thù vừa xuống núi đã lập tức phái hai đội nhân mã lên núi tìm kiếm tung tích Âu Dương Vũ, người cùng ngựa nổ lực ra sức tìm kiếm dưới tuyết trời giá lạnh, tìm đến mọi ngóc ngách, mọi hang hóc ngõ cùng cũng vẫn không tìm ra một chút dấu vết của nàng. Cuối cùng sau khi thấy Dạ Trọng Hoa, nhìn thấy bộ dáng thất thường của hắn liền thấp giọng bẩm báo: “Dạ Nhị, không phát hiện ra tung tích của Âu Dương Vũ.”

Tâm can hắn, đau đến rỉ ra máu, đau đến co rút. Con ngươi đen láy của hắn sẽ co rút lại, đôi mắt hắn vằn vệt tơ máu mang khí thế kinh người, nơi ngực trái truyền đến cơn đau xé ruột xé gan. Dạ Trọng Hoa cơ hồ đứng không vững, lảo đảo lui về sau vài bước.

Không, sẽ không!Hắn không thể mất đi, không thể!

Sao lại không thể tìm thấy nàng, Vũ nhi của hắn rất thông minh, rất lợi hại. Hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng ở quanh đây, sao lại không thể tìm được nàng?

“Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được nàng!” Cường thế ra lệnh, không chút trì hoãn!

Dạ Trọng Hoa trong lòng càng tự trách bản thân mình. Tất cả đều là lỗi của hắn, vì sao hắn lại có thể để chuyện này xảy ra, hắn có thể bỏ mặc Vũ nhi một mình chống chọi một mình nơi đó. Bỗng nhiên, hắn giơ tay lên cao, nặng nề đánh về phía ngực mình,một lần, hai lần, lực mỗi lúc một lớn.Lúc này cả người hắn liền cứng đờ quỳ nơi đó miệng không khỏi trào ra một ngụm máu tươi.

Vân Thương bắt gặp phải chuyện như vậy liền lập tức kinh sợ bắt lấy tay Dạ Trọng Hoa còn định xuống tay với chính mình, tức giận nói: “Dạ Nhị, ngươi điên rồi sao?!”

Tim của hắn bị xé rách đau đớn. Nỗi đau khiến hắn phải sợ hãi, máu tươi đỏ thẫm khẽ đọng trên nền tuyết trắng dưới ánh trăng đêm u ám này lại càng trở nên rợn người.”Bây giờ ngươi phải quay về ăn chút gì đi, nghỉ ngơi thật tốt sau đó quay lại tiếp tục tìm!”

“Không! Nếu trì hoãn thì nàng sẽ càng gặp nguy hiểm hơn, bây giờ có lẽ nàng đang trốn ở một nơi nào đó, bây giờ nàng nhất định rất đói bụng, nhất định rất lạnh, bây giờ nàng rất...”Âm thanh Dạ Trọng Hoa mỗi lúc một nghẹn ngào.

Dạ Trọng Hoa đã không ăn không uống tìm tung tích của tiểu nha đầu cũng đã gần bốn canh giờ, Vân Thương chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của hắn, vẻ mặt này của hắn, đau đớn, áy náy, hối hận, tự trách mình. Kiểu như một khi hắn đã xác định Âu Dương Vũ không còn ở trên đời này thì hắn cũng sẽ không muốn sống nữa.

Trong lòng Vân Thương dâng lên một chút sợ hãi, nhân lúc Dạ Trọng Hoa không kịp phòng bị liền giơ tay lên đánh mạnh sau gáy hắn khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh.

Vân Thương cõng một thân Dạ Trọng Hoa đang bất tỉnh nhân sự kia xuống núi, hắn mệt mỏi thở dốc. Tuyết mỗi lúc một dày bước đi đã khó khăn, giờ trên lưng lại có thêm món nợ, bước đi trở nên khó khăn hơn.

Sau khi Vân Thương mang Dạ Trọng Hoa trở về biệt viện liền phân phó cho nha hoàn chuẩn bị nước ấm. Hắn dìu Dạ Trọng Hoa trực tiếp vào phòng ngủ, vừa vào tới cửa thì ngay lập tức ném Dạ Trọng Hoa quăng ra phía sau giường, mà bản thân mình cũng mỏi mệt không chịu nổi xụi lơ trên sàn nhà, miệng thở hồng hộc. Thoạt nhìn Dạ Trọng Hoa trên giường giống như người đã chết, vẫn không nhúc nhích! Cảm giác ngay trước mũi hắn cũng không còn hơi thở.

“Vân Thương, huynh đã làm chuyện quái gì thế hả? Không phải kêu huynh lên núi tuyết ngăn Nhị ca lại hay sao? Sao còn làm cho Nhị ca thương tích đầy người thế này a?! Huynh thật vô dụng!” Nói xong Trình Cẩm âu yếm nhìn Dạ Trọng Hoa đang hôn mê bất tỉnh trên giường, đặc biệt là cánh tay lộ ra bên ngoài kia, vết máu loang lổ, trong mắt hiện lên một chút thương tiếc, nhìn về phía Vân Thương bằng đôi mắt trách cứ.

Nàng đem hết tức giận trút hết lên người hắn.

Vân Thương ngẩng đầu nhìn bộ dáng tức giận của Trình Cẩm,một thân y phục màu trắng như tuyết lộ ra chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần, vòng eo tinh tế, váy áo tung bay, trên mặt phấn son tô đậm da trắng nõn nà, nhìn qua không giống như một cô nương thuần khiết nhu nhược yếu đuối ban sáng. Nàng trợn tròn mắt lên, vênh mặt hất cằm sai khiến nhìn Vân Thương: “Huynh còn ngây ngốc ngồi ở đó làm gì, mau ra ngoài đi! Nhị ca bị cảm lạnh cần phải thay y phục, sau đó dùng nước ấm lau người cho huynh ấy nữa!”

Trình Cẩm nói xong, liền cầm lấy khăn ấm đi đến tỉ mỉ lau nhẹ hai má Dạ Trọng Hoa sau đó không kiên nhẫn mở miệng lớn tiếng quát Vân Thương.

Vân Thương trong mắt không khỏi tức giận, cô ta bây giờ đang dùng thân phận gì để nói chuyện với hắn, hay là tự coi bản thân mình là Ninh vương phi!

Vân Thương không tiếp xúc nhiều với Trình Cẩm, chỉ là có nghe qua cô ta là một con người lãng mạn, thông minh lanh lợi, vả lại cô ta đã từng cứu Dạ Trọng Hoa một mạng nên hắn cũng có ấn tượng không tệ.

Nhưng hôm nay, nếu không phải vì sự ngu ngốc của cô ta, Dạ Nhị sẽ không phải lâm vào tình trạng thảm hại như thế này? Đó là chưa kể đến chuyện Âu Dương Vũ bị rơi xuống vực tuyết đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết ra sao? Nghĩ đến đây, Vân Thương đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Trình Cẩm.Vân Thương từ trên sàn đứng dậy thì đã thấy Trình Cẩm định vươn tay, muốn cởi y phục của Dạ Trọng Hoa. Vân Thương liền tiến lại đè chặt vạt áo Dạ Trọng Hoa, ánh mắt khinh miệt, nhìn Trình Cẩm nói: “Trình cô nương muốn làm cái gì vậy?”

Trình Cẩm sắc mặt thoáng hồng nhưng vẫn gân cổ lên tiếng: “Tất nhiên là giúp Nhị ca tắm rửa, nếu cứ để như vậy Nhị ca sẽ bị cảm lạnh mất!”

Vân Thương bật cười một tiếng: “Trình cô nương đang nói là muốn giúp Dạ Nhị tắm rửa?”

Trình Cẩm gật đầu, Vân Thương khẩu khí vẫn điềm nhiên, trong mắt lộ ra ý cười trào phúng: “Cô lấy tư cách gì để làm việc này? Ninh vương phi?”

Trình Cẩm nhất thời cứng họng suy nghĩ, không khỏi sửng sốt, Vân Thương vẫn thản nhiên tiếp tục nói: “Trình cô nương vẫn nên đi ra ngoài đi, Dạ Nhị đã có ta lo, nếu như danh dự của của cô nương bị hủy hoại, lúc đó chỉ sợ Dạ Nhị sẽ giết ta mất.”

“Là muội tự nguyện, chỉ cần Nhị ca huynh ấy...” Trình Cẩm nhìn Vân Thương nói vài câu liền nghẹn họng.

Vân Thương cười lạnh, thì ra ngay từ đầu cô ta vẫn chưa từ bỏ tâm ý kia! Trước kia Vân Thương cũng đánh giá nàng vài lần cảm thấy nàng thông minh lanh lợi, lúc nhỏ cũng nhu thuận, hiền lành. Nhưng đến bây giờ hắn mới biết thì ra tất cả đều là giả, thật không may cho Dạ Nhị vẫn bị vị này lừa gạt mà chẳng hay biết gì.

Vân Thương căn bản không muốn dính líu đến chuyện tình của họ, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện Âu Dương Vũ đột nhiên vì việc làm thiếu suy nghĩ của vị đang đứng trước mắt hắn lại rời xa bọn hắn,liền tức giận cắn răng nói: “Đến bây giờ Trình cô nương vẫn không hiểu sao?Trong lòng Dạ Nhị từ trước đến giờ chỉ có một người con gái đó là Âu Dương Vũ.”

“Nhưng Âu Dương Vũ đã chết rồi!” Trình Cẩm trợn tròn hai mắt, nhịn không được thốt ra, đôi mắt còn có chút đắc ý cười chợt lóe qua, ngay lập tức liền cứng đờ vì bị ánh mắt lạnh như băng của Vân Thương dọa đến.

Vân Thương nhìn Trình Cẩm chậm rãi nói: “Ta nghĩ Dạ Nhị sẽ không muốn nghe những lời này đâu.”

Nói xong liền không thèm để ý đến Trình Cẩm, đem Dạ Trọng Hoa dìu vào bên trong phòng tắm đặt vào bể nước ấm.

Trình Cẩm một mình đứng trước giường, nhìn về phía bên trong, nhẹ nhàng cắn môi dưới, vẻ mặt phẫn hận.

Vân Thương sau khi giúp Dạ Trọng Hoa tắm rửa cẩn thận thì Trình Cẩm cũng đã rời đi, Vân Thương nhẹ nhàng thở hắt, coi như cô nàng này còn biết thức thời. Vân Thương đem Dạ Trọng Hoa đặt lại lên giường, bởi vì được ngâm nước ấm nên sắc mặt cũng đã tốt lên rất nhiều, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn có chút tiều tụy trắng bệch.

Vân Thương nhìn Dạ Trọng Hoa vẫn đang nhắm chặt hai tròng mắt, lặng lẽ nhíu mày, tâm trạng liền chùn xuống. Âu Dương Vũ nếu như còn sống thì hay biết mấy, nếu như nàng thật sự chết đi, nửa đời còn lại của Dạ Trọng Hoa hẳn cũng sẽ sống không thoải mái.

Dạ Trọng Hoa dần dần tỉnh lại, con ngươi ảm đạm vô thần mà mờ mịt. Hắn đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, muốn xuống giường, bị Vân Thương một phen đè lại: “Dạ Nhị, ngươi bình tĩnh một chút đi.””Vũ nhi!” Dạ Trọng Hoa trên mặt tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Ta muốn đi tìm Vũ nhi!”

Vân Thương không dám nói ra bất cứ điềm xấu gì sợ những lời đó sẽ chọc giận Dạ Trọng Hoa, chỉ đơn giản nói: “Ít nhất thì ngươi cũng nên ăn chút gì đó, nếu không ăn thì lấy đâu ra sức lực đi tìm nàng! Nàng là người tốt có số mạng lớn cát nhân phù hộ, ngươi cứ tạm thời tĩnh dưỡng cho tốt đi!”

Những lời này của Vân Thương khiến cho Dạ Trọng Hoa được an ủi phần nào, đầu óc hắn dần dần thanh tỉnh, ánh mắt cũng bắt đầu rõ ràng. Hắn nhìn thấy chén thuốc bắc trên bàn, liền không nhịn được mùi vị của nó khẽ nhíu mày, mà những món ăn bên cạnh bàn hắn nhìn qua chỉ ngửi mùi thôi thì chỉ muốn nôn.

Vân Thương không khỏi yên lặng nghĩ đến. Bộ dáng bình tĩnh điềm nhiên của hắn khi xưa bây giờ một nửa cũng không có. Lúc này Dạ Trọng Hoa cố gắng uống vài ngụm thuốc, đạm thanh nói: “Ngươi lập tức đến biên ải truyền lệnh của bổn vương điều động năm vạn binh lính, bổn vương phải san bằng Tuyết Sơn cứu vương phi!”

CÁI GÌ!! Năm vạn binh lính, huynh ấy điên rồi sao, dùng hết một nửa số quân lính của mình để đi tìm Âu Dương Vũ! Trình Cẩm đứng ở cửa nghe được mệnh lệnh này của Dạ Trọng Hoa, trong lòng lạnh lùng nghĩ nàng cũng đã tận mắt chứng kiến thấy Âu Dương Vũ đã rơi xuống khe băng, nếu có tìm ra thì cũng chỉ là một khối thi thể .

Trình Cẩm nhẹ nhàng đẩy cửa ra trên tay có bưng một cái khay ôn nhu nhìn Dạ Trọng Hoa nói: “Nhị ca, biết huynh lạnh, Cẩm nhi đã tự mình nấu canh gừng cho huynh, nhân lúc canh còn nóng huynh mau uống chút đi.”

Vân Thương yên lặng nhìn Trình Cẩm, không nói được lời nào.

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Trình Cẩm liền nhớ tới Tiểu Ngũ của hắn bây giờ sống chết thế nào vẫn chưa rõ, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn như bị ai đó chém đứt từng khúc ruột, sắc mặt hắn càng thêm lạnh như băng, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần.”

Trình Cẩm cũng không thuận theo ý hắn, từ từ đem bát canh đặt ở phía trước, tiếp tục khuyên nhủ: “Nhị ca, bây giờ thân thể của huynh rất yếu, nếu không uống chút canh gừng canh này sẽ sinh bệnh mất.”

“Đi ra ngoài!” Dạ Trọng Hoa không thèm liếc nhìn nàng gằn giọng “Bổn vương muốn nghỉ ngơi!”

Trình Cẩm ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt lạnh như băng sương của Dạ Trọng Hoa, trong lòng không khỏi có chút giật mình, chẳng lẽ! Huynh ấy đã phát hiện ra cái gì rồi sao? Không, tuyệt đối không thể, nàng đã dùng thuốc để khống chế bệnh tình của mình, người thường căn bản sẽ không nhận ra được.

Trình Cẩm cúi đầu nói: “Vâng, vậy Nhị ca nghỉ ngơi đi.”

Trình Cẩm từ trong phòng đi ra, trong mắt hiện lên một chút không cam lòng. Dạ Trọng Hoa từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ dùng cử chỉ đó nặng lời với nàng. Ngay lập tức khóe môi nàng liền nở nụ cười tà ác: “Nhị ca, huynh là của muội, chỉ có thể là của một mình muội!”

Âu Dương Vũ ở trong không gian, ngủ trên giường ấm áp một đêm. Đến khi tỉnh dậy, Âu Dương Vũ không khỏi nghĩ thì ra nước ấm ở ôn tuyền lại có tác dụng trị được bệnh trật khớp rất công hiệu. Khi nàng tỉnh lại thì Tiểu Kỳ Lân cùng Hải Đông Thanh vẫn còn nằm trong lòng nàng ngủ. Nàng rón ra rón rén mặc đồ chuẩn bị xong xuôi cầm thêm thanh trường kiếm sắc bén nhân cơ hội đi ra ngoài Tuyết Sơn nếu không trời sáng sẽ bị Dạ Trọng Hoa tìm được.Dạ Trọng Hoa mỗi ngày đều ở trên núi Tuyết Sơn, còn ban sắc lệnh sẽ thưởng lớn cho những ai tham gia vào đội tìm kiếm trên Tuyết Sơn, thời gian từ từ trôi đi, hy vọng cuối cùng trong lòng Dạ Trọng Hoa dần dần mất đi, thậm chí hắn bắt đầu tuyệt vọng. Không, Vũ nhi của hắn nhất định vẫn còn sống, hắn không thể bỏ mặt nàng nơi lạnh lẽo này được, hắn nhất định phải tìm được nàng, phải cứu sống nàng!

Ba ngày ba đêm không ngừng tìm kiếm, khuôn mặt anh tuấn của Dạ Trọng Hoa bắt đầu trở nên trắng bệch, mí mắt đều thâm đen, đôi môi đỏ mọng ngày nào vì khô nứt mà xuất hiện vết rạn, ánh mắt yêu dã lãnh khốc, phong thái cao ngạo, uy nghi đã không còn như ngày xưa nữa chỉ còn lại sự tiều tụy héo hon cùng sự tuyệt vọng. Vân Thương cùng Mộ Dung thay phiên nhau ở bên cạnh hắn, mở miệng an ủi hắn vài câu: “Dạ Nhị, cậu không cần phải dằn vặt bản thân mình như thế.”

Dạ Trọng Hoa căn bản không thèm nghe bất cứ ai khuyên nhủ hắn, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh lúc này của Âu Dương Vũ, tâm can hắn liền đau đớn đến quằn quại.

“Binh sĩ nghe lệnh, tìm được vương phi sẽ có thưởng lớn! Khụ...” Dạ Trọng Hoa đột nhiên ho khan mãnh liệt, hắn dùng tay ôm lấy ngực mình, nơi đó quặn đau không thôi, một ngụm máu tươi phun ra, sau đó cả người liền hôn mê bất tỉnh.

Ngay thời điểm Dạ Trọng Hoa lần nữa tỉnh lại, đã nhìn thấy Trình Cẩm ngồi ở đầu giường, dùng khăn bông lau nhẹ cánh môi hắn, nàng nhìn thấy hắn tỉnh lại, trong mắt lóe lên sự sung sướng, nàng từ trên bàn cầm lấy bát cháo tổ yến, âm thanh mềm nhẹ, còn khóc nức nở: “Nhị ca, huynh ăn một chút gì đi, Mộ Dung nói bây giờ sức khỏe của huynh ngày một suy yếu!”

Dạ Trọng Hoa dồn hết toàn bộ sức lực ngồi dậy, dùng sức hất phăng thứ gì đó trên tay nàng. Mặt hắn âm trầm đến cùng cực, trong mắt chứa tơ máu nồng đậm. Hắn lúc này, rõ ràng không còn một chút nội lực hay khí lực gì nhưng ánh mắt tuyệt vọng ấy lại lãnh khốc tàn nhẫn.

Trình Cẩm nhìn bộ dạng suy sút này của Dạ Trọng Hoa trong lòng có chút tức giận, nhưng phần nhiều hơn là vui mừng.

Đào nhiều ngày rồi mà vẫn không tìm được thi thể của Âu Dương Vũ, chắc là xương cốt đều đã không còn nữa. Ninh vương phi đã không còn sống trên nhân gian, tiếp sau đó ai có thể xứng đáng hơn nàng thích hợp xứng đôi với Dạ Trọng Hoa, nàng sẽ rất nhanh trở thành Ninh vương phi danh chính ngôn thuận bên cạnh Nhị ca.

Trình Cẩm nước mắt trong suốt, thanh âm càng phát ra mềm mại, nàng chọn Lan Hoa Chỉ, múc một ngụm cháo, cẩn thận thổi đưa đến bên môi Dạ Trọng Hoa: “Nhị ca, huynh uống một ngụm đi.”

“Cút!” Âm thanh lãnh liệt không mang theo một tia cảm tình, “Bổn vương không muốn gặp ngươi!”

Cái gì? Huynh ấy chưa bao giờ nói nặng với nàng như thế! Huynh ấy bảo nàng cút đi, lại còn bảo không muốn gặp mình?! Trình Cẩm quay mặt qua chỗ khác, dùng khăn lau đi nước mắt khóe mi âm thanh nghẹn ngào: “Là muội không tốt, nếu như muội không đột nhiên phát bệnh, Nhị ca cũng sẽ không lo lắng cho muội.”

Lạnh! Lạnh thấu xương, ánh mắt hắn bây giờ một chút độ ấm cũng không có chỉ bao phủ bởi một lớp băng sương dày đặc! Dạ Trọng Hoa đột nhiên gạt bát cháo trên tay nàng,bát cháo nặng nề rơi trên sàn nhà nát thành từng mảnh, nàng cẩn thận tỉ mỉ biết bao lâu mới hầm được bát cháo này lại bị huynh ấy hắt đổ đi. Dạ Trọng Hoa từng chữ một nói rõ ràng: “Lúc trước bổn vương nợ ngươi một mạng, bây giờ bổn vương đã trả cho ngươi, từ nay về sau không ai nợ ai!”Trình Cẩm trên mặt có một chút không tin được, đôi mắt còn đẫm hơi nước mở to ra, sau đó một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng vội vàng giữ chặt ống tay áo hắn, há miệng thở dốc: “Nhị ca!”

“Ngày đó ngươi dùng thuốc gì khiến bổn vương tạm thời không thể cử động được, đừng tưởng bổn vương không biết!” Ánh mắt Dạ Trọng Hoa lạnh nhạt mà lạnh như băng, đạm mạc như vậy, lạnh lẽo như vậy nhìn thấu tâm đen của Trình Cẩm “Từ nay về sau bổn vương không phải là Nhị ca của ngươi.”

Trình Cẩm sắc mặt trở nên trắng bệch, bởi vì câu nói lạnh lùng của Dạ Trọng Hoa kia khiến cho lòng của nàng kịch liệt đau đớn, nàng mở miệng giải thích: “Muội không có!”

“Ngươi nghĩ thử xem với nội lực của bổn vương lúc đó sao lại không tránh được chút khí lực của ngươi, quả thực buồn cười.” Dạ Trọng Hoa nở nụ cười lãnh khốc đến cùng cực, ngực bởi vì phẫn nộ mà phập phồng, âm thanh không có một tia ấm:“Bây giờ cút ngay cho bổn vương, cút càng xa càng tốt!”

Trình Cẩm đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra một chút dữ tợn: “Muội quen huynh đã được mười lăm năm, thế nhưng chỉ vì một nữ nhân bên ngoài mà huynh lại phụ muội!Ngày đó vì muốn cứu huynh nên mới trở thành thần y, ở trên tuyết quỳ suốt ba ngày, bây giờ huynh nói ra một câu đã thanh toán xong món nợ đó là như thế nào?”

“Muội bị cung hàn, có thể sẽ không bao giờ sinh con, hơn lại bệnh hen suyễn của muội sẽ theo muội đến hết cả cuộc đời, cả đời muội phải sống như thế liệu người đó có phụ trách với muội không?”

Dạ Trọng Hoa không khỏi nhíu mày, sắc mặt có chút phức tạp.

“Âu Dương Vũ nhận được sự sủng ái của huynh là phúc ba đời của cô ta rồi, chẳng lẽ bây giờ huynh còn hy vọng muội sẽ cam lòng đứng đó chúc phúc cho huynh với cô ta sống đến bạc đầu răng long sao?”

“Chát!” Hắn giơ tay lên không chút lưu tình tát một cái lên mặt nàng, trên gương mặt trắng nõn kia nhanh chóng hiện lên năm dấu ngón tay, Trình Cẩm trừng mắt hắn, “Huynh thực sự đánh muội, vì một thứ tiện nhân như Âu Dương Vũ mà đánh muội. Bây giờ cô ta đã chết, đến xương cốt cũng không còn, cho dù huynh có san bằng cả khu Tuyết Sơn đó thì cũng sẽ không bao giờ tìm ra được cô ta.”

“Đi chết đi!” Dạ Trọng Hoa trên mặt tức giận đến cực điểm, hơi thở thô bạo, gượng mình vươn tay bóp chặt lấy cổ nàng, ánh mắt đỏ máu Lý trí của hắn lúc này như bị ai đó nuốt chửng đi bắt đầu điên cuồng. Vân Thương khi nãy đứng ở trước cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, sau khi nghe được mấy chữ lạnh như băng của Dạ Trọng Hoa kia liền hốt hoàng lập tức đẩy cử tiền vào giữ chặt lấy tay Dạ Trọng Hoa “Dạ Nhị, Dạ Nhị, ngươi bình tĩnh một chút! Dù sao cô ta cũng đã cứu mạng của ngươi.”

“Từ nay về sau, cút xéo cho khuất mắt bổn vương.”

Dạ Trọng Hoa buông tay ra, Trình Cẩm nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp của mình, vuốt nhẹ cổ kịch liệt ho khan, cả người lảo đảo ngã xuống đất, mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.

Dạ Trọng Hoa vừa rồi đã gần như dùng hết sức lực cuối cùng của mình, nhưng vẫn cứng đầu giãy dụa đứng dậy đi ra ngoài. Vũ nhi của hắn sao có thể không tìm ra được xương cốt, nhất định là nàng vẫn còn sống, nhất định nàng đang chờ hắn đến tìm nàng, hắn muốn tìm nàng trở về.

Dạ Trọng Hoa vì không còn chút sức lực, đi vài bước liền té ngã. Vân Thương tiến lên giúp đỡ hắn một phen, lại bị hắn vô tình đẩy ra. Trình Cẩm nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Trọng Hoa thân mình khẽ run nhè nhẹ. Bây giờ ngay cả bản thân mình đứng cũng không vững lại vẫn nhất quyết một mực muốn đi tìm Âu Dương Vũ. Ánh mắt của nàng có chút đau khổ, hoàn toàn không thèm để ý đến những lời khi nãy của hắn bất chấp chạy lên giữ chặt tấm thân sắp ngã kia của Dạ Trọng Hoa: “Nhị ca, huynh bị thương nặng thế này còn muốn đi tìm cô ta sao?”

“Vì một người đã chết mà đáng để huynh phải hành hạ bản thân mình sao?!” từng câu từng chữ của Trình Cẩm mỗi lúc một ngoan độc không chút che giấu, lúc này nàng bị cơn ghen tị làm mờ hai mắt, mờ lý trí đi rồi.

Dạ Trọng Hoa dường như không nghe chỉ từng bước gắng gượng đứng lên đi ra ngoài. Đi chưa được bao xa thì cả người đổ ập xuống đất hôn mê bất tỉnh.

“Dạ Nhị!” Vân Thương hoảng hốt mang Dạ Trọng Hoa quay về đặt hắn lên giường hét lớn “Mộ Dung, Mộ Dung, cậu mau tới đây!”

P/s: Ngày mai sẽ lại có chương mới a...Trọng Hoa a...dàn hậu cung của anh thặc là ghê gớm...
Bình Luận (0)
Comment