Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 77

Cho đến khi kiệu hoa một lần nữa đáp xuống đất, liền nghe thấy tiếng hô to bên ngoài của bà mai: “Tân nương đến!”

Chỉ chốc lát sau thì tấm mành che trước kiệu từ từ được nâng lên, một cánh tay thon dài hữu lực từ từ giơ ra trước mắt, vốn hôm nay tâm trạng có nàng có chút lo lắng, tay bất giác run run, đến khi Âu Dương Vũ nhìn thấy cánh tay quen thuộc ấy dưới khăn voan mỏng như vậy nàng lại có chút cảm thấy hồi hộp, cùng với chút an tâm khó hiểu.

Âu Dương Vũ chậm rãi giơ tay ra, đặt lên bàn tay ấm áp kia, cảm thấy đối phương dùng sức léo nàng lại sau đó thuận đà ôm nàng lên, nàng có chút mất thăng bằng theo phản xạ đưa tay vòng qua cổ hắn.

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy tấm khăn voan trước mắt,mặc dù không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng cũng không ngăn được nội tâm vui sướng của hắn, đột nhiên hắn dùng lực ôm chặt nữ nhân trong lòng hắn, ôm lấy nàng chậm rãi bước vào Ninh vương phủ. Vũ nhi! Sau này nàng sẽ là nữ chủ nhân của Ninh vương phủ này, sẽ là nữ nhân của mình Dạ Trọng Hoa ta, Ta không cho phép nàng rời khỏi ta nửa bước. Dạ Trọng Hoa chậm rãi đi về phía trước thầm nhủ.

Vừa đi vào sảnh chính thì có người đã hô lên: “Giờ lành đã đến!”

Hết thảy mọi việc đều diễn ra thuận lợi tốt đẹp “ nhất bái thiên địa”, “nhị bái cao đường”, “phu thê giao bái“. Âu Dương Vũ có chút giật mình, nàng rõ ràng muốn tìm mọi cách để chạy trốn khỏi Dạ Trọng Hoa, vì sao lúc này trong lòng nàng lại có một loại cảm giác vui sướng đang trào dâng, cảm giác mới mẻ này mỗi lúc một chân thật hơn.

Âu Dương Vũ cơ hồ quên đi ý định rời khỏi hắn, trái tim rung động đập bang bang lên, Dạ Trọng Hoa buông nàng xuống sau đó chậm rãi cầm lấy tay nàng, khiến cho nàng có cảm giác như được hắn bảo vệ.

Hết thảy nghi thức đi hoàn thành. Khi đó sắc trời cũng đã không còn sớm nữa.

Một tiếng “Kết thúc buổi lễ” vang lên, Âu Dương Vũ giờ phút này chính thức thật sự được gả cho Dạ Trọng Hoa, lòng của nàng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, nàng còn chưa kịp thích nghi với cảm giác kỳ lạ này, chợt nghe một tiếng: “Đưa vào động phòng!”

Âu Dương Vũ cùng với tấm khăn voan hồng, đoan đoan chính chính ngồi ở bên mép giường, nàng ngồi yên chờ đợi hắn khiến trái tim nàng đập liên hồi, vừa hồi hợp vừa có chút lo sợ

Dạ Trọng Hoa đi phía trước nói một câu “Chờ ta”, Âu Dương Vũ vốn tưởng rằng mình sẽ phải nhàm chán ngồi ở đây thật lâu nhưng cũng không lâu sau đó hắn liền trở lại.

Bên dưới tấm khăn voan, nàng có thể thấy được đôi hài màu đen của hắn đang từ từ đi tới chỗ nàng, nàng kia thật vất vả yên tĩnh tim đập lại bắt đầu bang bang phanh nhảy dựng lên. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, một chút âm thanh cũng không có. Âu Dương Vũ nghĩ rằng, với tính cách con người của Dạ Trọng Hoa hẳn là đêm động phòng hoa chúc này sẽ không có bất kỳ ai đến nháo loạn.

Nhưng vào lúc này,khăn voan trên đầu Âu Dương Vũ không một tiếng động rơi xuống, Âu Dương Vũ trong khoảng thời gian ngắn không hoàn toàn thích nghi với ánh nến ở đây, chỉ cảm thấy một căn phòng được trang trí với một mảng đỏ rực, ngoài ra còn có màu vàng ngọc huy hoàng. Hơn nữa tên nam nhân trước mắt nàng, mặc một bộ y phục đỏ rực lửa, đôi môi đỏ mọng trông thật tà mị, tuyệt mỹ vô song, hắn so với dáng vẻ bình thường trông thêm phần tà mị tuấn dã. Âu Dương Vũ chưa bao giờ thấy qua một Dạ Trọng Hoa anh tuấn nhường đó, liền có chút kinh ngạc.Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dáng của Âu Dương Vũ trước mắt, hắn có chút si ngốc nhìn chằm chằm vào nàng, nàng khẽ cong môi cười. Âu Dương Vũ hôm nay mặc một bộ giá y phượng đỏ thẫm, áo choàng bên ngoài được làm từ tơ tằm ở Nam Hải, vô cùng mềm mại hoàn hảo khoác lên người nàng càng làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết, được khảm vô số là bảo thạch hoa mỹ, nhưng so với đám trang sức hay bộ giá y đó nàng vẫn là tuyệt mỹ nhất đối với hắn.

Một đôi mắt đẹp trong suốt như nước, hàng lông mi cong dài khẽ động, làn da trắng nõn nà. Hôm nay nàng so với ngày xưa lại có chút khác lạ, hình như hai bên má nàng có chút đỏ ửng, nàng ngượng ngùng sao?

Dạ Trọng Hoa nhìn như vậy Âu Dương Vũ, chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng thỏa mãn, trên đời này sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào tuyệt sắc tài hoa hơn nàng. Dạ Trọng Hoa nhìn nàng đến thất thần thì đột nhiên giật mình vì tiếng kêu đột ngột của bà mai: “Vương gia,vương phi cùng nhau uống rượu giao bôi, từ nay về sau đầu bạc răng long!”

Nói xong liền bưng khay đựng hai chén rượu đến.

Dạ Trọng Hoa vươn tay cầm lấy một ly, bà mai liền đem một ly còn lại đưa cho Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ nhẹ nhàng bưng lên, hai người vừa định uống giao bôi, thì ngay lập tức bên ngoài liền nghe tiếng rộn ràng nhốn nháo, một lát sau “oanh” một tiếng cửa phòng bật ra, một đám người ngã nhào xuống.

Một đám người luống cuống đứng dậy, cầm đầu đó là Vân Thương, Mộ Dung Vân Thù đứng ở phía sau, trên mặt còn có vài phần xấu hổ, có mấy tên nam tử khác Âu Dương Vũ không biết, chắc là đệ tử của hai tên này. Vân Thương bị tên đứng phía sau đẩy lên, sau đó mất đà ngã xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Dạ Trọng Hoa và Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào mình như sinh vật lạ, liền nói: “Ha ha, rượu giao bôi a, các ngươi uống đi, uống đi a!”

Dạ Trọng Hoa nhìn trước mắt cảnh tượng, tà tà cười: “Các ngươi cũng muốn uống?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, trong đó còn có một tên nam tử trẻ tuổi khẽ cười nói: “Dạ Nhị, hôm nay là đêm động phòng của người, chúng ta làm sao có thể tùy tiện uống chứ?”

Nói xong một cái nam tử liền tiếp theo nói: “Có điều a, Vân Thương nói, chờ các ngươi uống rượu giao bôi xong sẽ có trò hay ở phía sau để xem!”

Tên nam tử hưng phấn nói, hắn căn bản không một chút chú ý đến bên cạnh hắn có một tên đầu sỏ đó là Vân Thương đang cố gắng dùng sắc nháy mắt ra hiệu cho hắn câm miệng lại.

Dạ Trọng Hoa thản nhiên hỏi lại: “Vậy sao? Trò gì hay?”

Tên nam tử kia nghe hỏi vậy liền đắc ý nói: “Hắc hắc, nếu như ta nói cho người biết rằng bọn ta sẽ chứng kiến cảnh vương gia đáng kính của chúng ta ôm hôn vị nương tử xinh đẹp đắm đuối, sau đó lại cùng nhau lên....A...” Còn chưa nói xong liền bị Vân Thương đứng một bên hốt hoảng xông lên bịt chặt lấy miệng hắn, Vân Thương nhìn Dạ Trọng Hoa cười tà mị nói: “Dạ Nhị, ngươi đừng có mà nghe hắn nói bậy bạ, ngươi thấy hắn say chưa này, các ngươi cứ tiếp tục đi a, ta mang hắn ra ngoài đi dạo chút cho tỉnh rượu.”

Nói xong liền lập tức kéo hắn chạy bay ra ngoài.

Âu Dương Vũ nhìn đứng ở một bên sự không liên quan đã Mộ Dung Vân Thù, làm như lơ đãng nói: “Không biết Mộ Dung tiên sinh còn có chuyện gì không? Chẳng lẽ muốn cùng ta bàn luận y thuật? Ta gần nhất có nghiên cứu một loại dược mới, Mộ Dung tiên sinh có thể cùng ta đến thử một lần?”Mộ Dung Vân Thù nghe vậy sắc mặt trắng bệch, ha ha cười nói: “Không cần không cần đâu, hai vị cứ tiếp tục đi, ta không dám quấy rầy nữa.” Nói xong liền xoay người rời đi, giống như bị ma rượt phía sau, những người thân cận với Dạ Trọng Hoa hiểu được tình hình liền không dám lại gần tân phòng nữa bước.

Trong khoảng thời gian ngắn, động phòng lý chỉ có Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ hai người.

Dạ Trọng Hoa quay đầu nhìn Âu Dương Vũ, nhẹ nhàng cầm cốc rượu trong tay.

Âu Dương Vũ sau khi bị đám người to gan này chọc cho tức chết thì trên gương mặt ban nãy nóng rực lên cũng dần dần tản đi, nàng khẽ ho nhẹ cười trừ nhìn về phía nơi khác nói với Dạ Trọng Hoa: “Dù sao ta cũng chỉ là khách qua đường may mắn được ngồi lên kiệu hoa thôi, uống hay không uống cũng không quan trọng gì lắm?”

“Khách qua đường?” Dạ Trọng Hoa chau mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song liền hiện lên vẻ thất vọng, nàng từ đầu đến cuối đều coi chuyện tình của bọn họ đơn giản chỉ là tình cờ, khách qua đường gặp dịp thì cưới thôi sao? Nghĩ như vậy,hắn liền tức giận hận không thể bóp chết nữ nhân vô cảm trước mắt này, trên mặt hắn bây giờ đen lại lạnh lùng không thôi. Rõ rằng hắn thật lòng muốn nàng trở thành nữ nhân duy nhất của hắn, là thê tử của hắn mãi mãi, thế nhưng nàng lại không một chút quan tâm đến tình cảm của hắn, đến cảm xúc của hắn, nàng cứ như vậy lạnh lùng nhắc nhở với hắn về các ước hẹn ba tháng kia, hắn đã làm mọi cách để có thể khiến nàng quên đi cái ước hẹn chết tiệt đó, hôm nay trong ngày vui của bọn họ, nàng không chút kiêng kị nói ra ước hẹn đó, nàng chẳng lẽ muốn rời khỏi hắn sao?

Hắn tuyệt đối không cho phép!

Dạ Trọng Hoa mạnh mẽ nắm lấy cằm của nàng siết chặt, hắn uống xong phần rượu của mình sau đó lấy cốc rượu của nàng đổ hết vào miệng mình rồi cường thế cạy mở miệng nàng, ép nàng phải tiếp nhận hết không chỉ hương rượu nồng nàn trong miệng hắn mà cả sự bá đạo,tức giận của hắn, thanh âm của hắn lạnh đi vài phần: “Rượu giao bôi nhất định phải uống!”

Bị hắn cường hôn cộng thêm với sự cay nồng của rượu tập kích khoang miệng nàng khiến Âu Dương Vũ ho sặc sụa, có chút tức giận trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa vươn tay, dùng ống tay áo ôn nhu lau lên khóe miệng của nàng, Âu Dương Vũ chụp lấy tay hắn tức giận quát: “Ngươi làm cái gì thế?!”

Dạ Trọng Hoa có chút bá đạo nắm chặt cằm của cằm: “Vũ nhi! Ta rốt cuộc phải làm thế nào thì nàng mới cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta.”

Âu Dương Vũ một khi đã tức giận cũng không kiêng nể gì, không lý trí mở miệng nói: “Không có khả năng!”

Tân phòng nhất thời tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng lép bép của ngọn nến đỏ chói kia lập lòe cháy.

Dạ Trọng Hoa đột nhiên tự giễu chính mình cười cười, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, hắn lại cùng Âu Dương Vũ cãi nhau thế này, nàng lúc đó cũng chỉ càng thêm ghét bỏ hắn thôi. Hắn vươn tay ra lấy hết tất cả trâm cài phức tạp nặng nề trên đầu nàng xuống, sau đó ngồi tùy ý ở bên người nàng, cười nói: “Vừa rồi ta nghe Vũ nhi nói muốn cho Mộ Dung xem dược, chi bằng hai chúng ta thử đi?”Âu Dương Vũ nghe vậy hai má ửng đỏ như người say rượu, đôi mắt sáng như ánh sao, nàng vốn tưởng rằng Dạ Trọng Hoa sẽ có thái độ tức giận với mình, nên đêm động phòng hoa chúc này nàng với hắn sẽ lập tức gạo nấu thành cơm, nàng cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ khi đối mắt với hắn, nhưng nàng thật sự không ngờ Dạ Trọng Hoa lại có thể vô sỉ nói những lời không liên quan như vậy. Mặt nàng đỏ ửng lên, ấp úng nói: “Khụ! Ta ngủ.”

Âu Dương Vũ nói xong, liền đi lại sát bên cạnh mép giường, giả bộ nằm xuống.

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy sắc mặt nàng không được tự nhiên, trong ngực từng đợt nóng lên, rõ ràng hắn không có uống bao nhiêu rượu, nhưng giờ lại có vài phần men say. Hắn nhìn một thân gả y hồng của Âu Dương Vũ, không khỏi kéo nàng ôm vào lòng mình, đôi môi anh đào của hắn ghé sát vào tai nàng ám muội thì thầm: “Gấp cái gì? Vũ nhi còn chưa thay quần áo.”

Hơi thở của hắn quanh quẩn nơi chóp mũi nàng, hắn mở miệng nói ra thì lại trêu chọc lòng của nàng, Âu Dương Vũ cảm thấy hơi thở của hắn ngày một trở nên nóng hừng hực, hắn dựa quá gần nàng khiến trái tim của nàng đều đập loạn xạ cả lên.

“Vũ nhi,nàng quên mất một chuyện quan trọng rồi?” Hắn tà mị cười, “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”

Dạ Trọng Hoa nói xong liền cúi xuống cắn nhẹ vành tai Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy vành tai mình nóng rực lên, rất nhanh nhiệt độ này cổ nhiệt độ liền lan tràn của nàng toàn thân.

Dạ Trọng Hoa chậm rãi cúi đầu, bờ môi mỏng dịu dàng áp lên đôi môi của Âu Dương Vũ: “Vũ nhi, không được cự tuyệt ta.”

Mà hai tay Âu Dương Vũ gắt gao ôm chặt lấy trước ngực: “Chúng ta bây giờ không thể như vậy.”

“Vì sao không thể?” Dạ Trọng Hoa ôm chặt nàng vào trong ngực mình, âm thanh trầm thấp vang lên: “Ta đợi ngày này đã lâu, nàng có biết không?.”

Âu Dương Vũ không một chút sợ hãi ngẩng đầu lên mắt đối mắt với hắn sẵn giọng nói: “Ngươi đã quên ước hẹn ba tháng của chúng ta rồi sao?”

“Nếu trong vòng ba tháng, ta không yêu ngươi, ngươi phải để ta đi!”

Trán của Dạ Trọng Hoa nhất thời nổi gân xanh, mới vừa rồi còn say đắm, nghe xong lời nhắc nhở của nàng, dục vọng biến mất, ngón tay thon dài của hắn không một chút nhẹ nhàng mạnh mẽ nắm lấy cằm nàng, hắn hắn trở nên lãnh băng, cả người nhất thời tỏa ra một cỗ khí lạnh đến thấu xương đứng lên: “Chẳng lẽ nàng một chút cảm giác cũng không có?”

Âu Dương Vũ nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt hắn giờ đây dường như mang theo một chút đau đớn, giống như một con sói cô độc bi thương vì bị đồng loại bỏ rơi. Nàng có chút rung động mềm lòng định an ủi hắn, nhưng đột nhiên nhớ lại, nàng không thuộc về thế giới này, mà hắn không chỉ có mình nàng, hắn còn có phụ hoàng của hắn, mẫu hậu hắn. Hơn nữa ở bên cạnh hắn nàng còn phải tiếp xúc với đám người như tứ hoàng tử, tứ công chúa, Lý Vân Phỉ, Lý gia, những kẻ luôn cố tình làm khó dễ nàng tạo ra biết bao nhiêu mối quan hệ phức tạp, nàng không phải là sợ đám người đó, nàng chỉ là không muốn lãng phí thời gian để đối phó với bọn họ, nàng lẩm bẩm nói: “Không có, một chút cũng không có.”

Giỏi lắm! Âu Dương Vũ! Nàng nói câu đó một chút cũng không do dự kiên định như vậy, ánh mắt Dạ Trọng Hoa trong lúc này càng ngày càng lạnh, hắn vẫn cố chấp vươn tay kéo nữ nhân không tim không phổi đang nằm ngay mép giường này rơi lại vào vòng tay của hắn thì thầm: “Ngủ đi, ta chờ đến khi nàng cam tâm tình nguyện.”

Âu Dương Vũ ở trong lòng hắn, cảm giác được nhịp tim của mình cùng với nhịp tim của hắn đập liên hồi, nàng không thoải mái giật giật. Dạ Trọng Hoa tức giận nói: “Làm gì, nàng nếu động đậy đừng trách ta...”

“Ai nha, phía dưới của ngươi.....! Tránh xa ta ra a.”

“Là nó hy vọng nàng sớm sinh quý tử cho Ta, đừng hòng nàng thoát khỏi Ta!”

“...”

Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa đấu võ mồm một lúc cũng không có tiến triển gì. Thế nhưng họ có biết rằng một bên này Lý Vân Phỉ đang bị dày vò, nàng ngồi ở bên trong tân phòng không thể nhúc nhích, hồi hộp chờ tân lang tiến vào. Sắc mặt của nàng tái nhợt, trên trán có mồ hôi lạnh tuôn ra. Nàng vốn muốn hãm hại Âu Dương Vũ, nay lại bị Âu Dương Vũ phát hiện đánh gãy toàn bộ kế hoạch của nàng, không biết lúc này ả tiện nhân đó với Dạ Trọng Hoa đang vui vẻ bên nhau như thế nào.

Lý Vân Phỉ ngồi ở đầu giường, đợi khoảng một thời gian dài,sau đó rốt cuộc cũng nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, nàng có cảm giác tiếng bước chân của người đó càng lúc càng gần,có vẻ như là hắn uống hơi nhiều rượu cho nên dáng đi có chút xiên vẹo.

“Là nàng sao?”
Bình Luận (0)
Comment