Thần Y Thánh Thủ

Chương 186

- Tô công tử nào cơ?

Trương Dương khẽ cười hỏi. Thực ra hắn biết rất rõ vị công tử mà cô gái này nói đến.

Khi Tô Triển Đào tặng xe cho hắn cũng đã nói ông chủ đại lý xe này là bạn gã. Còn việc cô gái này dám ăn nói với hắn ở đây như vậy, nửa lời không nhắc đến chuyện xe pháo, dường như đã lột tả được thân phận của cô ta rồi.

Một nhân viên bán hàng không thể nói huyên thuyên tùy tiện với khách, nhất là khách đến mua hàng mà quên mất việc kinh doanh.

Người có thể làm như vậy, chỉ có thể là chủ đại lý mà thôi.

Trương Dương cũng không ngờ, người bạn của Tô Triển Đào lại là một cô gái, lại còn là một bà chị nhiều tuổi hơn gã.

- Anh Trương thật biết nói đùa. Còn có thể là Tô công tử nào nữa? Nhưng anh có thể lái xe của Tô công tử thì khiến tôi bất ngờ đấy. Theo như tôi được biết, chiếc xe yêu quí này của anh ta chưa từng cho người khác mượn, ngay cả tôi cũng không mượn được.

Dương Linh mỉm cười với vẻ quyến rũ như thường. Mỗi câu nói mỗi thay đổi của cô khiến Trương Dương thật sự hơi khó đỡ.

Trương Dương nói:

- Xem ra tôi vô cùng vinh hạnh rồi, sau này nhất định sẽ khao anh ta.

- Anh Trương muốn mua xe gì?

Dương Linh lè lưỡi liếm liếm môi. Động tác này của cô có sức hấp dẫn nhiều hơn nữa. Nhưng cô hỏi tới chuyện mua xe khiến người ta có cảm giác hơi khó chịu.

- Nói câu này, cô đừng phật ý. Ở chỗ các cô thật sự không có chiếc xe mà tôi thích. Nếu không tìm được cái phù hợp thì tôi nhất định không mua và cũng không muốn miễn cưỡng.

Trương Dương cười nói, lại nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay nhỏ bé của Mễ Tuyết.

Mễ Tuyết vẫn không nói gì, nhưng tay cô vẫn níu chặt tay Trương Dương. Cô nàng Dương Linh trước mặt khiến cô cảm thấy phản cảm theo bản năng. Cô cảnh giác với người phụ nữ này. Cô cảm thấy cô ta còn nguy hiểm hơn cả cô ả Lương Yến ở Khải Toàn Lâu.

- Xem ra tiêu chuẩn của anh Trương rất cao. Theo tôi biết thì cuối tuần này sẽ có một hội chợ xe quốc tế ở Hỗ Hải. Anh Trương muốn mua một chiếc xe ưng ý thì có thể đến đó tìm.

Dương Linh khẽ dựa vào chiếc Audi bên cạnh nói. Khi cô nghiêng người càng lộ rõ dáng người hoàn hảo của cô.

Nhất là hai trái núi trên ngực cô lúc này trông càng cao ngất ngưởng.

- Thời gian nào của cuối tuần?

Trương Dương vẻ mặt không biến sắc, nhẹ nhàng hỏi.

- Chủ nhật, hôm đó tôi và Tô công tử cũng đi. Nếu anh Trương có thời gian thì đến khi ấy có thể cùng đi.

Dương Linh lại đứng thẳng người, trong mắt bất giác hiện vẻ thất vọng.

Những động tác vừa rồi của cô là cố ý khiêu khích Trương Dương, nói cách khác là nói thử Trương Dương. Tiếc là Trương Dương căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, khiến cho cô ả có cảm giác đàn gảy tai trâu.

- Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với Triển Đào.

Trương Dương gật đầu, nói xong liền trực tiếp cáo từ. Không có chiếc xe hắn ưng ý, lại biết sắp khai mạc triển lãm xe, hắn không cần tiếp tục ở lại đây nữa.

Có thời gian chi bằng đến cửa hàng rắn mua ít rắn mang về cho Tiểu Tia Chớp ăn.

Nhìn theo bóng dáng Trương Dương bước đi, khóe miệng Dương Linh dần dần hé ra nụ cười, cũng không biết cô nàng đang suy nghĩ cái gì.

Trương Dương, em không thích người phụ nữ này!

Lên xe, Mễ Tuyết bỗng nhiên thốt lên, nét mặt cô có vẻ hơi khó chịu.

Cô ả kia vừa rồi rõ ràng là có những động tác quyến rũ Trương Dương, thực sự xem cô như không khí, như không hề tồn tại. Nếu như không phải vì giữ thể diện cho Trương Dương thì cô đã nổi cơn tam bành từ lâu rồi.

- Thực ra anh cũng không thích. Mễ Tuyết, em yên tâm. Trong lòng anh chỉ có mình em thôi.

Trương Dương khẽ mỉm cười. Tâm trạng của Mễ Tuyết, hắn có thể hiểu được. Nếu có người đàn ông nào dám quyến rũ Mễ Tuyết trước mặt hắn thì hắn đã sớm cho gã ăn đấm rồi.

- Em cũng vậy. Trong lòng em mãi mãi chỉ có mình anh thôi.

Mễ Tuyết cười ngọt ngào nói. Cô còn hôn nhẹ Trương Dương đang lái xe một cái khiến Trương Dương lạc cả tay lái.

Đi từ nội thành ra, Trương Dương đã tìm được nơi bán rắn một cách nhanh chóng. Hắn mua liền một lúc hai mươi con rắn độc, đồng thời còn để lại địa chỉ cho người bán rắn để cứ mười ngày lại mang một mớ rắn đến cho hắn.

Tia Chớp chỉ ăn rắn độc sống nên không thể mua quá nhiều cùng một lúc, nếu không sẽ phải nuôi cả đám rắn đó nữa.

Vì để dự trữ đồ ăn cho Tia Chớp, Trương Dương còn mua riêng một cái lồng sắt đựng rắn có nắp đậy kín. Những con rắn này độc tính không lớn lắm nhưng nếu chẳng may thoát ra ngoài thì cũng phiền phức to. Hơn nữa, trong nhà không chỉ có một mình hắn.

Sau khi mua rắn xong, Trương Dương lại đi mua chút dược liệu. Quả Ba Màu ở trong tay hắn đã lâu mà hắn vẫn chưa muốn bào chế thuốc, chủ yếu là do không đủ dược liệu.

Để bào chế loại linh dược này cần rất nhiều dược liệu, còn cần đến một số loại dược liệu tốt có tuổi đời khá lâu.

Có một số tiệm thuốc không có nên đã đặt mua. Đợi sau khi có được số dược liệu này là hắn có thể bắt tay vào bào chế linh dược.

Chờ sau khi bào chế xong linh dược quả Ba Màu, nội lực của hắn sẽ hồi phục nhanh hơn, tin chắc rằng chẳng bao lâu sẽ có thể đạt được phong độ đỉnh cao ban đầu.

Buổi chiều Mễ Tuyết đi tìm Nam Nam và Tiểu ngốc, còn Trương Dương thì một mình đi đến bệnh viện Tam viện một chuyến.

Nói rõ là thực tập, kết quả là mới mấy ngày đi làm đã xin nghỉ phép, thời gian làm việc mỗi tuần một ngày, hắn cũng không thể đảm bảo được.

Điều này làm cho Trương Dương cảm thấy áy náy trong lòng. Buổi chiều hắn đến bệnh viện xem thử, tiện thể thương lượng với Chủ nhiệm Vương một chút, xem có thể làm bù thời gian hắn xin nghỉ phép hay không.

Hôm nay không phải cuối tuần, Tam viện có không ít nhân. Tuy nhiên sau khi vào bệnh viện, Trương Dương cảm thấy không khí ở đây đã khá lên nhiều. Không phải vì bệnh nhân nhiều lên mà là bác sĩ và y tá đều nhiều lên.

- Bác sĩ Trương, anh đã quay lại rồi.

Trương Dương mới đến đầu khoa Phụ sản liền gặp ba cô y tá. Người đi ở giữa còn ngạc nhiên cười, chào Trương Dương.

- Cô là y tá Hồ?

Cô y tá lập tức bỏ khẩu trang xuống, Trương Dương lập tức nhận ra. Đây là y tá Hồ của khoa Phụ sản.

Cũng không phải vì trí nhớ của Trương Dương không tốt, thực ra hắn quen biết rất ít y tá khoa Phụ sản. Y tá Hồ cũng là một trong số đó và còn là người chủ động bắt chuyện với hắn trước nên sau đó hắn mới nhận ra.

- Bác sĩ Trương, không ngờ anh còn nhớ tôi đấy.

Hồ Diệp có vẻ rất hứng khởi nói. Việc Trương Dương nhận ra cô dường như là một chuyện vui khiến Trương Dương cảm thấy hơi xấu hổ.

- Tôi vừa mới phát hiện ra. Tại sao lại có nhiều người như vậy?

Trương Dương lập tức đổi chủ đề. Đã hai mươi ngày hắn chưa đến làm, vừa mới đến đã có cảm giác thay đổi rất lớn.

- Kì nghỉ hè này bệnh viện bỗng nhiên có thêm rất nhiều thực tập sinh, nhiều gấp mấy lần năm ngoái. Đây là Tiểu Lý và Tiểu Vương, các cô ấy đều là y tá thực tập. Các cô ấy đều là sinh viên của Viện Y học.

Hồ Diệp lập tức giải thích. Hai cô gái bên cạnh có vể ít tuổi hơn, có vẻ tò mò nhìn Trương Dương.

- Là như vậy à, bác sĩ thực tập cũng đến rồi nhỉ?

Trương Dương gật đầu nói. Suýt chút nữa hắn đã quên rằng nghỉ hè sẽ có rất nhiều trường học cho sinh viên đi thực tập. Hắn là thực tập sinh mà bệnh viện cố tình tuyển dụng đặc biệt tới. Mọi thủ tục gia nhập bệnh viện đều không phải thông qua trường học.

Điều này chủ yếu là bởi vì Trương Dương không có bằng bác sĩ. Nhưng hắn chỉ cần ở lại bệnh viện Tam Viện thực tập ba năm là nhất định có thể có tấm bằng hành nghề bác sĩ trong tay.

- Đến rồi, đến rất nhiều, hình như sinh viên của trường anh cũng đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hồ Diệp lại bắt đầu nói thêm. Ngoài sinh viên trường của Trương Dương còn có Viện y học của tỉnh, Đại học Trung y cả tỉnh, Đại học Giang Đông...

Hồ Diệp nói rất nhiều, lại rất chi tiết, thậm chí cả lí do gì cũng nói ra hết.

Vì nhà nước không bao cấp nên những sinh viên này sau này sẽ phải tự lực cánh sinh. Bộ giáo dục và đào tạo sẽ dựa vào khả năng lúc thực tập mà đánh giá, coi trọng năng lực cá nhân của bọn họ.

Nhất là về phương diện y học, các bệnh viện đều thu nhận không ít thực tập sinh. Các sinh viên cũng phân tán đến các bệnh viện lớn. Mỗi người sau khi đến bệnh viện này thực tập còn phải đến bệnh viện khác thực tập.

Như vậy cũng khiến cho bọn họ học hỏi được nhiều, rèn luyện được nhiều, nhanh chóng nắm bắt được kiến thức, nâng cao năng lực cá nhân.

- Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết nhiều như vậy. Các cô đi trước đi, tôi đi tìm Chủ nhiệm Vương.

Trương Dương cười nói. Có nhiều thực tập sinh đến cũng có thể giảm bớt được áp lực công việc phần nào của các bác sĩ ở bệnh viện. Tất nhiên những thực tập sinh này cũng không phải công dã tràng, ít ra thì họ cũng có cơ hội cọ sát với thực tiễn.

Sau khi nói lời cảm ơn, Trương Dương liền rời đi. Sau khi hắn đi, Hồ Diệp lặng lẽ dõi nhìn theo bóng dáng hắn.

- Chị Hồ ơi, anh ấy là ai vậy?

Đợi khi Trương Dương đi vào lối rẽ, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nữa, một cô y tá bên cạnh Hồ Diệp mới khẽ hỏi.

Cô y tá kia trừng mắt nhìn cô ta. Thái độ vừa rồi của Trương Dương cho thấy hắn không tầm thường, thậm chí còn giỏi hơn các bác sĩ khác.

- Anh ấy à, cũng là một thực tập sinh của khoa Phụ sản chúng ta đấy.

Hồ Diệp khẽ mỉm cười nói. Thân phận của Trương Dương ở bệnh viện này là quái nhất. Hắn là một thực tập sinh nhưng không ai dám đối đãi như là một thực tập sinh. Cho dù là Viện trưởng cũng phải khách khí với hắn.

- Thực tập sinh? Không thể nào! Thực tập sinh lần này của khoa Phụ sản, chúng em đều gặp rồi, nam có rất ít nhưng không có anh ấy.

Cô y tá kia ngạc nhiên thốt lên, còn nhìn Hồ Diệp với vẻ hoài nghi.

- Anh ấy không phải nhóm vào đợt này, vào đây từ trước cơ, đến sớm hơn các em một tháng.

Hồ Diệp lắc đầu nói. Hai cô y tá bên cạnh càng mơ hồ không hiểu.

- Vào trước cũng không đúng, vào trước thì chúng em đã gặp anh ấy rồi. Chúng em đến đây đã nửa tháng rồi.

Cô y tá khác hỏi lại. Các cô đến đây thực tập đã nửa tháng, có thể nói đã biết tất cả thực tập sinh của khoa Phụ sản, thậm chí cả bác sĩ nữa. Hai cô có thể khẳng định rằng các cô đều chưa từng gặp qua Trương Dương.

- Đó là bởi vì anh ấy đến làm chẳng được bao lâu đã xin nghỉ phép. Tôi cũng gần ba tuần không biết tin tức gì của anh ấy.

Hồ Diệp khẽ cười cười. Hai cô y tá lại càng tròn xoe mắt ra nhìn, một trong hai cô còn không kìm nổi, thốt lên:

- Không thể nào chứ! Sao có thể xin nghỉ phép thời gian dài như vậy được?

Một thực tập sinh dám xin nghỉ phép ba tuần. Ở các bệnh viện khác, đừng nói là ba tuần, dù chỉ là ba ngày thì bệnh viện cũng đá đi rồi.

Ít ra thì các cô cũng từng gặp rất nhiều thực tập sinh nhưng không có ai dám làm như thế.

- Anh ấy khác, anh ấy có thể làm được chuyện mà người khác không làm được. Anh ấy đến thực tập ở bệnh viện chúng ta, mỗi tuần chỉ đi làm hai lần, mỗi lần chỉ nửa ngày thôi.

Hồ Diệp càng cười nhiều hơn. Nhắc đến chuyện của Trương Dương là dường như cô rất vui vẻ. Vả lại, Trương Dương đúng là một thực tập sinh như thế, thực sự là một nhân vật đặc biệt nhất của bệnh viện bọn họ.

Hai cô y tá kia nhìn nhau, cả hai người đều nhìn thấy ánh mắt nể sợ trong mắt của đối phương.

Thực tập lại chỉ đi làm có hai lần một tuần, mỗi lần có nửa ngày. Đó mà gọi là thực tập à? Rõ ràng là đi chơi rồi, một thực tập sinh như vậy, bọn họ đừng nói là gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment