Thần Y Thánh Thủ

Chương 258

- Nhớ rồi, nhớ rồi!

Giáo sư Hồ gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt của ông dường như đang dán chặt vào viên thuốc trong tay Trương Dương.

Biểu hiện của Lưu Chấn và Vương Dũng cũng chẳng tốt gì, bọn họ không ngừng nhăn mũi, hít lấy mùi thơm này, mùi của loại thuốc này cả đời họ chưa từng được ngửi qua, dường như vẫn chưa được ngửi đủ vậy.

- Vậy thì được, đừng quên giữ bí mật, tôi không muốn để ai biết chuyện này, đừng quên ở đây tôi vẫn còn thuốc, nếu có người khác muốn lấy, tôi không ngăn cản được thì sẽ không có lợi cho các người đâu!

Nói xong, Trương Dương đưa viên thuốc cho họ, trên mắt còn lộ chút "luyến tiếc".

Hai viên thuốc này, chẳng qua chỉ là thứ nhỏ bé thôi, có cho đi cũng chẳng có gì luyến tiếc, huống hồ bây giờ đem ra dùng tác dụng cũng không tệ lắm.

Một viên thuốc, đổi được ba biên chế chính thức trong bệnh viện, còn là một bệnh viện cấp ba như bệnh viện Bảo Đà này, cuộc làm ăn này hắn không thua thiệt rồi.

Biên chế đương nhiên hắn không dùng cho mình, nhưng những người bên cạnh thì dùng được, Trương Dương cũng không phải chỉ nghĩ cho riêng mình.

Đưa viên thuốc xong, Trương Dương liền rời đi, câu nói cuối cùng của hắn tin là sẽ khiến những người này giữ bí mật.

Đám Lưu Chấn căn bản không biết, Trương Dương đã vẽ cho bọn họ một chiếc bánh lớn, một chiếc bánh lớn mãi mãi không thể thực hiện được.

Tuy nhiên nghiên cứu viên thuốc này, nếu thành công, sẽ giúp đỡ nhất định đối với việc chế thuốc cho bệnh viện mình, nói chung cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Đám Lưu Chấn không ai tiễn Trương Dương.

Bọn họ đều bị viên thuốc của Trương Dương đưa hấp dẫn.

Bộ dạng của họ khiến Trương Dương thở dài, nếu không phải là không còn cách nào khác hắn cũng chẳng muốn dùng cách lừa gạt này, hắn thực sự dùng viên sâm ngàn năm để cứ Vương Thần, viên thuốc hắn đưa, cũng là viên thuốc có thêm thành phần nhân sâm ngàn năm.

Chẳng qua hắn chỉ dùng thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó, đưa cho họ một viên phế dược thôi.

Viên phế dược này có thể giảm cho Trương Dương rất nhiều phiền toái, ít nhất là trong một thời gian ngắn bệnh viện Bảo Đà sẽ không đến làm phiền hắn, viên thuốc này đủ để họ nghiên cứu trong một thời gian rất dài.

Như vậy, chuyện này cũng sẽ không gây sự chú ý của người khác, không ai chú ý, Trương Dương không cần phải sợ phiền phức.

Kỳ thực lúc bắt đầu chữa trị, Trương Dương đã nghĩ đến kết cục này, nhưng lúc đó hắn không thể không ra tay, không ra tay sẽ không cứu được Vương Thần, hắn chỉ có thể làm như vậy.

Lúc đó đối với hắn mà nói, cứu Vương Thần mới là chuyện quan trọng nhất.

- Trương Dương, bọn họ tìm cậu làm gì?

Quay trở lại phòng bệnh, Long Thành lập tức hỏi, bọn họ vừa nãy hỏi y tá mới biết được người đến là viện trưởng.

Viện trưởng đến tìm Trương Dương, làm họ cảm thấy có gì đó không bình thường.

- Không có gì, trước kia không phải tôi giúp họ trị thương sao, chẳng qua họ chỉ tới hỏi thăm tình hình thôi!

Trương Dương cười cười, ánh mắt nhìn Lý Á đang gõ bàn phím, không kìm được hỏi:

- Anh ấy đang làm gì đó, sao anh ấy cười ngây ngô với cái máy tính của mình vậy?

Long Thành quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Á, cười cười nói:

- Cậu ấy đang viết kế hoạch, lần vô ảnh chạm này đã khiến cậu ấy tỉnh lại, giờ đã trở nên hăng hái, chúng tôi đều đồng ý sẽ đầu tư, cậu ấy phải làm cho xong bản kế hoạch, để công ty đầu tư của cậu ta trở thành mạnh nhất trong nước!

Trương Dương lộ vẻ kinh ngạc nói:

- Mạnh nhất cả nước? Đừng nói mạnh nhất cả nước, đứng Top 10 cũng đủ để chúng ta không phải lo ăn uống rồi!

- Top 10? Không thể nào, tôi đã làm thì ít nhất cũng phải Top 3!

Lý Á đang gõ bàn phím ngẩng đầu lên, khinh thường nói.

Trương Dương và Long Thành đều sửng sốt, lập tức cùng nhau mỉm cười, Lý Á có tự tin như vậy là tốt, nhưng họ không có niềm tin lớn như vậy vào Lý Á, cả nước có bao nhiêu kỳ tài tài chính, cho dù bản thân làm việc tốt, nhưng chưa chắc mở công ty thì chắc chắn sẽ lèo lái được tốt.

Tuy nhiên dựa vào năng lực của Lý Á, chỉ cần anh ta làm việc tốt, chuyện kiếm tiền không thành vấn đề.

Đây cũng chính là nguyên nhân mọi người đồng ý giúp đầu tư.

Trương Dương biết được thời kỳ phun trào của thị trường cổ phiếu vài năm tới, chỉ cần thao tác tốt lợi nhuận sẽ không ít hơn so với bất đồng sản nên mới đồng ý ném tiền vào đây, dù sao bảo hắn đi làm bất động sản hoặc đầu cơ nhà đất hắn cũng không muốn, như vậy thực sự quá phiền phức.

- Đừng có khinh người, chờ xem, tôi sẽ khiến mọi người ai nấy đều sẽ trở thành phú ông!

Bộ dạng của bọn hắn, Lý Á đã chú ý, điều này khiến cho Lý Á lộ vẻ tức giận, người khác càng không tin, anh ta cần phải làm thật tốt.

Tô Triển Đào lúc này không ở trong phòng bệnh anh ta đang chạy đi tìm Dương Linh.

Người này bây giờ ngày nào cũng dính lấy Dương Linh, cảm nhận mật ngọt tình yêu, bộ dạng của họ cũng làm Trương Dương nhớ tới Mễ Tuyết.

Đã hơn một tuần nay, tuy ngày nào họ cũng gọi điện, nhưng nỗi nhớ trong lòng Trương Dương không hề giảm bớt, tiếc là giờ hắn không thể về được, ít nhất cũng phải đợi tình hình của Vương Thần ổn định rồi hẵng tính.

- Trương Dương!

Có một người bước vào trong phòng bệnh, Trương Dương và Long Thành đều quay đầu lại.

Người bước vào lần này là Thi công tử, anh ta nhìn Long Thành, nhưng không nói gì với Long Thành, chỉ cười với Trương Dương.

- Cậu có thời gian không? Bọn Cổ Phương muốn gửi lời cảm ơn đến cậu, cả tôi nữa!

Thi công tử nhẹ nhàng nói với Trương Dương, thương thế của bốn người bọn họ hiện đã ổn định rồi, Cổ Phương nghe được từ miệng bác sĩ, nên đã biết được tác dụng của Trương Dương.

Bọn họ không hiểu tình hình cụ thể, nhưng biết rõ là Trương Dương đã xử lý bớt đau đớn cho họ, khiến họ có cơ hội hồi phục nhanh hơn.

Dưới tình huống này, dù có thế nào thì bọn họ cũng nên bày tỏ lòng cảm ơn,

Còn Thi công tử thì càng không cần phải nói, em họ của anh ta phải nhờ Trương Dương cứu giúp, nên hẳn là càng phải đến cảm ơn.

- Đừng khách sáo quá, đừng quên tôi là bác sĩ, lúc đó chỉ cần là bác sĩ thì đều sẽ đứng ra thôi!

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, Thi công tử coi như cũng không tệ, cùng bọn họ nói chuyện, tuy nhiên đi gặp Cổ Phương thì tạm thời vẫn thôi đi.

Long Thành và họ còn có hiềm khích, lúc này mà qua đó, bọn Long Thành khó tránh sẽ suy nghĩ gì đó.

- Thế này đi, dù nói thế nào cũng đều là cậu giúp đỡ, hôm nay không tiện thì để hôm khác!

Thi công tử nhìn Long Thành, nhẹ nhàn nói thêm một câu rồi mới quay người rời đi.

Anh ta không cho Trương Dương có cơ hội từ chối, anh ta cũng hiểu nỗi băn khoăn của Trương Dương, kỳ thực nếu không phải Trương Dương ở đây, anh ta cũng chẳng muốn đến chỗ này.

Dù nói thế nào, chuyện lần này cũng do tranh chấp giữa Long Thành và Cổ Phương gây ra, vì tai nạn nên hai bên đều tạm thời bỏ qua ân oán, nhưng không có nghĩa là trong lòng sẽ thay đổi suy nghĩ về đối phương.

Nếu có cơ hội, chắc hẳn bọn họ sẽ tranh chấp, mâu thuẫn giữa hai bên sớm đã ăn sâu rồi.

Bản thân Thi công tử cũng thế, cho nên mới chẳng nói câu nào với Long Thành.

Long Thành ở đây, anh ta cũng biết hôm nay có mời cũng không được, chi bằng cứ rời đi trước, dù sao sau này cũng có cơ hội.

Hai ngày sau, Hoàng Hải là người đầu tiên xuất viện, kết quả kiểm tra sức khỏe của anh ta rất tốt, cả người khỏe mạnh, ngoại trừ ngày đầu tiên cảm thấy khó chịu vì đầu bị vô ảnh chạm, sau này thì anh ta đã hoàn toàn hồi phục.

Nếu không có chuyện gì, anh ta cũng không nhất thiết phải tiếp tục ở lại bệnh viện.

Sau năm ngày trôi qua,Lý Á cũng xuất viện, xương cốt Lý Á bị thương nên phải được dưỡng thương mới có thể khỏi được, có ở viện hay không cũng chẳng hề gì

Thảm nhất là Vương Thần vẫn phải ở lại bệnh viện, tuy nhiên anh ta đang làm thủ tục chuyển viện, chuyển về Tam viện Trường Kinh, bây giờ anh ta chủ yếu cũng chỉ cần tu dưỡng là được rồi.

Về Tam viện Trường Kinh dĩ nhiên là chủ ý của Trương Dương.

Dựa vào quan hệ giữa hắn với hai bệnh viện bây giờ, chuyện chuyển viện vô cùng thoải mái, bên kia đã chuẩn bị xong phòng bệnh cao cấp, để Vương thần chuyển vào, đến lúc đó có chuyện gì cũng tiện cho Trương Dương đến chăm sóc anh ta.

Người nhà Vương Thần đều biết anh ta xảy ra chuyện, mấy ngày nay đều ở bệnh viện, Long Thành đã đến tận cửa nhận lỗi.

Chuyện đã xảy ra, chẳng ai muốn vậy, người nhà Vương Thần không trách gì Long Thành, cũng may kết quả cũng không tệ lắm, Vương Thần bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không để lại di chứng gì.

Điều này đối với bọn họ mà nói là một sự may mắn.

Sau khi thủ tục chuyển viện của Vương Thần hoàn tất, đám Trương Dương chuẩn bị trở về Trường Kinh, lần này tới Hỗ Hải đã bị trễ nãi một tuần, bọn họ cũng không ngờ lại lâu như vậy.

Giờ đã là đầu tháng tám, vẫn còn một tháng nữa Trương Dương mới phải đi học lại.

Trước khi đi, Trương Dương và Hoàng Hải đến chỗ Thi công tử, Hoàng Hải bị Trương Dương kéo đi cùng.

Thi công tử mời Trương Dương nhiều lần, cuối cùng đành phải nể mặt, đành kéo Hoàng Hải người cũng tương đối quen biết Thi công tử theo, để tránh những người bên cạnh mình suy nghĩ nhiều.

Thi công tử mời Trương Dương đến một nhà hàng lơn, Cổ Phương cũng ở đó.

Bốn người bọn họ bị thương, có hai người cũng đã xuất viện, Thiệu Ngọc Bình đã về, thương thế của cô không nặng, không cần phải ở bệnh viện, đối với cô mà nói ở bệnh viện không thể thoải mái bằng ở nhà.

Còn hai người thương thế hơi nặng một chút, cũng không bao lâu là có thể xuất viện, bốn người đều không sao, Cổ Phương cũng hoàn toàn an tâm.

Điều này làm y càng thêm cảm kích Trương Dương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dù nói thế nào, Trương Dương cũng là người bên địch, lúc đó có thể xuất thủ cứu người của bọn họ, thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.

Dù sao y cũng không phải là người rộng rãi gì, thấy người bên địch xảy ra chuyện, gã chỉ vui vì người khác gặp họa, suy bụng ta ra bụng người, y mới cảm thấy Trương Dương hiếm gặp.

Y là một người ân oán phân minh, biết Trương Dương sắp đi, dù thế nào cũng phải nhờ Thi công tử mời Trương Dương tới để cảm ơn.

Trương Dương cũng không để ý lắm đến chuyện cảm ơn của y.

Hắn là bác sĩ, hai kiếp đều như vậy, cho dù bệnh nhân là ai, chỉ cần hắn gặp sẽ xuất thủ cứu giúp, cho dù là kẻ thù cũng không ngoại lệ, nhưng cũng phải xem xem dạng kẻ thù nào.

Chẳng hạn như những người đập xe hắn ở quê Mễ Tuyết, bản thân hắn ra tay đánh người bị thương, sao còn có thể lại đi cứu người.

Thiệu Ngọc Bình kể ra cũng có khí phách, không phải oán thù gì sâu đậm, sau khi cứu người của mình, có điều kiện dĩ nhiên hắn sẽ cứu giúp, bằng không trong lòng hắn sẽ không thể nào thoải mái.

Chỉ có điều hắn không ngờ, làm như vậy có thể kết được thiện duyên với mấy công tử Thượng Hải, bọn họ đều nợ Trương Dương một ân tình.

Bình Luận (0)
Comment