Thần Y Thánh Thủ

Chương 299

Đang dựng lều, Long Thành dẫn mấy người về.

Bên cạnh anh ta là một người tầm sáu mươi tuổi, người này đang cười nói với Long Thành. Phía sau bọn họ còn có ba người trẻ tuổi đi theo.

- Chủ tịch thị trấn Vương tới rồi.

Lý Á, Hoàng Hải còn cả Thường Phong đều chào hỏi người khoảng sáu mươi tuổi kia.

Ba người bọn họ đã từng tới đây với Long Thành một lần, quen biết với chủ tịch Vương.

- Các cậu cứ yên tâm, để đồ ở đây cam đoan không xảy ra vấn đề gì. Nhị Hổ, từ bây giờ cậu sẽ đích thân trông nom, để ý đồ cho mấy vị khách quý, mất thứ gì sẽ hỏi cậu.

Chủ tịch Vương cười ha hả nói, còn sai bảo một người đứng phía sau.

Nhị Hổ chính là người vóc dáng cao nhất đứng phía sau ông. Vừa nhìn đã biết là người sống trên núi, tầm hơn 20, làn da đen, rất khỏe mạnh

Anh ta gật đầu, ba người liền đứng bên cạnh. Hoàng Hải đưa cho mỗi người một điếu thuốc.

Ba người còn có chút sợ hãi, sau khi chủ tịch Vương gật đầu, bọn họ mới nhận lấy điếu thuốc đối với họ là thứ rất xa hoa một cách vui vẻ.

Ba người đều cất kĩ thuốc lá trong người, vẻ mặt thỏa mãn.

Đây mới thực là người thuần phác sống trên núi, người như vậy bây giờ rất khó gặp được ở ngoài. Cũng chỉ có thể xuất hiện ở ngọn núi hẻo lánh như này thôi

- Đúng là người sống trên núi rất thật thà.

Lý Á khẽ thở dài, so sánh với người ở thành phố, những người sống trong núi này thực sự có chút đáng yêu.

Chỉ một điếu thuốc, bọn họ đã rất chú tâm trông đồ giúp mình. Lần này tất cả bọn họ vào núi, bên ngoài không có ai trông coi, để nhiều đồ như vậy ở đó đúng là không yên tâm.

Có mấy người này rồi, ít nhất đồ đạc của họ cũng không có vấn đề gì, giao cho họ yên tâm như chính bản thân mình.

Chủ tịch Vương nói vài lời rồi rời đi, chỉ để lại ba người bọn Nhị Hổ.

Bọn Hoàng Hải còn đang mắc trại mui thuyền, bọn Nhị Hổ không biết cách dựng loại trại này, muốn giúp nhưng cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ đơn thuần mang đồ giúp.

Nhiều người lực lượng lớn, không bao lâu đã dựng được trại tám đỉnh. Trại này tuy nhỏ, nhưng đầy đủ ngũ tạng, bên trong cái gì cũng có, còn cả ấm đun nước loại nhỏ, ngoài ra bọn họ còn mang một chiếc máy phát điện công suất nhỏ.

Lượng điện của máy phát điện không thể đủ để họ hưởng thụ những đồ điện cao cấp, tuy nhiên để dùng đèn, hay bật chút nhạc, sạc pin điện thoại thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Sau khi dựng trại xong, Ngô Chí Quốc lấy ra đồ ăn đã chuẩn bị từ trước.

Phần lớn những thứ này đều là thức ăn chín, một ít là mang từ Trường Kinh, còn một ít là mua sau đó.

Bắt mắt nhất, là con gà quay mà Ngô Chí Quốc mua trước khi bọn họ lên đường.

Anh ta đúng là rất thích ăn, chỉ vì con gà mà đánh người ta một trận, bản thân còn phải chịu thiệt thòi. Nhưng cũng không quên mang theo một chút đi.

Cơm trưa rất phong phú, trước khi vào núi bọn họ chỉ có thể ăn những thứ này, đợi ra khỏi núi, sẽ hưởng thụ những chiến lợi phẩm của họ, trong núi có rất nhiều đồ ăn quê ngon.

Những món ăn quê này có thể so sánh với đồ ăn ở tửu lầu Đắc Ý ở Hỗ Hải. Đồ tự mình kiếm ra, cảm giác hoàn toàn khác với đồ đi mua.

Ba người bọn Nhị Hổ, được chia hai con gà quay, hai túi thịt và một túi xúc xích lớn, ngoài ra còn cả một bình rượu Mao Đài.

Ba người không ăn nhiều cơm, tuy nhiên gà và bò đều đủ, đủ cho bọn họ ăn no.

Ba người lúc này bắt đầu coi là người của họ, sẽ giúp bọn họ trông coi đồ. Lần này họ mang đi nhiều đồ, không thể mang theo tất cả vào núi, nên cần người ở ngoài trông.

Tự họ không thể ở lại, cũng chỉ có thể tìm người địa phương giúp, người trong núi khiến họ rất yên tâm.

Ba người đàn ông, cầm mấy thứ này có vẻ rất xúc động. Cuối cùng ba người bàn bạc, chỉ ăn một con gà quay, đồ còn lại không đụng tới.

Đây cũng không phải là bọn họ không nhận đồ cho này, mà là cảm giác những thứ này quá tốt, không nỡ ăn hết một lần. Còn một điểm nữa là, muốn đem về cho người nhà ăn thử.

Suy nghĩ của người sống trên núi rất đơn giản, cũng rất thuần phác.

Bọn họ không biết, Long Thành đã chuẩn bị xong quà cho họ từ lâu. Nếu họ trông đồ tốt, Long Thành tuyệt đối sẽ không bạc đãi họ.

Buổi trưa không uống nhiều rượu, chiều sẽ vào núi. Tuy chiều nay chỉ đi một vòng bên ngoài núi, nhưng vẫn khiến mọi người rất hưng phấn.

Ngay cả Hoàng Hải và Lý Á đã từng tới đây cũng vậy. Lần trước họ tới là hơn một năm trước, sau lần này tới, không biết bao giờ mới quay lại được.

Thu thập đồ xong, thay quần áo xong, mang đủ súng săn đã chuẩn bị, tám người trực tiếp xuất phát.

Đi về phía trước chính là dãy núi Dã Nhân, căn bản không cần lái xe, cũng không lái xe được.

Trong tay Long Thành còn có hai con chó săn. Hai con chó này là lần trước Long Thành nhờ người nuôi tại đây. Bọn chúng đều nhớ rõ chủ nhân Long Thành này, vây quanh anh ta rất thân thiết.

Tình cảm của động vật, có lúc còn đáng quý hơn con người.

Bên ngoài dãy núi hầu như không có gì, trong tay Trương Dương cầm liên nỏ, Tia Chớp thì đứng trên vai, từ từ đi theo mọi người về phía trước.

Hôm nay hắn cũng không có ý định hành động một mình. Hắn không quen ngọn núi này, tiện đây tìm hiểu trước đã, đừng để tới lúc vào núi rồi không ra được.

Tia Chớp tập trung toàn bộ hơi thở của mình, có chút hưng phấn quan sát xung quanh.

Vô Ảnh cũng thò đầu ra từ trong chiếc túi vải, không ngừng dùng mũi ngửi ngửi.

Môi trường nơi đây không xa lạ gì với Tia Chớp và Vô Ảnh. Trước đây chúng sống trong núi sâu, thâm sơn là nơi chúng lớn lên từ nhỏ.

Tuy rằng không phải chúng sống ở đây, nhưng chắc chắn sẽ có cảm giác quen thuộc, không giống trong thành phố.

Tia Chớp đã giữ hơi thở lại, tuy nhiên hai con chó săn kia thỉnh thoảng cũng nhìn về phía họ một cách không tự nhiên. Tia Chớp dù sao cũng là linh thú, có hơi thở riêng của mình, có thể bao phủ phạm vi mười mấy mét. Nếu nó thở mạnh, xung quanh không thể có những loài động vật khác dám tới.

Linh thú, lại là độc thú, không chỉ có người sợ, mà động vật cũng có bản năng phát hiện nguy hiểm.

- Con thỏ, con thỏ.

Dương Linh đi phía trước đột nhiên kêu lên, Tô Triển Đào vội vàng dựng liên nỏ trong tay lên, đáng tiếc chưa kịp bắn, con thỏ đã chạy mất dạng.

Dương Linh kêu to như vậy, con thỏ kia không điếc, khẳng định nghe thấy.

Đừng nói là thỏ, cho dù là người, đột nhiên nghe thấy tiếng hô loạn xung quanh, phản ứng bản năng cũng là chạy cái đã.

- Thấy con mồi thì bắn, có thể bắn trúng hay không cũng không sao. Nhưng không được lên tiếng, nếu kêu lên sẽ rất dễ khiến chúng sợ chạy mất.

Hoàng Hải nói với Dương Linh một câu, Dương Linh quen biết họ đã lâu, nhưng là lần đầu tiên đi săn cùng.

Trước kia cô chưa bao giờ tham gia hoạt động như vậy. Lần này cũng bởi vì Tô Triển Đào đi, nên cô mới đi cùng. Đối với những việc theo đuổi sự kích thích như này, con gái thường không hăng hái bằng con trai.

- Tôi biết rồi.

Dương Linh cúi đầu, đỏ mặt, Tô Triển Đào thì giữ lấy vai cô, bảo đảm với cô.

Tô Triển Đào nói, hôm nay nhất định có thể bắn được con mồi lớn, trở về được ăn một bữa ngon. Cho dù có một con gấu đến, anh ta cũng có thể đánh ngã con gấu đó.

- Ầm

Tô Triển Đào đang nói, súng săn của Long Thành đột nhiên vang lên, đồng thời anh ta thả chó săn. Hai con chó săn vui vẻ chạy về phía trước.

Không lâu sau, một con chó săn liền ngậm một con gà rừng vàng rực chạy về. Trên người con gà còn có vết đạn, phát súng này của Long Thành rất chuẩn.

Chó săn chỉ là ngậm con gà rừng, cũng không dùng răng cắn. Đây là chó săn huấn luyện tốt, chúng biết cách nhặt con mồi như nào, trở về mọ người có thể yên tâm ăn con gà rừng này.

- Không tồi, Thành ca, lại để anh lập công đầu rồi.

Thường Phong cười nói một câu, vừa xuất phát không lâu đã bắt được con mồi, khiến ai trong số bọn họ cũng rất vui.

- Haha, may mắn thôi.

Long Thành nhếch miệng cười to, vỗ sạch máu của con gà rừng. Lúc này mới dùng dây thừng buộc con gà rừng lại, treo trên người.

Con gà rừng rất đặc biệt này của anh ta, đã kích thích mọi người. Ai nấy đều cầm súng săn hoặc liên nỏ, không ngừng hướng về bốn phía.

Đi được một lúc, Hoàng Hải lại bắn được một con nai con, không vứt bỏ máu nai, Hoàng Hải cẩn thận nhặt lên. Bọn Long Thành và Thường Phong, cũng đều uống một ngụm máu nai tươi ngay tại đó.

Con nai này tuy nhỏ, nhưng cũng đáng giá hơn con gà khi nãy rất nhiều. Thấy Hoàng Hải cũng bắn được mồi, mấy người khác đều đỏ mắt ghen tị.

Mấy người từ từ tản ra, tuy nhiên bọn họ đều có bộ đàm, mỗi người không được đi quá xa, có tình hình gì đều phải liên hệ qua bộ đàm.

Nhờ vào bộ đàm, ai cũng biết tình hình của những người còn lại.

Mọi người từ từ tách ra, Trương Dương và Long Phong một đường, vừa chia tay, Trương Dương cũng bỏ liên nỏ trong tay xuống, ở đây hắn không cần thứ này.

Long Phong, từ khi xuất phát tới giờ không mang thứ gì, luôn dùng tay không.

- Anh tới đây không phải thật sự chỉ là muốn đi săn đúng không?

Khi chỉ còn hai người, Long Phong đột nhiên hỏi một câu. Trương Dương kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức lại lắc.

- Không phải, cậu cũng biết tôi là bác sĩ, có những dược liệu chỉ trong núi sâu mới có.

Trương Dương cười nói, đây cũng không phải nói dối, lần này đúng là hắn muốn hái chút dược liệu.

- Dược liệu bình thường chỉ e không thể lọt vào mắt anh. Thứ anh muốn tìm, có phải thiên tài địa bảo không?

Long Phong lại nói một câu, Trương Dương đột nhiên quay đầu, cau mày, nhìn chằm chằm anh ta.

- Anh không cần nhìn tôi như vậy, thật ra tôi đã phát hiện từ lâu. Vô Ảnh chính là chuột tìm bảo vật trong truyền thuyết. Sao anh có thể chỉ tìm linh dược bình thường mà thỏa mãn được, tôi biết, trong tay anh sao lại có nhiều linh dược như vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Long Phong chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói.

Lúc anh ta nói, trong mắt có chút hâm mộ. Trương Dương thậm chí còn có hai linh thú đi theo, trong đó còn có chuột tìm bảo vật nổi tiếng hơn cả chồn đuôi cáo.

Giá trị của chuột tìm bảo vật anh ta rất rõ, chuyện trên người Trương Dương có linh dược, anh ta cũng không hoài nghi gì.

Tuy nhiên anh ta chỉ hâm mộ, cũng không ghen tị gì. Linh thú chọn người, có hai linh thú đi theo là vận may và số mạng của Trương Dương, việc như vậy có ghen tị cũng không có được.

Bình Luận (0)
Comment