Thần Y Thánh Thủ

Chương 303

- Chủ tịch thị trấn Vương, giao cho tôi, ông cứ yên tâm!

Long Thành khẽ thở dài, nói xong câu đó lại thở dài, Chủ tịch thị trấn Vương nặng nề gật đầu.

Lời của Long Thành Chủ tịch thị trấn Vương tin, lần trước Long Thành nói giúp trường học thoát khỏi khó khăn, Trương Lan nói và đã làm được, giờ trường học hoàn toàn dựa vào hai trang trại chăn nuôi, không chỉ bọn trẻ, cuộc sống của các giáo viên cũng rất tốt, còn để dành được chút ít.

Số dư này, có thể xây thêm sân thể dục, thư viện, có thể làm rất nhiều việc có ý nghĩa.

Sau khi giải quyết chuyện của tường học, điều khiến Chủ tịch thị trấn Vương quan tâm chính là con đường này, nếu con đường này có thể được tu sửa, ông mới tin cho dù đây là nơi hẻo lánh nhưng cũng có thể phát triển.

Ít nhất thổ sản ở vùng núi vẫn dễ đưa ra ngoài, dân chúng ở đây sẽ không còn cảnh ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.

Chủ tịch thị trấn Vương nói, Long Thành lại trở về giúp đỡ thu dọn đồ đạc.

Bọn Nhị Hổ và Hoàng Hải cùng nhau chia thịt heo, con heo lớn như vậy, có thể nướng ăn, cũng có thể cách thủy đến mềm nục để ăn, tuy nhiên thịt lợn rừng cách thủy không dễ chút nào.

Ngoại trừ thịt lợn rừng, còn có thỏ rừng, gà rừng và vài mồi săn khác, Dương Linh, Tô Triển Đào và bọn Lý Á đều bận thu xếp mấy thứ này.

Trương Dương cũng không rảnh rỗi, đang cùng với Ngô Chí Quốc treo nồi và vĩ nướng, bữa tối nay họ sẽ tự làm.

Trong chuyện này tay nghề của trương dương và Ngô Chí Quốc là tốt nhất, d kiếp trước đã một mình tu luyện, còn Ngô Chí Quốc đơn thuần chỉ vì thích ăn, buộc mình phải luyện tay nghề nấu ăn thật ngon.

Những người khác cho dù có biết nấu ăn cũng không cho họ động tay vào, ai biết mấy thứ họ làm ra có ăn được không.

Hơn một tiếng sau, mùi thơm nhẹ nhàng bay lên, mùi thịt nướng, mùi thịt cách thủy xen lẫn vào nhau, khiến cho ai nấy không nhịn được, liên tục nuốt nước bọt.

Ngoài những món ăn đã được chuẩn bị xong, Ngô Chí Quốc còn bưng đến một rương rượu ngon.

Giữa trưa không thể uống quá nhiều, buổi tối thì không có cấm kỵ này nữa, hôm nay mọi người rất vui vẻ. Ngoại trừ Tô công tử có chút kinh hãi nhưng không nguy hiểm ra, những người khác đều thu hoạch không tệ.

Hiện nay đều đã đói bụng rồi, những thứ ăn được đều được bưng lên, và lập tức được tranh đoạt điên cuồng.

Lý Á cướp được một miếng thịt nướng sớm nhất, không để ý nó còn nóng nên cuối cùng bị phỏng, cứ thè đầu lưỡi ra ngoài, Tô Triển Đào lo cười, kết quả lúc ăn canh không để ý làm mình cũng bị bỏng, đành phải chịu tiếng cười của mọi người.

Ăn được một chút vào bụng, mọi người mới bắt đầu uống rượu.

Một rương rượu nhanh chóng được uống hết, Chủ tịch thị Trấn Vương cũng uống một chút, nhưng uống không nhiều, sau khi họ ăn no thì đi sang một bên, sắp xếp giúp họ chuyện gác đêm.

Những người này là đại ân nhân của họ, thôn có thể thay đổi hay không đều dựa vào họ, Chủ tịch thị trấn Vương không dám có chút chậm trễ nào.

Bữa tối này ăn rất lâu, tay nghề của Trương Dương và Ngô Chí Quốc không tệ, lại thêm điều kiện khác, nên ai nấy đều ăn nhiều hơn bình thường.

Ăn uống no say xong đã hơn 11 giờ, lúc này mọi người mới về lều nghỉ ngơi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau người dậy sớm nhất là Trương Dương, sáng sớm Trương Dương đem theo Tia Chớp lên núi, Long Phong theo sát phía sau.

Không khí trên núi rất tốt, chỗ này rất thích hợp để tu luyện, thả Tia Chớp tự đi kiếm ăn, Trương Dương bắt đầu bài luyện công buổi sáng.

Hơn một tiếng sau Trương Dương mới dừng lại, tốc độ tu luyện ở đây chí ít có thể nhanh hơn gấp đôi so với trong nhà, điều này làm Trương Dương không kìm được ý nghĩ thường xuyên đến đây.

Tuy nhiên ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị hắn đè nén, hắn biết ý tưởng này căn bản không thể nào thực hiện được, dựa vào tính cách của hắn, cũng không thể nào ở đây thường xuyên được.

Long Phong cũng tu luyện cùng Trương Dương.

Mấy ngày nay Long Phong chưa bao giờ trì hoãn chuyện tu luyện, so ra còn khắc khổ hơn hồi ở gia tộc, có một người như Trương Dương ở cạnh thúc giục ah ta đã giúp anh ta luôn giữ được trạng thái nỗ lực.

Trong lòng Long Phong rất hy vọng có thể vượt qua Trương Dương, chiến thắng Trương Dương, hiện nay Trương Dương chính là mục tiêu mới của anh ta.

- Trương Dương, cậu ngủ dậy sớm vậy, tôi cứ tưởng cậu đang ngủ!

Trở về nơi cắm rại, Hoàng Hải, Ngô Chí Quốc đã thức dậy, mấy người bọn họ đều đang bận rộn, Ngô Chí Quốc đang cách thủy thịt trong nồi để làm điểm tâm cho mọi người.

Người nói chuyện với Trương Dương là Ngô Chí Quốc, nói xong anh ta cầm lấy muỗng nêm nếm món canh của mình, rất hài lòng gật đầu.

- Tôi có thói quen dậy sớm, anh Thành với Tô công tử đâu?

Trương Dương thuận miệng nói, Dương Linh, Lý Á, Thường Phong đều ở đây, chỉ còn thiếu Tô Triển Đào và Long Thành.

- Anh Thành đi vào trong trấn rồi, Tô công tử vẫn chưa dậy đâu!

Ngô Chí Quốc chuẩn bị bữa sáng, không ngẩng đầu lên, tùy ý nói.

Long Thành cũng dậy từ sớm, anh ta vào trấn lấy ít đồ, lần này bọn họ cầm theo rất nhiều đồ, nhưng có một số thứ không mang theo.

Lần này thứ anh ta lấy là năm thanh đoản dao, đoản dao rất sắc bén, ở bên ngoài núi muốn đem dao hay không đều được, nhưng nếu vào núi sâu, nhất định phải đem theo dao.

Không phải anh ta lấy dao để gọi mọi người đi đuổi theo con mồi, dao này kỳ thực anh ta dùng vào việc khác.

- Dậy rồi à, sao còn chưa ra nữa?

Trương Dương vào lều của Tô Triển Đào mới phát hiện ra anh ta đang ngồi ngây ngốc nên hỏi một câu.

Tô Triển Đào quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Dương, bộ dạng của anh ta có chút kỳ quái.

- Trương Dương, tôi nằm mơ, mơ thấy hôm qua cậu đến cạnh tôi sớm nhất, giống như thần tiên xuất hiện, quát to một tiếng "nghiệt súc", sau đó thì đánh chết mấy con lợn rừng kia!

Trương Dương vừa định nói, Tô Triển Đào đã mở miệng trước, những câu đó khiến hắn thoáng sửng sốt.

Hôm qua Tô Triển Đào bị dọa, được Trương Dương thức tỉnh xong thì đã quên gần hết những chuyện trước đó.

Sau khi tỉnh lại, đặc biệt là khi về Trương Dương đã châm cho anh ta một mũi an thần, có một số việc chỉ nhớ lờ mờ, không phải là anh ta đang nằm mơ, mà là đã nhớ lại tất cả mọi chuyện ngày hôm qua.

Trương Dương giống như một vị thần xuất hiện, tay không giải quyết hết mấy con lợn rừng kia, giờ anh ta đã nhớ lại rồi.

Nhớ không có nghĩa là anh ta có thể tiếp nhận, anh ta không biết được sự lợi hại của Trương Dương, cũng không nghĩ Trương Dương lợi hại đến như vậy, là một cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.

Cho nên hôm nay sau khi thức dậy anh ta không ra ngoài mà ngồi đây sững sờ.

- Tôi biết anh đang nghĩ gì, có một số việc để về tôi sẽ nói với anh, chuyện này không thể để ai biết!

Trương Dương khẽ thở dài một cái, hắn không phủ nhận, ngày hôm qua tình thế quá khẩn cấp, mấy bí mật này căn bản hắn không cách nào che giấu dược.

Kỳ thực Trương Dương có thể cắt bỏ một đoạn trí nhớ của Tô Triển Đào, trong tay hắn có độc tố của nhện hắc thiết, nhưng như vậy sẽ gây tổn thương lớn cho đại não. Trí nhớ bị cắt một mảng lớn.

Tô Triển Đào là bạn của hắn, hắn không thể làm như vậy, bí mật này không cách nào che giấu được.

- Tôi biết, cậu yên tâm đi. Tôi sẽ không nói cho ai đâu, ngay cả Dương Linh tôi cũng sẽ không nói!

Tô Triển Đào gật mạnh đầu, Trương Dương thừa nhận ít nhiều khiến anh ta bất ngờ, tuy nhiên điều này cũng giải thích những khó hiểu của anh ta, lúc trước những thứ anh ta nhìn thấy không phải là ảo giác.

Lúc mới dậy, anh ta cứ nghĩ là ảo giác, có điều cảm giác quá chân thực, làm anh ta hiểu quả thực chuyện này đã từng xảy ra.

Mấy người cùng nhau ăn sáng, ăn no, lúc này mới vác đồ, chuẩn bị lên núi lần nữa.

Chuyện ngày hôm qua đã cho bọn họ một bài học, hôm nay họ nhất quyết không tách nhau ra, ngoài ra còn còn đem theo mấy cây súng có lắp loại đạn lợi hại nhất, phòng ngừa lại gặp mấy con lợn rừng lớn.

Lúc này bọn họ không có ý định ở bên ngoài núi nữa, chuẩn bị đi thẳng vào trong thâm sơn. Đó là rừng nguyên thủy, mồi nhiều hơn bên ngoài nhiều, tuy nhiên nguy hiểm cũng không ít.

Trên người họ còn đem theo không ít dược liệu và thiết bị xua đuổi con trùng, rắn rít, trong rừng nguyên sinh vốn tràn đầy nguy hiểm, vui chơi kích thích thì được, nhưng không chuẩn bị tốt, thì sẽ mất cả cái mạng nhỏ của mình.

Ăn xong bữa sáng mọi người liền xuất phát, Tô Triển Đào vốn định để Dương Linh ở lại lều chờ, nhưng Dương Linh lại muốn đi, nên cuối cùng chỉ có thể đưa cô theo.

Bên ngoài tuy không ngừng lại, nhưng vẫn săn được hai con gà rừng, lần này là Thường Phong khởi đầu rất tốt đẹp. Đối với con gà rừng này lại là xui xẻo, vừa đi kiếm ăn đã bị Thường Phong phát hiện, sau đó bị anh ta dùng nỏ bắn trúng.

Sau khi nhặt hai con gà rừng, mọi người lại tiếp tục lên đường, trên đường có thu hoạch, làm mọi người tăng thêm không ít tự tin.

Thâm sơn kỳ thực rất xa. Có một dãy núi vây bên ngoài, vào thâm sơn mới thực sự tiến vào Dã Nhân Sơn, nơi đây có rất nhiều những cây đại thụ hai người ôm không xuể, rừng cũng rậm rạp hơn, muốn tìm một bãi cỏ lớn để ngồi cũng khó.

Mấy loại côn trùng rắn rít cũng bắt đầu xuất hiện, Dương Linh bị dọa hai lần, một lần là một con rắn rơi từ trên cây xuống, một lần là đàn chuột chạy ngang qua.

Con rắn kia không có độc, bị Long Thành bắt rồi vứt sang một bên.

Trong thâm sơn đã chuyển sang buổi trưa, chỉ săn được vài con thú nhỏ, những động vật lớn chẳng thấy đâu, đừng nói lợi rừng, ngay cả một con nai cũng chẳng thấy, ở Dã Nhân Sơn nai chẳng bao giờ thiếu.

Đi cả một buổi trưa, mọi người đều mệt mỏi, đành tìm tạm một nơi trống trải, chặt cỏ dại dây leo, rắc thuốc chống côn trùng, tạm thời nghỉ ngơi.

Ăn cơm trưa ngay tại chỗ, mỗi người ai cũng mang theo, Ngô Chí Quốc đem theo rất nhiều thịt khô, đem ra gặm một miếng thật to.

- Lạ thật, lần trước, đến trưa là đã có thu hoạch lớn, sao lần này chỉ được có chút xíu thế này, chẳng lẽ chúng biết chúng ta đến nên trốn cả rồi sao?

Hoàng Hải gặm bánh mì, khó hiểu kêu lên.

Lần này chuẩn bị đầy đủ hơn lần trước, người cũng nhiều hơn, nhưng lại thu hoạch không bằng 1/3 lần trước, lúc này Thường Phong, Long Thành, Hoàng Hải đã có mồi, còn những người khác hai tay đều trống trơn.

Con mồi của họ, cũng đều là những động vật nhỏ.

- Tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng không thể nói ra là chỗ nào không bình thường!

Long Thành mơ hồ lắc đầu, anh ta đồng ý với Hoàng Hải, hơn nữa thực sự trong lòng cảm thấy gì đó, đáng tiếc nó quá mơ hồ, không thể nào nắm bắt được.

Tia Chớp đột nhiên dựng đứng trên vai Trương Dương, cảnh giác nhìn xung quanh.

Vô Ảnh từ trong tuí vải cũng ló đầu ra, không ngừng ngửi ngửi xung quanh, ngửi một lúc, ánh mắt của nó cũng trở nên căng thẳng.

Trương Dương nhíu mày, Tia Chớp đang truyền tin báo cho hắn nơi này có nguy hiểm.

Thứ có thể khiến Tia Chớp cảm thấy nguy hiểm, chắc chắn không phải thứ bình thường, cho dù có hổ ở đây, vẻ mặt của Tia Chớp tuyệt đối cũng sẽ không như vậy, hổ mà thấy nó sẽ chạy nhanh như bay, linh thú và dã thú bình thường khác biệt rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment