Thần Y Thánh Thủ

Chương 319

Đường trở về coi như là thuận lợi, mọi người đã nghỉ lại một đêm ở chỗ nào đó dọc đường đi ở một thành phố cấp ba, đến trưa ngày hôm sau thì đến Trường Kinh.

Lần đi săn này, đối với bọn Long Thành mà nói thì là một sự cố, nhưng đối với Trương Dương mà nói thì lại là thu hoạch khổng lồ. Nếu không nhờ đề nghị của bọn họ thì lần này Trương Dương cũng không có được nhiều bảo bối như vậy.

Nhưng nói gì thì nói, nếu không có Trương Dương đi theo thì những người này rất có thể lành ít dữ nhiều rồi. Một khi đã xông vào lãnh địa của con trăn khổng lồ kia thì nhất định là cầm chắc cái chết.

Một cái ngoạm, một cái mổ của nó là đều mất mạng như chơi. Bọn họ may mắn và Trương Dương cũng may mắn. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Anh Thành, mấy hôm nữa tôi sẽ trả lại xe cho anh.

Đến đường cao tốc, Trương Dương liền nói với Long Thành. Trên xe còn có rất nhiều thứ của hắn nên hắn muốn đem những thứ này về nhà trước rồi tính sau.

- Bình thường tôi cũng không đi xe này, cũng không cần trả lại tôi đâu, cứ để lại chỗ cậu đi.

Long Thành lập tức lắc đầu, lúc nói mấy lời này còn đưa mắt nhìn Long Phong.

Anh ta đã từng hỏi Long Phong có cần anh ta cung cấp cái gì hay không, bị Long Phong từ chối, sau đó anh ta cũng không dám đề cập thêm lần nào nữa.

Bây giờ Long Phong và Trương Dương ở cùng một chỗ, các đồ dùng vật dụng đều là của Trương Dương. Anh ta đang nghĩ xem có thể để chiếc xe này bên đó trước không, dù sao Long Phong cũng là tiền bối của Long gia.

Trương Dương cũng quay đầu lại, cũng đưa mắt nhìn Long Phong.

Hắn biết những lời này của Long Thành thực tế là đang nói với Long Phong, chỉ có điều không dám trực tiếp nói với gã mà thôi.

- Vậy thì cứ giữ lấy cái xe này đi!

Long Phong thản nhiên cười nói, Long Thành thì sửng sốt, lập tức lại lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Long Phong cuối cùng cũng nhận thứ gì đó mà anh ta tặng. Điều này chứng minh anh ta đã được Long Phong thừa nhận, tiếp theo anh ta có thể đường đường chính chính đến nhờ Long Phong chỉ dạy.

Từ khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa của trận chiến kia, Long Thành càng muốn tu luyện nội công. Nếu đặt tiền bạc, người đẹp và tăng cường nội công trước mặt anh ta thì anh ta nhất định sẽ chọn tăng cường nội công.

Sau khi tạm biệt bọn Long Thành, Trương Dương liền lái xe thẳng về chỗ ở.

Long Thành đã tặng chiếc xe này thì hắn cũng không cần trả lại, vừa hay Long Phong cũng có một chiếc xe thuộc về riêng mình.

- Cử tiếp hai chiếc xe nữa đi, mẹ kiếp… Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, trong vòng hai giờ phải đưa xe đến chỗ tôi.

Trương Dương vừa mới mở cửa phòng, chợt nghe thấy một giọng nói rất lớn vang lên.

- Trương Dương, anh đã trở về rồi!

Trong phòng khách có rất nhiều người, Mễ Tuyết nhìn thấy Trương Dương liền lập tức đứng lên, mặt còn có vẻ vui mừng ngạc nhiên.

Trước khi Trương Dương về có gọi điện thoại cho cô nhưng không nói thời gian cụ thể. Cô cũng chỉ biết là hôm nay Trương Dương sẽ trở về, cho nên mới cố ý đợi ở nhà.

Người chờ ở nhà không chỉ có một mình cô mà còn có Hồ Hâm, Cố Thành. Tiểu Ngốc và Nam Nam nữa.

Người vừa nói chính là Hồ Hâm, trên tay y còn cầm điện thoại và gào lên vào điện thoại.

- Không nói nữa!

Hồ Hâm vội vàng cúp điện thoại, cũng vội vàng đứng lên theo.

- Lão Đại, rốt cục anh đã trở về. Anh có biết không mấy ngày nay tôi nhớ anh sắp chết rồi!

Hồ Hâm khoa trương vươn hai tay định ôm lấy Trương Dương, mới vừa đi một bước đã bị Cố Thành kéo đứng lại.

Anh chàng này đúng là không có mắt, không nhìn thấy Mễ Tuyết đã đi đến trước rồi.

- Anh có mệt không, có muốn đi tắm trước không?

Mễ Tuyết đi đến trước mặt Trương Dương, nhìn thật sâu vào mắt hắn. Mấy ngày Trương Dương đi vắng, cô nhớ hắn vô cùng và càng hối hận lúc trước đã không đi theo.

Cũng may mấy ngày nay đều có Tiểu Ngốc và Nam Nam ở cùng cô, nếu không cô thực sự muốn đi tìm hắn. Với tính của Mễ Tuyết thì cô có thể làm được những chuyện như vậy.

- Không cần đâu, anh không mệt!

Trương Dương cười cười, lập tức ôm Mễ Tuyết vào lòng. Khi chiến đấu sinh tử với con trăn khổng lồ kia, hắn chỉ nghĩ đến hình ảnh của một mình cô.

Lúc đó , hắn còn tưởng rằng vĩnh viễn không được nhìn thấy Mễ Tuyết nữa.

- Cậu không mệt nhưng tôi mệt. Cả đoạn đường đều là tôi lái xe, tôi đi về tắm trước đây.

Long Phong đột nhiên nói một câu, nói xong đi thẳng rời khỏi phòng. Chỗ ở của gã là một phòng đơn ở cạnh đó, gã phải về tắm rửa thay quần áo.

- Khúc củi khô cũng biết nói chuyện rồi hả?

Hồ Hâm đột nhiên ngây người ra ở đó, ngạc nhiên nhìn ra cửa, Cố Thành cũng nghệt mặt ra vì ngạc nhiên.

Bọn họ đều quen Long Phong từ lâu nhưng đến nay Long Phong vẫn như khúc gỗ, ai nói chuyện với gã đều không thèm để tâm. Dần dần mọi người đều quên mất sự hiện hữu của gã.

Chẳng ai ngờ rằng, người này vừa trở về liền chủ động nói chuyện, bộ dạng thay đổi hoàn toàn.

- Không sao, anh ấy nói rất đúng, đều là anh ấy lái xe, để anh ấy về nghỉ ngơi trước.

Trương Dương khẽ cười đáp. Long Phong quả thật có sự thay đổi rất lớn. Thay đổi lớn nhất là gã đã chấp nhận bản thân mình và những người xung quanh mình.

Nếu không thì dựa vào tính tình của gã bản sẽ không nói những những lời này, Long Phong là một người cực kì cao ngạo.

- Chít chít chít!

Tia Chớp đột nhiên nhô ra, đưa móng vuốt ra kêu ầm ĩ. Nhìn thấy nó, Mễ Tuyết lập tức tóm lấy nó và ôm ấp vô cùng thắm thiết.

Mấy ngày này không nhìn thấy Tia Chớp, Mễ Tuyết cũng rất nhớ nó.

Tia Chớp vẫn kêu, còn liên tục khoa tay múa chân. Mễ Tuyết không biết nó đang nói cái gì, nhưng Trương Dương thì rất hiểu.

Nó đang nói cho Mễ Tuyết rằng lần này bọn hắn gặp một đối thủ rất lợi hại, cuối cùng nhờ sự trợ giúp của nó mà bọn hắn đã đánh bại đối thủ và được hưởng thành quả thắng lợi. Bây giờ nó đã trở nên mạnh hơn.

Cảm nhận được ý nghĩ của Tia Chớp, Trương Dương không khỏi lắc lắc đầu.

May mà nhóc con này không biết nói, bằng không bao nhiêu bí mật đều bị nó làm lộ hết. Con ranh con này lắm mồm, đi đến đâu thì rêu rao đến đó, làm cho cả thế giới này đều biết những gì nó thấy.

- Chít chít chít chít!

Vô ảnh cũng xông ra và nhảy tới chỗ Mễ Tuyết. Nó cũng kể chuyện lúc trước, nhưng nó còn nói nhiều đến công lao của nó hơn.

Trương Dương mơ hồ có thể cảm nhận được một chút về ý tứ của nó, không nhịn nổi bật cười lên ở đó.

Hai nhóc con này, mới trở về đã tranh công, tiếc là khoe nhầm đối tượng rồi. Mễ Tuyết căn bản không thể biết được chúng nó đang nói cái gì.

- Lão Đại, nghe nói các anh lần này đi săn thú, thu hoạch như thế nào?

Hồ Hâm lúc này rốt cục cũng xúm lại, rất hưng phấn nhìn Trương Dương nói.

Y cũng muốn đi săn nhưng y thừa biết mình căn bản không có tiền. Những bạn bè kia của Trương Dương, y căn bản không có khả năng tiếp xúc. Người ta quen biết y, đối với y rất tôn trọng, nhưng đó đều là vì nể mặt Trương Dương thôi.

Y còn phải cố gắng, tiếp tục cố gắng, phấn đấu đến một ngày nào đó sẽ được mọi người công nhận.

- Thu hoạch coi như cũng tàm tạm, cậu cũng không tồi, đã mua di động rồi.

Trương Dương khẽ mỉm cười, nhìn xuống chiếc di động trên tay y. Hồ Hâm cũng mua Nokia, giống hệt chiếc di động của hắn.

- Lão đại, cái di động này là để phục vụ công việc thôi, tiện lợi lắm. Tôi và Cố Thành mỗi người mua một chiếc. Bây giờ không có điện thoại cũng không được, không có phương tiện liên lạc thì không ổn, không thể giống như trước kia được. Bây giờ cái này chỉ cần nhận được điện thoại của người khác là được rồi.

Hồ Hâm lập tức đứng lên giải thích, mặt còn có vẻ hơi căng thẳng.

Trương Dương vừa mới đầu tư cho bọn họ không lâu, công ty hậu cần của bọn họ cũng vừa mới có sự tiến bộ, lúc này mua điện thoại di động quả thật có chút hơi khoe khoang.

Nhưng bọn họ thật sự có lí do cần mua điện thoại di động. Tuy rằng công ty vừa mới thành lập, nhưng cũng có rất nhiều việc. Lúc trước trước Hồ Hâm và Cố Thành vất vả đưa hàng giúp người ta, cũng quen biết được nhiều người, những người này đều làm nghề chở hàng hoặc bốc dỡ hàng.

Công ty của bọn họ mới mở đã liên hệ được với lượng lớn những người này. Bọn họ là những người làm ăn thực tế, người ta cũng bằng lòng giao lưu. Việc kinh doanh này mới chỉ làm có mấy ngày đã trở nên bận rộn.

Rất nhiều công việc đều cần điện thoại liên hệ, hơn nữa còn rất gấp nên bọn họ cần mua cho mỗi người một chiếc.

Thực sự mua điện thoại cũng chưa được mấy ngày, sau khi mua điện thoại, hiệu quả công việc gia tăng đáng kể, lại rất tiện dụng.

- Đúng vậy, công việc bận rộn quả thật rất cần phương tiện, cách nói chuyện vừa rồi của cậu rất ra dáng ông chủ rồi đấy.

Trương Dương cười ha hả nói, ngồi xuống ở một bên. Hắn thực ra không hề bận tâm chuyện Hồ Hâm mua di động.

Cuộc sống bây giờ, điện thoại di động trở thành vật tùy thân của con người, thậm chí mang cùng lúc hai, ba cái cũng là chuyện bình thường. Dù nói thế nào thì bây giờ Hồ Hâm và Cố Thành đều đã kinh doanh lên đến mấy triệu tệ, không có cái điện thoại thật sự cũng không ổn.

- Lão đại, anh không trách tôi à?

Hồ Hâm cẩn thận hỏi lại. Kể từ khi Trương Dương đầu tư cho bọn họ, y bắt đầu gọi Trương Dương là lão đại. Cách gọi này rất thân thiết, những gì bọn họ có đều là nhờ lão đại cả.

- Cái này có gì mà phải trách cậu chứ?

Trương Dương có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi. Hồ Hâm mua điện thoại di động, chứng tỏ công việc nhiều, công việc nhiều chứng tỏ kinh doanh phát đạt. Đây là chuyện tốt, sao Trương Dương có thể trách cứ được.

- Không trách tôi là tốt rồi, lão Đại, tối nay chúng tôi mời anh một bữa thật ngon.

Thấy Trương Dương thật sự không để tâm, Hồ Hâm nhẹ nhàng thở hắt ra nói. Y thực sự lo sợ Trương Dương nói y vừa mới có chút tiền mà đã bắt đầu đốt tiền.

Nếu thực sự như vậy thì chắc là y đã khóc ngay tại trận. Khi mua điện thoại di động, y và Cố Thành còn cân nhắc rất lâu, dù sao thứ này cũng không rẻ, bọn họ còn nợ Trương Dương rất nhiều tiền.

- Được, tối nay sẽ để cho các cậu mời cơm.

Trương Dương khẽ cười nói. Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng đi đến gần, hỏi chuyện đi săn của Trương Dương.

Bây giờ hai người đã thay đổi phong thái hoàn toàn, khác hẳn trước kia. Hoàn cảnh thực sự có thể khiến cho người ta thay đổi. Hai người mới làm bà chủ không được bao lâu mà đã thay đổi toàn diện.

Cũng không phải các cô trở nên kiêu ngạo hay gì cả mà chỉ là đều thay đổi về cả ngoại hình lẫn tính cách, đều trở nên tự tin hơn.

Dáng vẻ của Hồ Hâm và Cố Thành cũng có sự thay đổi, tuy không rõ ràng như sự thay đổi của hai cô gái. Trương Dương tin rằng cứ đà này tương lai bọn họ đều có thể trưởng thành và trở thành những ông bà chủ thực sự.

Cuộc sống của bọn họ đã tốt lên, Trương Dương cũng vui mừng. Đây chính là những người bạn thân thiết của hắn.

- Đúng rồi, lão đại, còn ba ngày nữa là khai giảng rồi. Tôi và Hồ Hâm đã bàn bạc rồi, quyết định tạm nghỉ học một năm để vực dậy công ty trước, sang năm sẽ học tiếp.

Cố Thành ngẩng đầu, sau khi đưa mắt nhìn Hồ Hâm liền nhẹ nhàng nói với Trương Dương.

Công ty hậu cần của bọn họ đang bề bộn công việc, bây giờ tình hình kinh doanh đang rất tốt, nếu đi học thì nhất định sẽ đình trệ lại. Bọn họ không giống như ba cô gái kia, kinh doanh nhà hàng thì chỉ cần một người đến trông nom là được, bình thường chỉ cần một người đi thôi.

Nếu ba cô gái thay phiên nhau thì hoàn toàn có thể quản lý tất cả mọi chuyện của nhà hàng.

Trầm ngâm một lúc, Trương Dương mới từ từ nói:

- Nếu tạm nghỉ học thì không phải các cậu sẽ muộn hơn chúng tôi một khóa sao? Nếu chỉ là vì thời gian thì hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Chúng ta đều đã học năm thứ tư đại học rồi, chương trình học vốn không căng thẳng, các cậu hoàn toàn có thể tranh thủ thời gian để kinh doanh, có rất nhiều môn không cần phải có mặt, cùng lắm thì đi đến chỗ thầy phụ đạo cho vài buổi là được.

Lời nói của Trương Dương đều khiến ánh mắt của Hồ Hâm và Cố Thành ngời sáng. Bọn họ hiểu rằng Trương Dương phản đối việc bọn họ tạm nghỉ học, nhưng lại đưa ra cho bọn họ một chủ ý hay.

Bình Luận (0)
Comment