Hai y tá đưa bệnh nhân này đi, bệnh nhân sắc mặt đã khôi phục bình thường, hô hấp đều đặn.
Cô y tá nãy giờ cứ túc trực ở đây vô cùng kinh ngạc nhìn người trước mặt, cô hiểu rất rõ tình hình của bệnh nhân này, người phải cứu nhiều vô số, bệnh viện này không thể chữa hết được, lại không có người nhà đưa bệnh nhân đi chuyển viện khác, điều này đồng nghĩa với bó tay rồi.
Bệnh nhân như vậy, lại cứu được, cô trợn trừng mắt nhìn mấy cây kim bạc, không biết nên nói gì.
Chuyện này, chỉ có thể gọi là kỳ tích.
Bảo y tá đưa bệnh nhân đi, Trương Dương cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Bệnh nhân đã được cứu rồi, cũng chẳng biết người thanh niên kia đã phẫu thuật thế nào, tuy nhiên hắn tự tin như vậy, chắc là không vấn đề gì.
Trương Dương có thể nhận ra, vị bác sĩ trẻ kia có tinh thần trách nhiệm của mình, cũng có sự kiên trì của mình, trách nhiệm của anh ta là đối đãi với bệnh nhân, thế nên anh ta chắc chắn sẽ gạt bỏ lực cản, sắp xếp phẫu thuật cho bệnh nhân kia.
12 bệnh nhân, tất cả đều ngộ độc nghiêm trọng, đây tuyệt đối là một chuyện lớn.
Khi Trương Dương bước ra ngoài, bên ngoài đã có người nhà của bệnh nhân tới, đứng đó khóc lóc, còn có vài cảnh sát ở bên cạnh hỏi han nữa.
Bây giờ thông báo cho người nhà bệnh nhân không thuận tiện như sau này, di động đâu đâu cũng có, trong nhà nhiều người có điện thoại, nhưng người chưa chắc đã có ở nhà, lúc này cần phải dùng phương thức liên lạc khác.
Cũng có mộ số người có máy nhắn tin, nhưng dù sao số lượng cũng ít, trúng độc lần này hầu hết là đàn ông, thời buổi này dù có máy nhắn tin thì hầu hết đều nằm trong tay đàn ông cả.
Trương Dương ra ngoài, cuối cùng cũng nghe được một tin tốt.
Bảy người rửa ruột trước tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, bệnh viện dám rửa ruột cho họ, có lẽ cũng đã nắm chắc mới làm, bảy người này đã không có chuyện gì lớn rồi.
Ba người uống thuốc của hắn, chắc hẳn cũng không tránh khỏi rửa ruột. Tuy nhiên phải muộn một chút, để Giải độc hoàn có thể phát huy hết dược hiệu, cho dù có rửa ruộc cũng không ảnh hưởng lắm đến Giải độc hoàn.
Tiếc là người đầu tiên đưa đến thì không cứu được.
Trương Dương là bác sĩ chứ không phải thàn tiên, người đã chết thì hắn cũng cách nào khác, đây là một tiếc nuối, một tiếc nuối mà bản thân hắn cũng không bù đắp được.
Đi một vòng, Trương Dương nhìn thấy Mễ Chí Quốc từ xa.
Mễ Chí Quốc ở hiện trường chỉ huy. Còn an ủi vài người nhà bệnh nhân. Mễ Chí Thành không thấy đâu, tuy nhiên tên này cũng không thoát, Trương Dương đã để lại một tay chân bên cạnh gã.
Đây không phải Trương Dương cố ý trả thù gã, nhiều người trúng độc ở tiệm của gã như vậy, gã nhất định phải ở lại để giải thích, hơn nữa sự cố lần này còn làm mất mạng người.
Mễ Chí Quốc không đến quấy rầy Trương Dương. Trương Dương và Mễ Tuyết cùng nhau dạo một vòng rồi trở về.
Mễ Tuyết vẫn đi theo Trương Dương, chỉ là cô không nói gì. Cô hiểu rõ lúc Trương Dương cứu người thì không thể bị quấy rầy được.
- Trương Dương, bác sĩ kia sẽ không việc gì chứ?
Mễ Tuyết cũng đang nghĩ đến chuyện của bác sĩ trẻ tuổi kia, nhỏ giọng hỏi một câu.
Mễ Tuyết không học y. Nhưng cũng không phải là một sinh viên đơn thuần như trước đây. Cô đã đi làm rồi, làm bà chủ rồi, biết được kết quả nếu bác sĩ trẻ này trái ý bệnh viện, không để ý đến tất cả để cứu người.
- Sẽ không sao đâu! Cậu ấy đã làm đúng!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn cũng chỉ đang an ủi Mễ Tuyết, tình hình của bác sĩ kia hắn rất rõ, kiếp trước hắn đã có mười mấy năm làm trong bệnh viện, biết được kết quả của việc này.
Hai người đang đi, phía trước có vài người bước đến, họ đang bàn luận về bác sĩ đang đi trước mặt.
Bác sĩ này vừa mới làm phẫu thuật xong, chỉ là một ca phẫu thuật cắt khí quản đơn giản, không cần quá nhiều thời gian, sau khi Trương Dương cứu người, lại đi một vòng lớn, nên vừa đúng lúc anh ta phẫu thuật xong.
Hiện giờ bệnh nhân cuối cùng cũng đã được anh ta cứu sống, tuy ca phẫu thuật này vi phạm quy định, nhưng lòng anh đã được buông lỏng, anh đã không để mình bị lương tâm cắn rứt, anh đã thực sự cứu được bệnh nhân.
- Chúc mừng anh đã phẫu thuật thành công!
Trương Dương đi lên trước, nhẹ giọng nói, hắn không đi xem tình hình bệnh nhân, nhưng hắn chú ý đến sắc mặt của những người này, hơn nữa nếu cuộc phẫu thuật không thành công thì họ sẽ không chuyển bệnh nhân đến đây.
- Cảm ơn anh, cảm ơn sự khích lệ của anh!
Bác sĩ trẻ nhếch miệng cười, anh ta không tiếp tục bước về phía trước, chỉ dặn dò y tá đưa bệnh nhân đến phòng bệnh giám sát kỹ, bệnh nhân mới phẫu thuật xong, còn cần phải trị liệu quan sát.
- Đúng rồi, anh tên gì, sao tôi chưa từng gặp anh ở bệnh viện?
Bác sĩ trẻ trong lòng thực sự đã thoải mái, dường như không nghĩ đến kết quả của việc phẫu thuật trái quy định nữa, cuộc phẩu thuật này, anh ta giả chữ ký chủ nhiệm mới có thể mở cửa được phòng mổ.
- Tôi tên Trương Dương, tôi không phải người của bệnh viện này, anh thì sao?
Trương Dương cười nói, bác sĩ đứng trước mặt hắn cũng khoảng 26, 27 tuổi, cái tuổi này đối với một bác sĩ mà nói quả thật không lớn.
tuổi chưa lớn đã có tinh tần trách nhiệm như vậy, y thuật lại không kém, người như vậy rất hiếm có.
- Anh, anh nói anh không phải gười của bệnh viện?
Bác sĩ trẻ ngẩn ngơ, nói hơi lắp bắp, lúc đầu thấy Trương Dương kiểm tra cho bệnh nhân thuần thục như vậy, anh ta còn tưởng đây là người mới được phân đến bệnh viện, tuy Trương Dương còn trẻ, nhưng trong bệnh viện không phải là không có bác sĩ trẻ như vậy.
Nghe Trương Dương nói hắn không phải người của bệnh viện, bác sĩ trẻ này không biết phải nói cái gì cho đúng.
- Tuy tôi không phải người của bệnh viện, nhưng tôi là bác sĩ, khi bệnh nhân cần, tôi sẽ ra tay, bất kể ở đâu!
Trương Dương nhẹ nhàng cười, lại một lần nữa khiến cho bác sĩ trẻ sửng sốt, lập tức yên lặng gật đầu.
Những lời nói của Trương Dương đã tiến vào tâm khảm của anh ta, là thầy thuốc, dù ở đâu, chỉ cần bệnh nhân cần là phải ra tay.
- Anh nói rất đúng, tôi tên Hách Hâm, người Hỗ Hải, rất hân hạnh được biết anh!
Bác sĩ trẻ đưa tay ra, cười nói với Trương Dương, anh ta vẫn nói tiếng phổ thông, lúc đầu Trương Dương sớm đã biết anh ta không phải người địa phương, chỉ có điều không nghĩ là người Hồ Hải.
Thời buổi này những người từ các huyện thành nhỏ đến thành phố phát triển không nhiều.
- Hóa ra anh tên "Hách Tâm", anh thật sự là một người hảo tâm!
Mễ Tuyết cười nói một câu, bác sĩ trẻ đột nhiên đỏ mặt, ra sức lắc đầu nói:
- Chữ "Hâm" của tôi là chữ Hâm có ba chữ kim, không phải là Tâm trong "người hảo tâm", tôi cũng chẳng phải người hảo tâm gì!
- Haha!
Trương Dương và Mễ Tuyết cùng cười, bác sĩ trẻ này khá thú vị, Mễ Tuyết chỉ nói vậy mà đã vội vàng giải thích.
Tuy nhiên cái tên của anh ta quả thật không tệ, người như tên, anh ta quả thực là người tốt.
- Bác sĩ Hách, việc ấy...
Y tá lúc nãy luôn ở cạnh Trương Dương chạy tới, mới nói được một nữa, nhìn thấy Trương Dương ở một bên, bèn dừng lại ở đó.
- Cái gì, nói rõ chút đi!
Hách Hâm vội vàng hỏi. Anh ta còn tưởng bệnh nhân kia xảy ra vấn đề, lần điều trị cho bệnh nhân trúng độc này, áp lực của bệnh viện rất lớn, nếu không phải Cục trưởng và Phó cục trưởng ở đây, số bệnh nhân này e là sớm được họ phân đến mấy bệnh viện khác nữa rồi.
Tuy nhiên nói gì thì nói. Những bệnh nhân này đi bệnh viện khác họ cũng chẳng muốn nhận.
- Bệnh nhân lúc nãy, phổi bị lây nhiễm nghiêm trọng nhất giờ tình hình đã tốt hơn nhiều rồi. Chính là được bác sĩ này cứu sống!
Cô y tá cúi đầu, lén liếc mắt nhìn trộm Trương Dương, rồi mới nhẹ giọng nói.
Cô vốn muốn đi tìm lãnh đạo báo cáo, trên đường đi gặp Hách Hâm mới báo cho anh ta, chỉ là lúc nãy Trương Dương bị người ta che mất, cô không để ý, nên không biết Trương Dương cũng ở đây.
- Bệnh nhân bị lây nhiễm phổi đã được cứu?
Hách Hâm trừng mắt, kinh hãi nhìn Trương Dương, anh ta hiểu rõ bệnh tình của bệnh nhân đó trầm trọng thế nào, anh bất lực, bệnh viện cũng không ai muốn cứu, vậy đồng nghĩa người đó phải nằm chờ chết rồi.
Hơn nữa chắc chắn là không chờ được bao lâu.
- Đúng! Nguồn truyện: Truyện FULL
Y tá lại gật đầu, rất khẳng định, cô không biết bệnh nhân kia khôi phục thế nào, nhưng ít ra hô hấp thông thuận, sắc mặt khôi phục bình thường, huyết áp và chỉ số cũng đều rất bình thường, nếu không phải hôn mê bất tỉnh thì đúng là chẳng khác gì với người bình thường.
- Trương, bác sĩ Trương, lúc nãy anh cũng phẫu thuật à?
Hách Hâm vội vàng nhìn về phía Trương Dương, anh ta nhớ Trương Dương nói hắn cũng là bác sĩ, kêu bác sĩ Trương cũng không sai.
Trương Dương nhẹ nhàng cười, nói:
- Không, tôi chỉ dùng vài thủ pháp trung y tổ truyền, bệnh của anh ta tôi đã từng gặp qua, từng có kinh nghiệm ứng phó với chứng bệnh này!
Hách Hâm ánh mắt càng mở lớn:
- Trung y, hóa ra bác sĩ Trương xuất thân thế gia trung y, đúng là không ngờ trung y lại có thể đối phso với trứng trúng độc dẫn đến biến chứng, lại còn xử lý tốt như vậy nữa!
Lời của Hách Ham, rõ ràng có chút không tin Trương Dương, nhưng đã nói khéo đi một chút.
Trung y có điểm mạnh của trung y, nhưng đối phó với loại bệnh này, đặc biệt là chứng bệnh sau độc phát, thủ pháp trung y quả thật có chút không sánh bằng Tây y.
Nếu Trương Dương không có linh dược, cũng chỉ có thể dùng thủ pháp giúp bệnh nhân ổn định trước rồi mới tiến hành phẫu thuật.
Nhưng hắn có linh dược, bản thân linh dược là vật nghịch thiên, Tái sinh hoàn được xưng là ngay cả cốt mục cũng có thể tái sinh, đối phó với chứng độc phát này dĩ nhiên không vấn đề gì.
Phối chế linh dược là thủ pháp trung y, hôm nay Trương Dương dùng nó để cứu người nên cũng là trung y, cái này hoàn toàn chính xác, chẳng có gì là không đúng cả.
Hách Hâm không tin, Trương Dương cũng nhận ra, hắn chỉ cười cười, chẳng giải thích gì.
Người học tây y luôn không tin tưởng trung y, đây là một hiện trạng hiện nay, Trương Dương sớm biết điều này, không cần phải giải thích hay tranh luận gì cả.
- Hách Hâm, ai bảo cậu làm phẫu thuật, trong mắt cậu có còn lãnh đạo nữa hay không?
Người đàn ông trung niên kia không biết từ đâu đến, nhìn thấy Hách Hâm bèn tức giận lớn tiếng hỏi.
Chuyện Hách Hâm giả mạo chữ ký của gã để phẫu thuật cho bệnh nhân gã đã biết, gã vô cùng tức giận vì điều này, dù bệnh nhân đã được cứu, nhưng Hách Hâm làm như vậy đã vi phạm quy định nghiêm trong, gã quyết phải xử phạt nghiêm khắc lần này để còn quản giáo được các bác sĩ khác.
- Chủ nhiệm Ngô, tôi chỉ làm việc tôi nên làm, cứu sống bệnh nhân mà thôi!
Đối diện với lãnh đạo của mình, Hách Hâm không chút lo lắng, bình tĩnh nói.
- Cứu bệnh nhân gì chứ? Bệnh nhân đó vốn chẳng có việc gì, cậu làm như vậy là vô tổ chức vô kỷ luật, rốt cuộc cậu có biết không? Lần này chắc chắn tôi sẽ xử phạt nặng!
Vị chủ nhiệm này hổn hển kêu lên, Mễ Tuyết đứng bên lộ sắc mặt giận dữ, cái gì mà người bệnh vốn chẳng việc gì? Dù cô không hiểu y thuật, nhưng cũng biết, lúc nãy nếu bệnh nhân không được phẫu thuật sớm một chút, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.