Nghĩ tới đó, Trương Dương đã đi tới cửa phòng giám hộ.
Đây là phòng giám hộ bình thường, Trương Khắc Cần chỉ là hôn mê, các phương diện đặc thù của cơ thể đều không cho thấy nguy hiểm gì, không cần vào phòng giám hộ trọng chứng.
Có rất nhiều người đứng ở cửa, thầm chí còn có cảnh sát. Thân phận của Trương Khắc Cần là nhân vật số một của tỉnh ủy, lúc đang làm việc ông đột nhiên ngất xỉu, liên quan tới không ít người.
Đứng trước nhất, là Triệu Dân đầy vẻ lo lắng.
- Trương công tử, cậu đã về.
Triệu Dân không để ý nơi này có nhiều người như vậy, vội vàng tới đón, ông ta đi theo lãnh đạo lâu vậy, cũng có hiểu biết nhất định về Trương Dương.
Lãnh đạo té xỉu lần này, người thấy sợ nhất là ông. Tuy nhiên cũng may ông không hồ đồ, biết sự lợi hại về mặt y thuật của Trương Dương, không đồng ý đề nghị của giáo sư của bệnh viện, kiên trì đợi người.
- Dẫn tôi vào.
Trương Dương gật đầu, không nói lời vô ích.
Triệu Dân dẫn Trương Dương vào, trực tiếp đi vào phòng giám hộ, những người đứng ở cửa đều nhỏ giọng bàn luận.
Có những người căn bản chưa gặp Trương Dương, không biết vì sao Trương Dương vừa tới, thư kí Triệu đã dẫn hắn vào, một số người đều đang hỏi thăm thân phận của Trương Dương.
Tiếng bàn luận của mấy người bên ngoài này Trương Dương không để ý, cho dù nghe thấy cũng không để ý.
Trong lòng hắn, hiện tại chỉ có tình hình của Trương Khắc Cần, hắn phải tìm hiểu rút cục Trương Khắc Cần xảy ra chuyện gì.
Trong phòng bệnh chỉ có một người đàn ông, Trương Dương quen, anh ta là cảnh vệ của Trương Khắc Cần, vốn còn có một y tá, lúc này y tá ra ngoài, hiện tại chỉ có mình anh ta.
Thấy Trương Dương bước vào, anh ta cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Trương Dương chỉ nhìn anh ta một cái, ánh mắt lập tức chuyển sang giường bệnh, Trương Khắc Cần đang lẳng lặng nằm đó.
Chỉ nhìn bên ngoài, Trương Khắc Cần không khác gì, giống như đang ngủ, sắc mặt còn hơi đỏ, thoạt nhìn khỏe mạnh không thể hơn được.
Chỉ nhìn bộ dạng này, thậm chí khiến người ta có cảm giác, chỉ khẽ gọi một tiếng ông sẽ tỉnh dậy.
- Lúc sắp tan làm buổi chiều, lãnh đạo còn cười nói quay về muốn làm vài món đồ, đợi bọn cậu về thì cùng ăn, nếm thử món ông làm. Thật không ngờ, nói xong những lời này ông liền té xỉu, sau đó làm gì cũng không tỉnh.
Triệu Dân nhỏ giọng nói, lúc nói mắt còn hơi đỏ lên.
Ông ta thực sự đang sốt ruột, thư kí và lãnh đạo hiện tại gần như là một thể thống nhất, tương lai ông ta muốn có tiền đồ rộng mở hoàn toàn phải dựa vào sự đề bạt của Trương Khắc Cần.
Càng không cần nói, ông phục vụ cho Trương Khắc Cần mười mấy năm, thời gian dài như vậy nên cũng có tình cảm sâu nặng.
- Không phải lo, không sao cả.
Trương Dương chỉ khẽ gật đầu nói, liền ngồi lên giường, cầm cánh tay Trương Khắc Cần, bắt mạch cho ông.
Trương Dương cũng thấy Trương Khắc Cần tất cả đều bình thường, nhưng việc này lại khiến đầu mày Trương Dương nhíu chặt lại.
Nếu quả thật đúng như lời giáo sư Lý nói, nếu là trúng độc, chỉ cần không phải đặc biệt lợi hại, những loại độc mất mạng, Trương Dương đều có thể nắm chắc sẽ chữa được.
Cho dù độc của thập đại độc thú, hắn cũng có thể dùng linh dược kéo dài mạng sống cho Trương Khắc Cần, sau đó tìm thuốc giải.
Nhưng biểu hiện của Trương Khắc Cần thật sự không việc gì, chẳng có vẻ gì là trúng độc, khiến trong lòng hắn không kìm được trở nên lo lắng. Biểu hiện càng bình thường, rất có thể vấn đề lại càng nghiêm trọng.
Xem mạch lần này, Trương Dương xem mất tầm mấy phút.
Đợi Trương Dương buông cánh tay Trương Khắc Cần, Triệu Dân lập tức đi tới, khẩn trương hỏi:
- Sao rồi?
Y thuật của Trương Dương ông ta cũng đã từng tận mắt chứng kiến, Tề lão được điều trị dưới sự chứng kiến của ông ta. Lúc mới đầu cơ thể không linh động, đến lúc rời đi hoạt động tự nhiên, khiến ông ta rất khiếp sợ.
Còn cả Tô Thiệu Hoa, và mấy người từng được Trương Dương cứu trị, ông đều nghe nói qua.
Hơn nữa Trương Khắc Cần khi ở nhà thỉnh thoảng cũng khen ngợi vài câu. Từng nói y thuật của Trương Dương không có mấy người có thể so sánh được, những điều này khiến ông hiểu rõ y thuật của Trương Dương.
So với những người khác, y thuật của Trương Dương được coi là rất cao minh, tuyệt đối có thể được gọi là thánh thủ của đất nước.
- Không sao, ông không phải cuống.
Trương Dương khẽ lắc đầu, ngoài miệng nói vậy, nhưng thần sắc không hề thoải mái.
Tâm lý của Triệu Dân nhẹ nhàng hơn. Trương Dương nói không sao là tốt rồi, tuy nhiên đợi lúc hắn ngẩng đầu, chú ý thấy mày hắn ngưng kết chặt lại, tim lại đập nhanh hơn.
- Công tử, lãnh đạo, lãnh đạo rốt cục sao thế?
Triệu Dân cẩn thận hỏi, thấy bộ dạng của Trương Dương, hiện tại trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ muốn biết Trương Khắc Cần rốt cuộc vì sao mà hôn mê.
Ông còn nghĩ, nếu thật sự Trương Dương không có cách, ông sẽ đề nghĩ đưa lãnh đạo tới thủ đô, điều kiện điều trị ở đó tốt hơn Trường Kinh nhiều.
- Tôi nói không sao, ông ra ngoài trước đi, tôi trị liệu đã.
Trương Dương lại lắc đầu, lần này đuổi Triệu Dân ra ngoài.
Triệu Dân hơi ngạc nhiên, tuy nhiên lời của Trương Dương ông ta cũng không dám không nghe. Nếu nói quan hệ, Trương Dương với người trên giường mới là thân thiết nhất, người ta là cha con, mình chẳng qua chỉ là thư kí.
Ôm mối nghi hoặc, Triệu Dân đi ra ngoài, cảnh vệ kia vẫn còn đang lẳng lặng đứng bên cạnh. Trương Dương không đuổi anh ta.
Nhìn Trương Khắc Cần trên giường trông như đang ngủ say, ánh mắt Trương Dương đột nhiên trở nên linh hoạt, sắc bén.
Hắn lấy ra hộp kim châm trong người, rút ra một cây ngân châm khá dài, chậm rãi ghim xuống huyệt ấn đường của Trương Khắc Cần.
Thường thì chỉ có bệnh nặng mới có thể kẹp trọng huyệt, ấn đường là một trong những huyệt trọng yếu nhất của cơ thể con người, cũng là nơi không dễ động chạm vào, Trương Dương tới đâm vào đây, đã có thể nhìn ra vài vấn đề.
Dưới chân anh cảnh vệ giật giật, lại do dự một hồi, cuối cùng vẫn đứng đó.
Anh ta là cảnh vệ viên của Trương Khắc Cần,cũng từng gặp Trương Dương, biết quan hệ của hai người, hai người tuy chưa khôi phục quan hệ bao lâu, nhưng nếu nói Trương Dương hại Trương Khắc Cần thì anh ta không tin, người ta dù sao cũng là cha con.
Anh ta còn biết, Trương Dương quả thật có y thuật rất thần kỳ, từng cứu trị không ít người.
Sau khi đâm huyệt ấn đường, Trương Dương lại đâm châm vào hai bên huyệt thái dương.
Lại là trọng huyệt, còn đâm đồng thời hai bên.
Làm xong mấy việc này, ánh mắt hắn càng trở nên ngưng trọng, ba trọng huyệt, nếu Trương Đạo Phong hay Trương Vận An mà ở đây nhất định sẽ giật mình, không phải bệnh nặng đặc biệt, sao dám đâm vào trọng huyệt liên tục như vậy.
Kẹp xong hai huyệt, Trương Dương vẫn chưa dừng, lại cầm lấy một cây ngân châm, nhắm ngay huyệt bách hội trên đỉnh đầu Trương Khắc Cần.
Bách hội ở chỗ cao nhất của con người, nối liền trăm mạch. Là huyệt trung tâm, cũng là một huyệt vị trọng yếu của cơ thể con người, cây châm thứ tư Trương Dương đâm lên vị trí này.
Bốn châm, tất cả đều là trọng huyệt.
Sau khi kẹp hết mấy cây châm này, Trương Dương mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẻ mặt cũng không thoải mái.
Vừa rồi hắn nói với Triệu Dân là không sao, thực ra chỉ là an ủi, tình hình của Trương Khắc Cần quả thật có chút không ổn, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó giải quyết.
Trương Khắc Cần đích thực là trúng độc, nhưng không phải độc vừa mới, mà là trầm độc (độc ẩn trong cơ thể) bạo phát ra ngoài.
Trầm độc, là độc tố tích tụ trong người, lúc trúng độc thì rất nhẹ, không bùng phát, cũng không nguy hại gì, liền cứ ẩn trong cơ thể, đợi một thời điểm nhất định, thời điểm có thể bùng phát, thì bạo phát ra.
Cái này giống như một vài loại bệnh có thời kì ủ bệnh, thời kì ủy bệnh hết thì sẽ bùng phát.
Thời kì ủ bệnh của trầm độc rất dài, có thể là một năm, cũng có thể là mười năm, thậm chí hai mươi năm, thời gian ủ bệnh càng dài, sau khi bạo phát uy lực càng lớn.
Trương Dương phán đoán, trầm độc của Trương Khắc Cần phải lâu tới mười năm, thuộc loại trầm độc rất lợi hại.
Đáng tiếc là, tính bí mật của trầm độc rất mạnh, Trương Dương chỉ chẩn đoán được ông là trầm độc bùng phát, tạm thời còn chưa tra ra rốt cuộc là loại trầm độc bùng phát nào.
Hiện tại những điều hắn làm cũng chỉ là bảo vệ não bộ, loại bỏ ảnh hưởng độc tố mà não bộ trúng, có thể để Trương Khắc Cần tạm thời tỉnh lại, cũng chưa chữa khỏi hẳn cho ông được.
Trương Dương đang nghĩ ngợi, mí mắt Trương Khắc Cần hơi động, không lâu, mắt mở ra.
Nhìn lên trần nhà, Trương Khắc Cần hơi mơ hồ, lập tức nhìn thấy Trương Dương đang chau mày bên giường bệnh.
- Con về lúc nào thế, cha đang ở đâu thế này?
Trương Khắc Cần chậm rãi nói, thanh âm khá rõ, nghe chỉ hơi yếu thôi.
Trầm độc là độc tố ẩn giấu lâu, lúc bạo phát sức phá hoại đối với cơ thể không lớn như vậy, chỉ là uy hiếp rất lớn đối với não và tim, trực tiếp có thể gây tử vong.
Cũng may trước kia Trương Dương giúp Trương Khắc Cần bồi dưỡng cơ thể, mới khiến ông có thể duy trì lâu như vậy sau khi trầm độc bùng phát. Lại cũng may Triệu Dân và Mễ Tuyết kiên trì, không để Trương Khắc Cần chuyển tới thủ đô, kiên trì chờ Trương Dương đến.
Có Trương Dương ở đây, Trương Khắc Cần không lo ảnh hưởng tới tính mạng.
- Bệnh viện, cha làm việc mệt quá, kết quả không ngờ bị té xỉu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trương Dương giãn mày ra, mỉm cười nói.
Hắn thuận miệng nói ra một cái cớ, dù sao người như Trương Khắc Cần công việc luôn bề bộn, dùng lí do này chính ông cũng không nghi ngờ gì.
Trương Khắc Cần trên mặt có chút nghi hoặc, lập tức lại tự giễu cười:
- Gần đây cũng phải bận quá, chẳng lẽ cha già thật rồi, thân thể đã không ổn rồi?
- Không sao, cha không già, có con ở đây cha sẽ khỏi sớm thôi.
Tra ra kết quả, Trương Dương không nói cho Trương Khắc Cần, những điều này cũng không nhất thiết phải nói cho ông, tránh ông càng thêm lo lắng.
Độc tố có thể hình thành nên trầm độc đều không phải độc bình thường. Sau khi hắn đã bồi dưỡng cơ thể cho Trương Khắc Cần mà vẫn có thể bùng phát, càng không phải là độc bình thường.
Độc như vậy bệnh viện không có cách ứng đối, lần này bệnh của Trương Khắc Cần cũng chỉ có thể do hắn điều trị.
Đáng tiếc làm hắn bây giờ còn chưa tìm ra rốt cuộc Trương Khắc Cần trúng trầm độc gì, chỉ khi biết được ông trúng trầm độc gì, mới có thể áp dụng phương pháp trị liệu, hoàn toàn loại bỏ độc tố trong cơ thể.
Nhìn thấy Trương Khắc Cần tỉnh lại, cảnh vệ viên kia rất vui mừng, còn có chút giật mình nhìn Trương Dương.
Tuy nhiên anh ta vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ thủ trưởng, anh ta cũng chỉ nghe mệnh lệnh của thủ trưởng. Trước khi Trương Khắc Cần nói, anh ta vẫn luôn đứng đó canh giữ.
- Lãnh đạo, ông tỉnh rồi.
Cửa phòng giám hộ đột nhiên mở ra, Triệu Dân cẩn thận đi tới, nhìn thấy Trương Khắc Cần đang nói chuyện với Trương Dương, không kìm nổi sửng sốt, lập tức vui vẻ kêu lên.
Ông ta cũng có chút khiếp sợ nhìn Trương Dương, nhiều bác sĩ của bệnh viện bó tay như vậy, Trương Dương vừa về đã khiến lãnh đạo tỉnh lại, y thuật của Trương Dương đúng là không phải dùng để trưng cho đẹp.