Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 62

Bạch Thiên Hoan đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, xác định mình không hề biết người này, hơn nữa.........người này chính là thủ phạm đụng ngã rất nhiều người lúc vào cửa khi nãy nên nàng không khỏi có vài phần chán ghét.

- Ta hình như không biết ngươi nhỉ?

Bạch Thiên Hoan liếc đối phương chất vấn.

Nàng không biết, giọng nói của nàng mềm mại, uyển chuyển khiến người khác nghe mà tê dại, thoải mái, Lưu Khải cảm thấy trong lòng như được một chiếc lông chim nhẹ phẩy qua, lại như hàng vạn con kiến đang bò.

Gương mặt mỹ lệ, làn da trắng nõn, dáng người tinh tế, quả thực là chọc lửa.

- Lúc nãy không biết nhưng giờ không phải biết rồi sao?

Lưu Khải ân cần nói.

Bắt chuyện!

Từ đôi mắt đối phương có thể thấy hắn yêu thích dung mạo của nàng nên trong lòng nàng càng thêm chán ghét.

Bạch Thiên Hoan nhếch khóe môi, không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía khoảng đất trống giữa sân đấu thú, thỉnh thoảng từ cửa ngăn truyền ra tiếng thú gào rống khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Hạng Nguyên Hoán nhìn ra được sự chán ghét người nọ trên mặt Bạch Thiên Hoan liền dương dương tự đắc ngồi ở chỗ của mình, ánh mắt nhìn về phía đám người thái tử đối diện, khi đối mắt với Ngụy Tử Phong thì Ngụy Tử Phong tức giận quay đầu đi chỗ khác.

Phớt lờ mình?

Nam tử tên Lưu Khải thấy thế, con ngươi xoay chuyển, lại tiếp tục tự giới thiệu:

- Cô nương, phụ thân tại hạ chính là chủ nhân sân đấu thú này, chỉ cần cô nương sẵn lòng theo tại hạ, tai hạ có thể bảo đảm cô nương nửa đời sau đều được ăn ngon mặc đẹp.

Đôi mắt tham lam chăm chú nhìn gương mặt mỹ lệ của Bạch Thiên Hoan, hắn vừa nói vừa định nắm tay nàng.

Bạch Thiên Hoan còn chưa kịp né tránh thì một cái tay khác cách người nàng đã cầm lấy tay Lưu Khải.

- Kiểu bắt chuyện như ngươi quá kém cỏi, gia thật sự nhìn không nổi.

Hạng Nguyên Hoán híp mắt, cười hì hì nhìn đối phương:

- Lời như vậy chỉ lừa được đứa trẻ ba tuổi thôi!

- Ngươi là ai?

Lưu Khải vung tay nhưng không hất tay Hạng Nguyên Hoán ra được, ngược lại càng bị Hạng Nguyên Hoán siết chặt hơn, hắn đau đến cả người co giật, trợn tròn mắt:

- Ngươi.........ngươi có biết cha ta là chủ nhân sân đấu thú này, ta..........

- Chủ nhân nơi này?

Hạng Nguyên Hoán ánh mắt hứng thú quét khắp bốn phía:

- Nơi này thoạt nhìn không tệ, có điều, gia muốn niêm phong nơi này, ngươi cảm thấy thế nào?

- Ngươi tưởng ngươi là ai?

- Gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hạng Nguyên Hoán! Hạng Diên Thiệu của Hạng thân vương phủ chính là cha ta! Người vừa nãy ngươi muốn trêu chọc là đại tiểu thư thượng thư phủ, cũng chính là vị hôn thê của ta.

Lưu Khải vừa nghe xong thì như bị dội một chậu nước lạnh, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

Từ trước đến giờ, dân không đấu với nhà giàu, nhà giàu không tranh với nhà quan, cho dù lá gan hắn có lớn hơn nữa cũng không dám đắc tội Thượng thư phủ và Hạng thân vương phủ.

- Tiểu........tiểu nhân vừa nãy chỉ đùa thôi, xin đại tiểu thư và thế tử gia đừng trách cứ.

Vẻ mặt Lưu Khải thay đổi, lập tức ăn nói khép nép cầu xin tha thứ.

Hạng Nguyên Hoán lúc này mới hài lòng buông tay Lưu Khải.

Tay hắn vừa buông thì đột nhiên Bạch Thiên Hoan bắt lấy ống tay áo của Lưu Khải đưa lên mũi ngửi.

Lần này đổi lại Hạng Nguyên Hoán đen mặt.

- Hoan muội muội, nàng đang làm gì?

Bạch Thiên Hoan cau mày buông ống tay áo Lưu Khải ra, mặt không chút thay đổi trả lời:

- Không có gì.

Nàng vừa ngửi thấy một mùi quen thuộc trên ống tay áo Lưu Khải, mùi đó.... ....tương tự như loại thuốc nàng nghiên cứu điều chế ở hiện đại.

Nơi này..........sao có thể có thứ đó?

Hạng Nguyên Hoán nén giận nhìn chằm chằm Lưu Khải đầy nguy hiểm, Lưu Khải uất ức rụt đầu lại.

Vừa nãy không phải ta sờ nàng mà là nàng tự sờ ta mà.
Bình Luận (0)
Comment