Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 92.1

Tiết Oánh che trán.

Nhi tử của bà sao hôm nay lại không hiểu biết như vậy, trước mặt vợ mình mà đích thân bưng trà cho cô nương khác, hơn nữa...còn là một nha hoàn.

- Khụ, Nguyên Hoán!

Tiết Oánh định chủ trì công đạo:

- Chén trà này con nên bưng cho Thiên Hoan mới phải, con bưng nhầm chỗ rồi!

- Bưng nhầm chỗ? Không hề!

Hạng Nguyên Hoán không để ý đến Tiết Oánh, bàn tay bưng trà vẫn đưa về phía nha hoàn nọ.

- Nguyên Hoán!

Tiết Oánh thấp giọng quở trách hắn:

- Con cũng không nhìn trường hợp xem, trước khi cưới con làm bậy thì cũng thôi nhưng bây giờ con đã thành thân rồi!

- Mẹ, mặc kệ con!

Hạng Nguyên Hoán chán ghét, không kiên nhẫn với nha hoàn nọ:

- Lời gia vừa nói ngươi có nghe không? Uống chén trà này!

Tiết Oánh cúi đầu rên một tiếng.

Nhi tử của bà làm quái gì thế này, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Hôm qua vừa tân hôn, hôm nay liền...

Bà trước giờ luôn không thích trượng phu nạp thiếp, cho nên bà cũng sẽ không để nhi tử nạp thiếp, vì thế từ đáy lòng bà muốn giúp Bạch Thiên Hoan, nhưng nhi tử của bà...

- Mẫu phi, người không cần lo lắng!

Bạch Thiên Hoan mỉm cười trấn an Tiết Oánh.

Tiết Oánh cảm thấy thế giới này quá khó hiểu rồi, mới là ngày thứ hai thành thân mà con dâu đã giúp nhi tử nhà mình nạp thiếp sao? Không lẽ...giữa hai đứa nó có vấn đề?

Cãi nhau?

Nhưng vẻ mặt của hai đứa nó bình thường mà.

Chắc chắn là che giấu.

Đúng, chắc chắn là che giấu, cố ý làm cho bà nhìn, để bà tưởng rằng bọn nó không hề cãi nhau.

- Thiên Hoan, con yên tâm, mẹ nhất định đứng về phía con, nếu Nguyên Hoán muốn làm bậy, người trước tiên nó phải vượt qua là mẹ!

Tiết Oánh lại vỗ vỗ vai Hạng Nguyên Hoán, nghiêm nghị cảnh cáo:

- Nguyên Hoán, con vừa thành thân, vợ chồng có chút mâu thuẫn là khó tránh khỏi, nhưng vĩnh viễn cũng không được có ý nghĩ nạp thiếp trong đầu!

- Con nói muốn nạp thiếp hồi nào?

Hạng Nguyên Hoán kinh ngạc quay đầu lại.

Tiết Oánh hung dữ:

- Vậy con cứ bưng trà nhìn chằm chằm nha hoàn trong phòng ta làm gì? Chẳng lẽ không phải có ý đồ với con bé?

-...

- Mẫu phi, Nguyên Hoán không phải muốn nạp thiếp, mà là...muốn xem xem nàng ta có uống chén trà này hay không thôi.

Bạch Thiên Hoan vội vàng giải thích với Tiết Oánh.

-...

Tiết Oánh im lặng, quan hệ giữa hai đứa nó đã tới mức không thể dàn xếp được rồi ư?

Trong lòng Tiết Oánh thầm tính toán có nên tìm viện binh hay không, nhưng lão gia đã đi Binh bộ tối mới về, còn Hạng Hân Lạc luôn không thích Bạch Thiên Hoan, không có khả năng giúp đỡ, sợ rằng chỉ mong phá bọn họ.

Trong lòng bà vừa tính toán như vậy thì nha hoàn bị Hạng Nguyên Hoán dâng trà “phịch” một tiếng quỳ xuống.

- Thế tử gia tha mạng, thế tử gia tha mạng!

Nàng ta quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu xin tha.

- Con nhìn đi, người ta hoàn toàn không muốn!

Tiết Oánh bắt được cơ hội, chuẩn bị tẩy não Hạng Nguyên Hoán:

- Giữa phu thê với nhau, ban đầu có thể có chút xích mích, nhưng về lâu về dài, dần dần sẽ ổn thôi, cho nên, con đừng có ý đồ với nha hoàn trong phòng ta.

- Con không có muốn nạp thiếp!

Hạng Nguyên Hoán đen mặt nói rõ một lần nữa với Tiết Oánh.

- Người ta bây giờ khóc lóc cầu xin rồi kìa, được, ngươi nhanh chóng ra ngoài đi!

Tiết Oánh ra hiệu cho nha hoàn trên mặt đất rời đi.

- Không được, nàng ta không thể đi!

Hạng Nguyên Hoán nghiêm giọng quát.

- Con vừa nói không muốn nạp thiếp, vậy con đang làm cái gì?

Tiết Oánh muốn trực tiếp cầm cục gạch đập chết hắn, bà sao lại sinh ra một nhi tử như vậy chứ?

- Mẫu phi, con không có muốn nạp thiếp!

Hạng Nguyên Hoán sau khi thanh minh thì không để ý tới bà nữa, nói với nha hoàn đang quỳ dưới đất:

- Nói, rốt cục là ai sai khiến ngươi?

- Con không muốn...

Tiết Oánh mới nói một nửa thì nghe thấy lời của Hạng Nguyên Hoán có gì đó sai sai, bà kinh ngạc:

- Sai khiến? Sai khiến gì?

- Nô tỳ không hiểu thế tử gia đang nói gì.

Nha hoàn nọ cúi đầu không chịu thừa nhận.

- Không hiểu sao?

Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nhìn nàng ta:

- Chỉ cần ngươi uống chén trà này, gia sẽ tin là ngươi không hiểu.

- Nô tỳ...nô tỳ...

Nha hoàn nọ cắn chặt răng:

- Nô tỳ không khỏe, không thể uống trà!

- Phải không? Là ngươi không thể uống hay là ngươi vốn biết trong trà này có độc?

Có độc?

Nghe hai chữ này, Tiết Oánh liền phản ứng.

- Ngươi hạ độc trong trà này?

- Nô tỳ không có!

Nha hoàn nọ ôm lấy chân Tiết Oánh:

- Vương phi nương nương minh xét, nô tỳ không có hạ độc, không tin, người có thể lục soát người nô tỳ sẽ biết trên người nô tỳ có giấu độc hay không!

- Nếu ngươi không biết bên trong có độc, vậy tại sao không muốn uống chén trà này?

Hạng Nguyên Hoán kiên nhẫn đưa chén trà đến trước mặt nha hoàn.

- Nô tỳ vừa nói rồi, nô tỳ không khỏe, không thể uống!

Bạch Thiên Hoan nhấc váy đứng dậy, ngón tay đặt lên mạch cổ tay nàng ta.

- Tất cả mạch của ngươi đều bình thường, sức khỏe rất tốt!

Nàng nhẹ nhàng phun ra một câu.

Nha hoàn nọ sợ hãi lập tức rụt cổ tay lại:

- Bệnh của nô tỳ là bệnh cũ, thế tử phi e là không bắt mạch ra được.

- Trên đời này chưa có bệnh nào mà ta không bắt mạch ra được, không lâu trước đây còn có lời đồn ta thay tim cho người khác, được gọi là ma quỷ địa ngục chuyển thế, ngươi nói xem, là ta không bắt mạch ra được hay là ngươi căn bản không có bệnh?

Giọng nói Bạch Thiên Hoan chợt trở nên ác liệt.

Nha hoàn nọ vừa nghe lời này thì tuyệt vọng ngồi bệt trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.

Giờ đây chứng cứ rành rành, nàng ta không thể nào chống chế.

Đối diện với vẻ hùng hổ đáng sợ của Bạch Thiên Hoan, nàng ta ngậm chặt miệng, không hé môi nửa chữ.

Hạng Nguyên Hoán cười lạnh:

- Ngươi cho rằng ngươi không nói, gia sẽ không thể làm gì ngươi sao?

- Thế tử gia muốn chém muốn giết xin cứ tự nhiên!

Nha hoàn nọ quật cường ngồi trên đất, không đếm xỉa gì cả.

Tiết Oánh mờ mịt nhìn qua nhìn lại giữa hai người Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán.

- Đây rốt cục là chuyện gì?

- Mẫu phi, lúc nãy con và Hoan muội muội ra ngoài, định trước khi ăn trưa thì đến tiệm lá trà một chuyến, kết quả là có người ám sát tụi con.

- Hai con không sao chứ?

Tiết Oánh khẩn trương nhìn.

- Tụi con không phải vẫn yên ổn đứng đây sao? Ba người kia đã bị xử lý sạch sẽ rồi, nghe nhân viên trong tiệm nói trước khi tụi con ghé tiệm một canh giờ thì chúng tới bắt trói bọn họ, nhưng, chuyện tụi con ra ngoài giúp mẹ lấy lá trà, trừ người trong viện của mẹ ra, e rằng người ngoài không ai biết!

- Hóa ra là vậy!

Tiết Oánh phẫn nộ chỉ vào nha hoàn trên mặt đất:

- Ngươi theo ta sáu năm rồi, ta tự nhận mình đối đãi ngươi không tệ, nhưng ngươi lại lòng lang dạ thú, muốn hại nhi tử và con dâu ta, nếu vừa nãy không phải Nguyên Hoán nói thì có phải ta cũng bị ngươi độc chết hay không?

Nha hoàn nọ vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào.

- Mẫu phi, người yên tâm, trong trà đó không có độc!

Hạng Nguyên Hoán tốt bụng nhắc nhở bà.

- Không có độc?

Hắn gật đầu, giễu cợt nhìn nha hoàn trên mặt đất:

- Bởi trong lòng nàng ta có điều mờ ám nên mới không dám uống chén trà kia, nếu vừa nãy nàng ta uống thì có lẽ con vẫn tin nàng ta.

Nha hoàn nọ như vừa tỉnh giấc mộng, vẻ mặt càng tuyệt vọng hơn.

Hạng Nguyên Hoán cười lạnh nhìn nàng ta, vì sợ chết nên mới trúng kế của hắn.

Bạch Thiên Hoan lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc. Nàng uy hiếp:

- Chén trà vừa nãy không có độc, nhưng chỗ ta có chút thuốc, nếu ngươi không nói ra người chủ mưu sai khiến ngươi sau lưng thì thuốc này sẽ đổ thẳng vào họng ngươi!

- Nhiều năm trước, vương phi nương nương định xây một biệt viện ở ngoại thành, huyện thái gia vì nịnh bợ Hạng thân vương phủ đã tặng một khu vườn ở thành Đông cho người.

Chuyện này Tiết Oánh vẫn còn ấn tượng.

- Không phải nói nơi đó là mảnh đất hoang sao?

- Không phải!

Nha hoàn nọ vì kích động mà giọng nói hơi run rẩy:

- Đó là vườn trà nhà ta, đang lúc trà bắt đầu mùa thu hoạch thì huyện thái gia đuổi cả nhà ta ra khỏi vườn trà, trong cơn tức giận, phụ thân ta bệnh không dậy nổi, không tiền chữa trị mà qua đời, mẫu thân ta cũng tự tử chết theo ông ấy!

Lau nước mắt, nha hoàn nọ bi phẫn cắn chặt răng.

- Khi ta trở lại vườn trà, cây trà khắp vườn đều đã trở thành trạch viện và vườn hoa, vương phi nương nương đang sai người trồng hoa trên đó!

Từng chữ của nha hoàn nọ đong đầy nỗi hận:

- Người có biết, nơi mà người trồng hoa ấy, từng là sân ta lớn lên từ nhỏ.

Không ngờ nơi đó còn có một câu chuyện như vậy.

- Ngươi lúc đó tại sao không báo quan?

- Báo quan?

Nha hoàn nọ cười cay đắng lắc đầu:

- Ta lúc đó đã đi khắp mọi nha môn, nhưng vì đối phương là Hạng thân vương phủ nên không ai dám đụng chạm, tất cả đều đuổi ta ra ngoài, quan nào quan nấy đều bảo vệ lẫn nhau, bá tánh bình dân như chúng ta căn bản không có chỗ để giải oan.

Tiết Oánh không nói gì nữa, mình quả thực chiếm đất nhà người ta.

- Sau đó, ta thấy Hạng thân vương phủ tuyển nha hoàn, mà ta lúc ấy trên người lại không có đồng nào, không có nơi nào để đi, vì báo thù, ta đã thay tên đổi họ vào vương phủ!

Lời nàng ta nghe có vẻ không có gì không ổn.

Hạng Nguyên Hoán khịt mũi cười khẽ.

- Thật chỉ vậy sao?

Thân thể nha hoàn run lên, đầu cúi xuống:

- Chỉ có vậy thôi!

- Hạng thân vương phủ chúng ta xưa nay tuyển nha hoàn đều chỉ tuyển những người biết gốc biết rễ, ngươi có thể dễ dàng trà trộn vào, chứng tỏ có người ở sau lưng giúp ngươi chỉ điểm.

- Không có ai chỉ điểm, một mình ta thôi! Là tự ta mua chuộc sát thủ.

Tiết Oánh vỗ bàn.

- Vẫn còn ngụy biện, ngươi theo ta nhiều năm, cũng biết ta ghét nhất là loại người nào, ngươi dù có nỗi oan lớn hơn nữa, nhưng ngươi giúp người khác làm xằng làm bậy, ngươi cho rằng cha mẹ trên trời của ngươi sẽ vẻ vang vì ngươi sao?

Nha hoàn nọ thần sắc hơi thay đổi.

- Ta làm những điều này, đều vì báo thù.

- Báo thù? Muốn báo thù có cách tốt hơn, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, hoàn toàn có thể cho ta biết chuyện của ngươi, nhưng ngươi không làm, chứng tỏ ngươi căn bản không hề nghĩ tới việc lấy lại tất cả những gì của cha mẹ ngươi, dù bây giờ ngươi chết đi, cha mẹ ngươi dưới đất cũng sẽ không nhìn ngươi!

- Ta không có!

Nha hoàn nọ hoang mang giải thích.

- Kẻ thù của ngươi là huyện lệnh bây giờ đang ung dung ngoài vòng pháp luật, trong khi ngươi lại nhẹ dạ tin lời mê hoặc của tiểu nhân.

Nha hoàn cắn cắn môi dưới, cúi đầu dường như đang suy tư gì đó.

Cuối cùng, nàng ta ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt chứng tỏ nàng ta đã đưa ra quyết định.

- Vương phi nương nương, nếu...người có thể hoàn thành một tâm nguyện của tôi, tôi sẽ nói ra người chủ mưu phía sau là ai!

Nha hoàn nọ đưa ra yêu cầu.

- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách đưa ra điều kiện?

Hạng Nguyên Hoán cau mày.

Tiết Oánh đưa tay ra hiệu, ý bảo Hạng Nguyên Hoán không cần xen vào.

- Chuyện này con trước tiên đừng nhúng tay, xem như Hạng thân vương phủ chúng ta nợ cô ta, ta sẽ giúp cô ta lần này.

Tiết Oánh nhẹ nhàng hỏi:

- Vậy tên thật của ngươi là gì?

Nha hoàn nọ cúi đầu suy nghĩ rồi trả lời:

- Nô tỳ họ Hồ, tên Ngọc Dung.

- Ngọc Dung đúng không, nói đi, tâm nguyện của ngươi là gì?

- Tri huyện năm đó bây giờ đã là thái thú một vùng, năm đó ông ta hãm hại, nói trà trang của cha tôi có vấn đề nên niêm phong trà trang, tôi muốn xin vương phi nương nương điều tra lại chuyện năm đó, trả lại trong sạch cho cha tôi!

- Chuyện này không khó.

Tiết Oánh gật đầu đồng ý:

- Ta có thể giúp ngươi, nhưng, có phải ngươi nên nói cho ta biết kẻ chủ mưu sai khiến ngươi sau lưng là ai không?

Ngọc Dung lắc đầu:

- Trước khi vương phi nương nương trả lại trong sạch cho cha tôi, tôi vẫn chưa nói được.

- Nguyên Hoán?

Tiết Oánh ra hiệu cho Hạng Nguyên Hoán.

- Con sẽ điều tra, cố gắng nhanh nhất cho nàng ta một công đạo, nhưng...

Hắn chỉ ra chỗ quan trọng:

- Chỉ cần chúng ta đi điều tra chuyện này, người sau lưng kia nhất định sẽ động thủ, tình cảnh nàng ta sẽ vô cùng nguy hiểm!

Ngọc Dung ra sức lắc đầu.

- Tôi không sợ, chỉ cần có thể trả lại trong sạch cho cha tôi, dù chết tôi cũng không sợ!

Ngọc Dung cam đoan nhìn Tiết Oánh:

- Tôi sẽ may tên người đó lên y phục của tôi, nếu tôi không chết, tôi sẽ chính miệng nói với vương phi nương nương, nếu tôi chết, vương phi nương nương chỉ cần kiểm tra y phục của tôi là được!

- Được, tạm thời ta tin lời ngươi!

Tiết Oánh ra hiệu cho cô ta đứng dậy:

- Không cần quỳ, đứng lên đi, để tránh bị người khác nghi ngờ.

- Dạ!

Ngọc Dung vội vàng đứng dậy.

- Trà hơi lạnh rồi, ngươi đi rửa bình châm ấm khác!

Tiết Oánh lại căn dặn.

- Dạ!

Sắc mặt Ngọc Dung vẫn như thường ngày, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngồi nguyên chỗ cũ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhánh cây bên ngoài quét nhẹ qua cửa sổ, phát ra tiếng vang xào xạc.

Trong phòng yên tĩnh một lát, Hạng Nguyên Hoán nhìn bóng cây như ẩn như hiện ngoài cửa sổ:

- Mẫu phi, người thật sự tin tưởng nha hoàn kia?

Tiết Oánh lườm hắn.

- Nếu ta không đồng ý, không phải sẽ bất lợi với kế hoạch tiếp theo của con sao?

- Người hiểu con chỉ có mẫu phi!

Hạng Nguyên Hoán cười chớp chớp mắt với Tiết Oánh:

- Mẫu phi, kỹ năng diễn xuất của người càng ngày càng tốt đấy.

- Không phải là học theo con à?
Bình Luận (0)
Comment