Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 93.2

Ba ngày sau, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan sắp ra ngoài, Tiết Oánh bảo hai người dẫn theo Hạng Hân Lạc ra ngoài thay đổi không khí.

Nhưng, đi theo Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan, nhìn dáng vẻ tân hôn ngọt ngào của hai người, trong lòng Hạng Hân Lạc càng thêm khó chịu, kết quả là, nàng ấy cố ý tùy tiện tìm một lý do rời đi trước.

Hạng Hân Lạc đang cúi đầu bước đi.

Đột nhiên có hai người đứng trước mặt, ngăn cản đường đi của nàng, nàng bước sang trái hai bước định vượt qua, chân đối phương cũng nhích sang trái hai bước.

Nàng cau mày, nhích chân sang phải, đối phương cũng dịch sang bên phải, ngăn nàng như hình với bóng.

Đối phương đang cố ý, Hạng Hân Lạc nhạy cảm nhận ra điều này.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là hai người xa lạ.

- Các ngươi là ai? Tránh ra!

Tâm trạng nàng vốn đã không tốt, bây giờ bị người khác chắn đường, tâm trạng nàng lại càng tệ hơn.

- Hân Lạc quận chúa, chủ tử chúng tôi mời người đi uống một chén!

Một người trong đó chỉ chỉ lầu hai của tửu lâu bên cạnh.

Qua cánh cửa sổ mở ở lầu hai tửu lâu, một gương mặt hiện ra.

Là Ngụy Tử Phong!

Lại là Ngụy Tử Phong.

Hạng Hân Lạc thấy Ngụy Tử Phong thì sắc mặt chợt thay đổi, lạnh lùng cự tuyệt:

- Không đi, mau tránh ra cho ta, bằng không, Mã Trung và Mã Lương phía sau ta không phải để trưng bày đâu!

Mã Trung và Mã Lương đã lẳng lặng rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Hai người kia thấy thế, vội chắp tay với Hạng Hân Lạc:

- Quận chúa, chủ tử chúng tôi thành tâm mời người uống một chén, nếu người không đi thì chuyện của người và cửu hoàng tử ở Sơn Thành e là sẽ truyền đến tai Hạng thân vương và vương phi.

Về chuyện ở Sơn Thành, Hạng Nguyên Hoán chỉ nói đơn giản là Hạng Hân Lạc ham chơi, suýt hại Bạch Thiên Hoan gặp nạn, nhưng, cụ thể là nàng hợp mưu với cửu hoàng tử gài bẫy Bạch Thiên Hoan, đồng thời suýt chút nữa đưa Hạng Nguyên Hoán vào chỗ chết thì nàng không dám nói với phụ vương và mẫu phi.

Phụ vương trước nay luôn nghiêm khắc, hơn nữa cực kỳ căm ghét bè phái của lục hoàng tử và cửu hoàng tử, nếu chuyện này bị phụ vương biết được, ông ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng.

Nỗi khổ da thịt chỉ là nhẹ, sợ là ông ấy sẽ không nhận người nữ nhi như nàng nữa.

- Các ngươi uy hiếp ta!

Sắc mặt Hạng Hân Lạc thay đổi.

- Chỉ cần quận chúa bằng lòng đi lên, chủ tử chúng tôi đã nói, việc gì cũng dễ nói chuyện!

Tình thế trước mắt, nàng không thể không lên.

Cắn chặt răng, Hạng Hân Lạc bất đắc dĩ nói với hai người họ:

- Các ngươi dẫn đường.

- Mời quận chúa!

Mã Trung và Mã Lương nhìn nhau.

Mã Trung nhỏ giọng dặn dò Mã Lương:

- Ta trông coi ở đây, ngươi đi tìm thế tử gia, nếu bọn ta đổi sang chỗ khác, ta sẽ để lại ký hiệu dọc đường!

- Được, ta đi, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt quận chúa!

Mã Lương lo lắng nói.

Ngụy Tử Phong không phải thứ tốt lành gì, trước nay đều không hòa hợp với Hạng thân vương phủ, lần này hắn ta mời Hạng Hân Lạc đến, không chừng là có âm mưu gì đó.

- Ta biết rồi.

Mã Trung đi theo Hạng Hân Lạc, Mã Lương vội vã đi tìm Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan, đáng tiếc, hắn tìm một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người họ, không biết họ đã đi đâu.

Đang tìm kiếm không có mục đích, chợt có người vỗ vào vai hắn.

- Ngươi đang tìm gì?

Mã Lương quay đầu lại, sau khi nhìn rõ đối phương liền không để ý việc hai người đều là nam, lập tức ôm lấy tay Đinh Viễn Sơn, vẻ mặt kích động như nhìn thấy tình nhân cũ vậy.

- Tốt quá, gặp được ngài ở đây!

Người đi đường xung quanh thấy vậy, ai cũng đưa ánh mắt kỳ dị nhìn hai người.

Đinh Viễn Sơn cứng ngắc vung tay mình khỏi tay Mã Lương, tiện thể đẩy hắn ra một khoảng cách an toàn.

- Ngươi không đi theo quận chúa của ngươi mà ở đây làm gì?

- Đinh tướng quân, tôi đang muốn nói với ngài chính là chuyện của quận chúa, quận chúa đang gặp nguy hiểm!

Mã Lương gấp gáp nói.

- Lạc Lạc? Nàng ấy thế nào?

Sắc mặt Đinh Viễn Sơn trong nháy mắt trở nên lo lắng, nắm lấy cánh tay Mã Lương:

- Đưa ta đi tìm nàng ấy!

- Đinh tướng quân, ngài nhẹ một chút, đau á, đau...

Vừa rồi là ai xem hắn như hồng thủy mãnh thú mà đẩy ra, bây giờ lại đối xử với hắn như vậy.

Bên kia, Hạng Hân Lạc lên lầu hai tửu lâu, trong nhã gian lầu hai, một mình Ngụy Tử Phong đang ngồi uống rượu.

Thấy Hạng Hân Lạc đi đến bên ngoài phòng, Ngụy Tử Phong cười âm trầm nhìn nàng, niềm nở vẫy tay với nàng.

- Quả nhiên là Hân Lạc quận chúa, vừa nãy ta nhìn từ xa thấy giống cô nên mới bảo người mời lên, mau ngồi, cùng ca ca uống chén rượu!

Ngụy Tử Phong chỉ chỉ vị trí đối diện mình.

Mời? Căn bản là uy hiếp!

Hạng Hân Lạc hận nghiến răng nghiến lợi, không muốn vào nhưng lại sợ Ngụy Tử Phong thật sự vạch trần mọi chuyện đến chỗ phụ vương.

Qua đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ, sự sợ hãi chiếm thế thượng phong, nàng đành phải từ từ bước vào.

Mã Trung muốn theo Hạng Hân Lạc cùng vào nhưng người vừa rồi dẫn họ lên lầu ngăn hắn lại.

- Chủ tử chúng ta muốn cùng quận chúa uống rượu, ngươi đi vào làm gì?

Tay Mã Trung âm thầm đặt lên chuôi kiếm.

- Ta là thuộc hạ của quận chúa, vương gia ra lệnh, ta nhất thiết phải theo sát bên người bảo vệ quận chúa!

Hai thị vệ cũng thi nhau rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ngụy Tử Phong lạnh lùng nhìn ngoài cửa.

- Bổn thế tử cùng quận chúa các ngươi chỉ uống chén rượu mà thôi, cần gì phải vậy? Cô nói đúng không? Hân Lạc quận chúa?

Ngụy Tử Phong cười xấu xa nhìn Hạng Hân Lạc ra hiệu.

Nàng tức run người, hít sâu một hơi, quay đầu ra lệnh cho Mã Trung:

- Ngươi đợi ở bên ngoài, có chuyện gì, ta sẽ gọi ngươi!

Hai thị vệ khiêu khích nhìn Mã Trung, vì Hạng Hân Lạc đã mở miệng nên Mã Trung đành phải nhẫn nhịn cơn giận đứng ở ngoài cửa.

Hai thị vệ đóng cửa lại, ngăn Hạng Hân Lạc và Ngụy Tử Phong ở bên trong.

“Kịch”, tiếng đóng cửa vang lên, trái tim Hạng Hân Lạc nhảy lên một nhịp, nàng quay đầu thấy nụ cười gian trá của Ngụy Tử Phong.

- Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?

Hạng Hân Lạc chất vấn nhìn hắn, nàng đứng đó chứ không ngồi xuống.

- Thế nào? Rảnh rỗi không thể tìm quận chúa uống rượu sao? Ta uống rượu một mình buồn lắm, quận chúa đến thật đúng lúc!

Ngụy Tử Phong cười âm hiểm, rót một chén rượu đặt trước mặt Hạng Hân Lạc:

- Rượu của tửu lâu này mùi vị không tệ, nếm thử đi!

Nàng nhìn cũng lười nhìn chén rượu kia.

- Ngươi bảo ta lên, ta lên rồi, nếu ngươi không có chuyện gì khác, ta đi đây!

Hạng Hân Lạc kiềm chế cơn giận bình tĩnh nói xong thì xoay người chuẩn bị rời đi.

- Chẳng lẽ cô không sợ ta đem chuyện cô làm ở Sơn Thành nói rõ với phụ vương và mẫu phi cô sao?

Ngụy Tử Phong lạnh nhạt uy hiếp.

Lưng Hạng Hân Lạc chợt lạnh, thân thể cứng ngắc xoay người, cơn giận giữa hai đầu chân mày gần như không khống chế được sắp phát ra ngoài.

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

- Uống rượu!

Ngụy Tử Phong chỉ chén rượu trên bàn.

Nhìn chén rượu trên bàn, Hạng Hân Lạc bước về trước hai bước, cầm chén lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng cay nóng đổ vào họng, Hạng Hân Lạc bị sặc ho, chén rượu trong tay không nắm vững rơi xuống đất vỡ tan.

Nàng vịn bàn ho khan hồi lâu, gương mặt không có chút máu hơi ửng đỏ.

Vì ho mà đôi con ngươi đen lóng lánh rực rỡ của nàng hơi có ánh nước.

- Ngươi bảo ta uống rượu, rượu ta đã uống xong, giờ ta đi đây!

Hạng Hân Lạc đứng dậy, định đi ra ngoài.

Một người nhẹ nhàng chắn đường nàng, kèm theo ngữ điệu buồn nôn.

- Hân Lạc, đừng vội đi, nếu đã tới thì theo ta uống nhiều thêm mấy chén, hai ta ngồi xuống tán gẫu, chúng ta đã lâu không được ngồi cùng nhau tử tế như hôm nay rồi!

- Ta còn có việc!

Hạng Hân Lạc muốn tránh khỏi Ngụy Tử Phong, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, nàng có thể an toàn.

Nhưng tốc độ của Ngụy Tử Phong càng nhanh hơn, hắn nhanh chóng ngăn cản nàng, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, dùng sức hơi mạnh khiến nàng đau, hơi thở gian ác phả lên cổ nàng.

- Muốn chạy ư? Đâu có dễ như vậy! Hạng Nguyên Hoán đoạt mất vị hôn thê của ta, ta sẽ đoạt muội muội của hắn, hôm nay ngươi đừng hòng chạy!

Ngụy Tử Phong hung ác nói.

Hạng Hân Lạc sợ hãi, vùng vẫy dữ dội.

“Rầm”, cửa nhã gian bị người khác một cước đạp văng xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment