Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 97.1

Hạng Nguyên Hoán tự mình bưng canh cá lên bàn, ân cần nói:

- Hoan muội muội, nàng trị thương cho Viễn Sơn vất vả rồi, nào, mau ngồi xuống ăn đi, trưa nay ta đã bảo phòng bếp đặc biệt làm món nàng thích ăn này!

Đến gần hơn, nàng chỉ cảm thấy mùi hương kia bay vào mũi càng nồng.

Dạo này dạ dày nàng không khỏe lắm, không ngửi được những thứ quá nồng.

- Bày một bàn lớn như vậy, nhìn cũng no rồi, chàng bảo ta ăn thế nào?

Bạch Thiên Hoan liếc hắn, nàng biết hắn có lòng tốt.

- Sao? Nàng không muốn ăn? Nếu nàng không muốn ăn thì để ta bảo phòng bếp đổi lại nhé?

- Không cần phiền phức như vậy, chỉ là, dạo này dạ dày ta không khỏe, không ăn được quá nhiều dầu mỡ!

Bạch Thiên Hoan cau mày nói.

- Vậy nàng cứ chọn thứ ăn được mà ăn, ráng ăn nhiều một chút.

- Chàng không cần quá chiều ta.

Sự quan tâm của hắn khiến nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng chợt nghĩ đến gì đó:

- Đúng rồi, chuyện chàng bảo Bạch Thiên đi tra ấy, tra thế nào rồi?

Trong lòng nàng luôn nghĩ đến chiếc khăn tay kia.

Hạng Nguyên Hoán múc thêm một chén canh gà cho Bạch Thiên Hoan, đặt trước mặt nàng.

- Chuyện đó đợi sau bữa ăn rồi hẵng nói, còn bây giờ, nhiệm vụ của nàng trước tiên là uống chén canh gà này.

Thái độ của Hạng Nguyên Hoán khiến Bạch Thiên Hoan rất mẫn cảm.

- Chiếc khăn tay đó quả nhiên rơi vào tay Cung thân vương phủ rồi, đúng không?

Bạch Thiên Hoan hỏi thẳng vào trọng tâm.

Hạng Nguyên Hoán lại gắp ít thức ăn cho nàng.

- Không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ xử lý tốt.

Hắn trả lời như vậy tương đương với khẳng định câu hỏi của Bạch Thiên Hoan, chiếc khăn tay của nàng thật sự rơi vào tay người của Cung thân vương phủ.

- Nguyên Hoán……..

Hạng Nguyên Hoán lại gắp thêm thức ăn bỏ vào chén nàng:

- Người ta phái đi đã thăm dò được Cung thân vương tuy đoán được là chúng ta ra tay, nhưng ông ấy không có bằng chứng, tạm thời vẫn không thể làm gì chúng ta.

- Thật không?

- Đương nhiên là thật rồi, cả kinh thành người tên có chữ Hoan nhiều lắm, bọn họ bây giờ cùng lắm chỉ hoài nghi mà thôi.

Nghe Hạng Nguyên Hoán nói vậy, trong lòng Bạch Thiên Hoan dù vẫn còn lo lắng nhưng cũng nhẹ nhõm đi một chút.

Không sai, Cung thân vương phủ hiện tại không có bằng chứng.

Nhưng, lời đó chỉ có thể khiến Bạch Thiên Hoan tạm thời yên tâm mà thôi.

- Đúng rồi, buổi chiều chàng định làm gì?

Nàng ngẩng đầu hỏi.

- Buổi chiều nàng muốn ra ngoài?

Hạng Nguyên Hoán cau mày:

- Buổi chiều ta có chút việc, có thể không đi cùng nàng được.

- Chàng cứ bận việc của chàng, không sao cả.

- Tuy hiện tại người của Cung thân vương phủ không có bằng chứng, nhưng khó tránh họ sẽ tìm cơ hội báo thù, nếu buổi chiều nàng thật sự muốn ra ngoài, ta sẽ phái thêm hai người bảo vệ nàng!

Hạng Nguyên Hoán suy tính một lát rồi đề nghị.

Toàn thân Bạch Thiên Hoan run lên.

Ra ngoài như vậy không phải đi dạo mà là đi tuần.

- Buổi chiều ta không ra ngoài!

Bạch Thiên Hoan giơ tay đầu hàng.

Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt gật đầu:

- Hoan muội muội làm như vậy thì càng tốt.

Bạch Thiên Hoan híp mắt đầy nguy hiểm:

- Ta thấy chàng đã tính toán sẵn rồi, cố tình đợi ta tự nói sẽ ở nhà không đi nữa đúng không?

- Đâu có, chuyện Hoan muội muội nàng muốn làm, ta sao có thể ngăn được? Được rồi, vẫn là nhanh chóng ăn đi, con cá này rất tươi đó!

Dứt lời, Hạng Nguyên Hoán gắp một miếng thịt cá bỏ vào chén Bạch Thiên Hoan.

Cảm giác quay cuồng trong dạ dày càng mãnh liệt hơn, nàng cố nén cảm giác khó chịu gắp thịt cá bỏ trở lại:

- Ta hôm nay không muốn ăn cái này.

- Nàng bình thường……không phải thích nhất ăn cá sao?

Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán kỳ quái nhìn Bạch Thiên Hoan, tầm mắt vô thức dừng nơi bụng nàng.

- Dạ dày ta không khỏe, không ngửi được mùi dầu mỡ.

- Nhưng đây là cá hấp, không có dầu mỡ gì cả!

Hạng Nguyên Hoán chỉ đúng chỗ quan trọng:

- Hoan muội muội, có phải nàng……

Biết điều hắn hỏi là gì, Bạch Thiên Hoan lên tiếng phủ nhận:

- Không thể nào!

Ánh mắt hắn nhìn nàng lại càng kỳ quái:

- Tại sao không thể?

Hắn gần đây chăm chỉ như vậy, nếu có thì cũng trong dự liệu, nhưng Bạch Thiên Hoan lại kiên quyết phủ nhận không khỏi khiến hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Thấy ánh mắt Hạng Nguyên Hoán, nàng ấp a ấp úng phun ra một phần sự thật:

- Hai ta tạm thời vẫn còn trẻ, không thích hợp có con, cho nên ta mỗi ngày đều dùng thuốc tránh thai!

Nghe câu trả lời này, trái tim Hạng Nguyên Hoán như bị vướng lại, trong phút chốc hắn lại khôi phục sắc mặt như thường.

- Nếu nàng tạm thời không muốn thì chúng ta tạm thời không cần.

Thấy biểu cảm của Hạng Nguyên Hoán, nàng biết hắn mất mát, có điều thân thể này hiện nay chỉ mới mười sáu tuổi, một vài phương diện vẫn chưa hoàn toàn phát triển.

Hạng thân vương phủ. Phòng khách.

Đinh Viễn Sơn hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt là chiếc giường và gian phòng xa lạ, trên người đau nhức từng cơn, hơi cử động một tí là cơn đau thấu xương truyền đến, ép hắn lại nằm xuống.

Chết tiệt, đau quá.

Một bóng người từ ngoài cửa đi vào, thấy Đinh Viễn Sơn đã tỉnh thì vui mừng chạy tới.

- Viễn Sơn ca ca, huynh tỉnh rồi?

Hạng Hân Lạc ba bước gộp thành hai bước chạy đến bên giường Đinh Viễn Sơn, trong tay bưng một chén thuốc, vì quá kích động mà thuốc trong chén văng ra không ít, văng trúng mu bàn tay nàng, nàng kêu lên “ui da”, vội vàng đặt chén thuốc lên bàn.

- Hân Lạc, là muội, đây là đâu?

Đinh Viễn Sơn nhíu mày thử ngồi dậy.

- Huynh bây giờ không thể ngồi dậy!

Hạng Hân Lạc đè tay hắn, ngăn động tác của hắn:

- Huynh đang bị thương trên người, Bạch…….chính là đại……..đại tẩu…….

Nàng không được tự nhiên nói ra hai chữ “đại tẩu”.

- Đại tẩu nói, nội trong ba ngày huynh không thể xuống giường!

Nghe Hạng Hân Lạc nói vậy, hắn liền nhớ đến chuyện đã xảy ra trong tửu lâu trước đó, lúc ấy hắn còn tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ lại còn sống.

- Ý muội là, đại tẩu muội đã cứu ta?

Xem ra, y thuật của Bạch Thiên Hoan quả nhiên rất cao, lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị tổn thương, mệnh nguy trong sớm tối, xương cánh tay bị gãy, bây giờ cũng đã nối ổn rồi.

Bạch Thiên Hoan y thuật cao minh lẽ ra không phải chuyện gì xấu, nhưng hắn luôn mơ hồ có loại cảm giác chẳng lành.

- Phải.

Hạng Hân Lạc nhìn hắn đầy tự trách:

- Viễn Sơn ca ca, là muội không tốt, hại huynh thế này.

Đinh Viễn Sơn phục hồi tinh thần lại, mỉm cười an ủi nàng.

- Chuyện này không trách muội, muội cũng là bị ép mà, ta bây giờ không phải vẫn tốt sao?

Vừa nói Đinh Viễn Sơn vừa cố gắng giơ một tay lên ra vẻ mình rất tốt, kết quả vừa động một tí đã động đến vết thương, đau khiến hắn liên tục hít không khí.

- Trên người huynh bây giờ có vết thương, không thể cử động lung tung!

Hạng Hân Lạc vội vàng đè cánh tay hắn lại.

- Ta không cử động!

Hiếm khi nghe nàng nói với hắn nhiều như thế, hơn nữa còn quan tâm hắn như thế, dù trên người rất đau, lòng hắn cũng rất vui vẻ:

- Muội không cho ta cử động, ta sẽ không cử động.

Trước giờ biểu cảm của Hạng Hân Lạc luôn phô hết lên mặt, nhìn mặt nàng, hắn không khỏi bật cười, còn rất không cẩn thận cười ra tiếng.

Nàng cau mày.

- Huynh cười cái gì?

Hắn đang cười sao? Chỉ là khóe miệng khống chế không được cong lên thôi mà, hắn hơi kéo độ cong khóe miệng xuống:

- Không có gì, ta hôn mê bao lâu rồi?

Hắn cứ cảm giác giấc ngủ này thật dài.

- Một ngày một đêm rồi!

Hạng Hân Lạc đầy lo lắng:

- Nhưng, dù thế nào thì cuối cùng huynh cũng tỉnh lại, á………

Nàng đột nhiên kêu lên kinh hãi, khiến Đinh Viễn Sơn căng thẳng.

- Sao thế sao thế?

- Không sao!

Hạng Hân Lạc vội bưng chén thuốc trên bàn lên:

- Đại tẩu dặn, nói sau khi huynh tỉnh lại, phải lập tức uống chén thuốc này, nó khiến vết thương của huynh mau khỏi!

Hạng Hân Lạc kê thêm gối dưới đầu Đinh Viễn Sơn để đút thuốc.

Hắn trơ mắt nhìn nàng bưng chén thuốc tới gần, múc muỗng thuốc đưa tới bên miệng, được chiều mà lo.

- Lạc Lạc, thuốc để ta tự uống là được!

- Không được!

Hạng Hân Lạc nghiêm giọng cự tuyệt:

- Huynh bây giờ đang bị thương, không thể tự bưng thuốc, nếu chạm phải vết thương thì làm sao?

Nhớ đến lời dặn của Hạng Nguyên Hoán, Hạng Hân Lạc nghĩ mà rùng mình, nếu vì sơ sót của nàng khiến xương Đinh Viễn Sơn bị lệch, đến lúc đó nàng chính là đầu sỏ gây tội ác.

- Vậy vẫn nên để nha hoàn làm đi.

- Huynh rốt cục uống hay không uống?

Hạng Hân Lạc giận, đưa muỗng thuốc đến bên môi hắn.

Câu trả lời của Đinh Viễn Sơn là ngoan ngoãn há mồm ra, nuốt nước thuốc đắng nghét xuống.

Đắng! Đắng quá! Đắng đến nỗi nước mắt hắn sắp trào ra rồi.

Đây là thuốc khó uống nhất hắn từng uống, nhưng, vì thuốc này do Hạng Hân Lạc đút cho hắn, hắn lại cảm thấy đây là thuốc ngọt ngào nhất trên đời này.

Kỹ thuật đút thuốc của nàng rất vụng về, luôn không cẩn thận làm đổ thuốc ra bên miệng hắn, vừa thấy thuốc đổ ra ngoài, nàng liền vội vã khẩn trương dùng khăn tay lau cho hắn.

Mặc dù…….động tác lau thuốc cho hắn cũng rất thô lỗ.
Bình Luận (0)
Comment