Thần Y Trở Lại

Chương 2304

Chương 2304

Ngô Bình nhảy khỏi buồng lái rồi lơ lửng trên không, nhìn ra phía xa. Đường Băng Vân vừa đi, đã có ba người khác xuất hiện trước mặt anh.

Cách ăn mặc của họ trông rất lạ, hệt như các chiến sĩ La Mã cổ trong các bộ phim. Họ gồm hai nam một nữ, hai người đàn ông một người để tóc dài, một người đầu trọc.

Còn cô gái thì mặc nhuyễn giáp màu đỏ, tóc vàng mắt xanh, eo dắt một thanh kiếm.

Người đàn ông tóc dài cầm gậy rồi nói: “Bảo sao Wajih dám phản công, ra là có cao thủ giúp sức”.

Người này nói tiếng Lạp Đinh, nhờ đã đọc sách y học hiện đại nên Ngô Bình có thể hiểu được tiếng này: “Các người được Gallia cử đến hả?”

Người đàn ông tóc dài không ngờ Ngô Bình lại biết tiếng Lạp Đinh, gã nói: “Mày cũng thú vị đấy!”

Cô gái tóc vàng lạnh giọng nói: “Này tên phương Đông kia, ban nãy anh đã giết thuộc hạ của tôi nên giờ phải đền mạng”.

Ngô Bình: “Hắn định giết tôi thì tôi phải xử hắn. Ba người không phải đối thủ của tôi đâu, biết điều thì biến đi, tôi sẽ bỏ qua cho”.

Cô gái tóc vàng ngẩn ra rồi bật cười nói: “Đúng là ngông cuồng! Nghe nói người phương Đông có phép tiên rất lợi hại, để chúng tôi xem sự thật thế nào”.

Người đàn ông đầu trọc xua tay, cô gái tóc vàng không ra tay nữa, hắn ta nói: “Cậu có lai lịch thế nào?”

Ngô Bình: “Ngô Bình – đệ tử của Côn Luân”.

Hai chữ Côn Luân như có ma lực thần bí, ba người kia nghe xong thì đều biến sắc mặt.

Người đàn ông đầu trọc nói: “Ra là người của Côn Luân, nói vậy thì Ghi-nê thuộc quyền quản lý của cậu hả?”

Ngô Bình: “Đúng, giờ tôi là người có quyền lớn nhất ở Ghi-nê”.

Người đàn ông đầu trọc: “Tôi là Adam Augustus. Lần này chúng tôi đến vì tinh trần”.

Thấy người này rất thẳng thắn, Ngô Bình nói: “Tinh trần là của tôi, không có phần cho mấy người đâu”.

Người đàn ông đầu trọc cau mày nói: “Đó là bảo bối vô giá, cậu không thể độc chiếm được. Hay cậu chia cho chúng tôi một ít, để mọi người cùng dùng đi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tại sao tôi phải chia đồ của mình cho các người? Rồi giờ có đánh nhau không, không đánh thì biến, tôi không rảnh tiếp chuyện với mấy người đâu”.

Cô gái tóc vàng tức giận nói: “Ngông quá nhỉ! Tôi phải cho anh một bài học mới được”.

Ngô Bình: “Thế à? Thử đi xem nào!”

Người đàn ông đầu trọc có vẻ không muốn găng lên nên nói: “Này cậu bạn, hay chúng ta cá cược đi”.

Ngô Bình: “Cá cược cái gì?”

Người đàn ông: “Cậu hãy chọn một người trong số chúng tôi để giao đấu công bằng. Nếu cậu thua thì phải đưa một nửa tinh trần cho chúng tôi. Còn nếu chúng tôi thua thì tuỳ cậu định đoạt”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình biết tên này nghĩ rằng phe họ thắng chắc rồi và không coi anh ra gì hết.

Anh cười lạnh nói: “Tuỳ tôi xử trí à?”

Cô gái tóc vàng: “Đúng, anh dám chơi không?”

Ngô Bình chỉ vào cô gái rồi nói: “Tôi thấy cô được nhất, lên đánh với tôi. Nếu tôi thua thì cho các người một nửa tinh trần, còn nếu cô thua thì cô phải làm nô lệ cho tôi”.

La Mã là đất nước có chế độ nô lệ. Nghe Ngô Bình nói vậy, cô gái tóc vàng không hề ngạc nhiên, mà bình tĩnh nói: “Tôi đồng ý”.

Bình Luận (2)
Comment
sonvo3004 8
sonvo3004
Reader
3 Tháng Trước
kiêm lun truyện chữ lun hả
Trả lời
| 0
arianneagathaann 9
arianneagathaann
Reader
3 Tháng Trước
Nah
Trả lời
| 0