Thần Y Trở Lại

Chương 273

Chương 273

Ngô Mi quay mặt đi, không thèm trả lời.

Ngô Kháng Kháng cười phá lên: “Xinh thế này, đã có bạn trai chưa?”

Ngô Bình đột nhiên vỗ vai Ngô Kháng Kháng làm cậu ta suýt ngã nhào, Ngô Kháng Kháng ngoảnh lại nhìn Ngô Bình rồi tức giận nói: “Anh làm gì thế hả?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Cậu còn trẻ mà sao yếu thế?”

Ngô Kháng Kháng hừ nói: “Liên quan đếch gì đến anh!”

Cửa thang máy mở ra, Ngô Kháng Kháng bước nhanh ra ngoài vì sợ Ngô Bình lại đánh mình tiếp.

Thang máy này dành cho hai hộ, mà hai hộ này đều là người nhà họ Ngô. Ngô Kháng Kháng đi tới căn phía Đông rồi gõ cửa, một bà lão mập mạp ra mở cửa.

Trông thấy Ngô Kháng Kháng, bà ta cười híp mắt: “Kháng Kháng, sao lại hút thuốc rồi, mau dập đi, hút thuốc không tốt đâu”.

Ngô Kháng Kháng đáp một tiếng nhưng vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng rồi đi vào trong.

Bà lão nhìn thấy nhà Ngô Bình thì lập tức sa sầm mặt.

Trương Lệ vội chào hỏi: “Con chào mẹ”.

Bà lão lạnh mặt nói: “Nhà cô đến đây làm gì?”

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Bà ơi, nhà cháu đến mừng thọ ông”.

Bà lão nhìn Ngô Bình như một người xa lạ rồi nói: “Tiểu Bình đây hả? Lớn quá rồi, ha ha, cháu cũng có hiếu quá nhỉ, mới bảy năm không đến đây chứ mấy!”

Ngô Bình cười xoà nói: “Thì nay cháu đến rồi đây”.

Bà lão tỏ vẻ coi thường, thấy cả nhà Ngô Bình đều đi tay không thì lập tức đen mặt nói: “Con nuôi đúng là không thể bằng con ruột được, mấy năm không đến mà không nỡ mua nổi cân hoa quả”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Bà đừng giận, quà cháu để dưới xe, vì nhiều quá nên không mang lên được, lát cháu sẽ cho người chuyển lên dần”.

Rõ ràng bà lão không tin, nhưng vẫn mở cửa nói: “Được rồi, không có quà thì thôi, vào đi”.

Nhà rất rộng, vì là tiệc mừng thọ nên giờ đang có rất nhiều người ở đây. Cả nhà chú hai, chú ba và chú tư, ngoài ra còn có gia đình của một cô nữa, tính ra phải hơn 20 người.

Một ông lão râu dài mặt trắng ngồi giữa trung tâm, trong lòng đang bế một em bé, chính là chắt trai mới được ba tháng.

Ông lão đầy vẻ hiền từ nựng cậu bé cười khanh khách.

“Bố ạ!”, đột nhiên có một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên.

Ông lão ngẩng đầu thì nhìn thấy gia đình Trương Lệ, nụ cười trên mặt ông ta tắt ngúm, ông ta đảo mắt nhìn quanh rồi lạnh giọng hỏi: “Ai mời họ đến thế?”

Ngô Bình hơi cau mày, nhà này lạ thật, là họ mời gia đình anh tới, nhưng giờ ai cũng có thái độ ghét bỏ là sao?

Ngô Chấn Đạt vội nói: “Bố, là con bảo Tiểu Phong mời chị dâu đến đấy. Dẫu sao cũng là người một nhà, hơn nữa anh cả đã mất hai năm rồi, một mình chị dâu nuôi nấng hai đứa con cũng vất vả nên con mới muốn nhà chị ấy đến đây”.

Ngô Liên Thắng cười lạnh nói: “Bố nuôi bốn đứa con đây, cũng bị chúng mày bòn hết của, thế sung sướng lắm à?”

Ngô Chấn Đạt ho khan nói: “Bố, con mời chị dâu đến cũng là có lý do. Anh cả đã mất, nhưng anh ấy cũng để lại kha khá tài sản. Theo lý mà nói thì số tài sản ấy phải thuộc về nhà họ Ngô chúng ta”.

Bình Luận (2)
Comment
sonvo3004 8
sonvo3004
Reader
3 Tháng Trước
kiêm lun truyện chữ lun hả
Trả lời
| 0
arianneagathaann 9
arianneagathaann
Reader
3 Tháng Trước
Nah
Trả lời
| 0