Thần Y Trở Lại

Chương 3901

Ngô Bình: “Sau trận đánh này thì chắc ai ở Côn Luân cũng biết thực lực của chúng ta rồi”.

Lúc này, Vân Tịch đưa cho Ngô Bình một viên đan dược rồi nói: “Anh uống đan dược này vào thì sẽ có huyết mạch Thương Hoàng”.

Ngô Bình cười hỏi: “Em lấy đâu ra thế?”

Vân Tịch: “Em mua mất cả đống tiền đấy, em chuẩn bị từ lâu rồi nhưng nay mới có cơ hội dùng đến. Đấu tranh trong hoàng tộc gay gắt lắm, ai cũng muốn làm hoàng tử nên anh đến đó rồi thì đừng nhân từ với ai, cứ thẳng tay mà làm”.

Ngô Bình: “Ừm, anh biết rồi”.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, đại quân của đế quốc Thần Võ đã tổn thất mất một phần ba, tinh thần của binh sĩ sa sút. Còn đại quân của Thất Châu thì thương vong rất ít.

Thấy thế, đột nhiên có một ảo ảnh cao cả chục nghìn mét bay từ phía nước Thần Võ đến rồi tấn công đại quân của Thất Châu.

Ngô Bình hừ lạnh nói: “To gan!”

Anh bay lên cao rồi chém một đường kiếm, một tia sáng loé lên rồi chém về phía cổ của ảo ảnh.

Ảo ảnh này không phải con người, mà giống một con vượn khổng lồ, nó gầm lên rồi giơ lá chắn lên đỡ.

Cheng!

Tấm lá chắn vỡ toang, còn đường kiếm của Ngô Bình đã chém nát tay của ảo ảnh, sau đó tiếp tục bổ đôi người nó ra.

Một tiếng hét đau đớn vang lên, ảo ảnh đã biến mất.

Ngô Bình đã biết ảo ảnh này là một ma thần, tương đương với một hoá thân của tu sĩ. Anh chém chết ma thần này rồi thì người tung nó ra cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, ít cũng mất một phần ba tu vi.

Ngô Bình chém chết ảo ảnh kia xong thì khoảng nửa tiếng sau, đại quân của đế quốc Thần Võ cũng bị đánh tan tác, ai may mắn sống sót đều quay đầu bỏ chạy.

Trận chiến kết thúc, Tư Không Vũ cho người xử lý các binh sĩ bị thương hoặc người đã tử trận, đồng thời chiếm được hơn ba nghìn dặm đất của đế quốc Thần Võ, ở đây vừa hay có một rặng núi.

Tư Không Vũ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng lắp đặt pháo đài, chuẩn bị nghênh đón lần tấn công tiếp theo của phe địch.

Đại trận đã kết thúc, Vân Tịch cười nói: “Huyền Bình, em vừa nhận được tin là tông chủ của Sách Thị – một trong bốn đại vương tộc đến gặp”.

Ngô Bình thấy lạ nên nói: “Họ có gì cần nhờ mình à?”

Vân Tịch: “Ở đó đột nhiên có tà ma trỗi dậy, người dân của một phần năm nơi đó đã bị tà ma nhập, Sách Thị bó tay rồi nên mới phải nhờ đến mình”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà ma ư? Lâu lắm không nghe tin về tà ma rồi, chúng từ đâu ra thế?”

Nhưng ngay sau đó, anh đã biến sắc mặt rồi nói: “Chết rồi, chắc chắn là lối vào của tà ma đã có vấn đề! Vân Tịch, anh phải đi kiểm tra ngay đây”.

Kỷ Nhược Phi kinh hãi nói: “Đừng!”, nói rồi, cô ấy giơ tay lên che mặt, nhưng cảm thấy không thể điều khiển được cơ thể nên đành ngồi im.

Cô ấy bật khóc nói: “Huyền Bình, tôi biết anh muốn đòi lại công bằng cho tôi, nhưng chúng ta không đấu lại hoàng tộc được đâu. Tuy Đại Thương đã bị diệt, nhưng hoàng tộc Đại Thương vẫn nắm giữ tài nguyên. Nếu tôi không làm theo lời của Ân Đan thì cả Kỷ Thị sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cô ta. Bố của Ân Đan là một trong tám Hoàng lão, tôi không thể chọc vào một người có địa vị cao như vậy được”.

Ngô Bình nói: “Kỷ Nhược Phi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ làm cho ra lẽ. Tôi có thể đánh bại đại quân của Yêu tộc, khiến 800 nghìn đại quân của đế quốc Thần Võ đại bại thì cái hoàng tộc còn con kia có là cái thá gì chứ?”

Bình Luận (2)
Comment
sonvo3004 8
sonvo3004
Reader
3 Tháng Trước
kiêm lun truyện chữ lun hả
Trả lời
| 0
arianneagathaann 9
arianneagathaann
Reader
3 Tháng Trước
Nah
Trả lời
| 0