Thần Y Trở Lại

Chương 4135

Thần Đế Đan là đan dược, cũng là một loại tiền tệ. Một viên Thần Đế Đan có thể đổi sang một nghìn năm trăm đồng Thần Vương tệ. Một đồng Thần Vương tệ lại đổi được mười nghìn thần tệ.

Tất nhiên người bình thường không thể dùng tới thần tệ. Bọn họ chỉ dùng tiền vàng, tinh tệ. Chẳng hạn ở thành Bạch Mã, một đồng tiền vàng có thể mua mười cái bánh bao thịt, giá trị không cao lắm. Một đồng lam tinh tệ có thể đổi sang một trăm đồng tiền vàng. Một đồng hoàng tinh tệ đổi được hai mươi lăm đồng lam tinh tệ. Một đồng tử tinh tệ lại đổi được ba mươi sáu đồng lam tinh tệ. Mà một đồng thần tệ có thể đổi được năm mươi đồng tử tinh tệ.

Nói cách khác, một đồng thần tệ có thể đổi được bốn triệu năm trăm nghìn đồng tiền vàng, hoặc là bốn mươi lăm nghìn đồng lam tinh tệ.

Kỳ thực còn có một loại tiền tệ thông dụng khác, đó chính là đan dược. Ngô Bình tìm tới một nhà thuốc xem thử, phát hiện đan dược được bày bán ở đây rất tầm thường, chất lượng không tốt lắm.

Anh lấy ra một chiếc hồ lô đựng Âm Dương Bổ Hồn Đan đã luyện chế từ trước, tổng cộng có hai mươi lăm viên, tất cả đều là đan dược vương phẩm.

Ông chủ thấy anh đi vào thì cười hỏi: “Cậu muốn mua đan dược gì?”

Ngô Bình hỏi ngược lại: “Chỗ các ông có Âm Dương Bổ Hồn Đan không?”

Ông chủ tức tốc tìm kiếm trong danh sách đan dược bên cạnh, nhanh chóng tìm thấy Âm Dương Bổ Hồn Đan: “Loại đan dược này có tác dụng tăng cường thần hồn, ổn định âm dương. Nhưng hiện giờ cửa hàng của tôi không có, nếu cậu cần thì tôi có thể nhập hàng vào”.

Anh đáp: “Âm Dương Bổ Hồn Đan vương phẩm thì bán bao nhiêu thần tệ?”

Ông chủ ngẫm nghĩ một hồi, giá nhập vào loại đan dược này không dưới năm nghìn thần tệ, bèn bảo: “Ít nhất là mười hai nghìn”.

Ngô Bình bật cười: “Mười hai nghìn hả? Hơi đắt rồi”.

Ông chủ nghiêm mặt nói: “Cậu muốn đan dược vương phẩm, loại này không dễ tìm đâu”.

Ngô Bình lấy hồ lô ra: “Không dám giấu ông, tôi có một ít Âm Dương Bổ Hồn Đan vương phẩm. Nếu ông cần thì tôi có thể cung cấp”.

Ông chủ sửng sốt, đổ một viên ra kiểm tra kỹ càng. Ông ta là người trong nghề, nhìn qua là biết viên đan dược này không tầm thường: “Cậu lấy đâu ra số đan dược này?”

Anh hỏi ngược lại: “Xuất xứ không quan trọng, quan trọng là ông chủ có hứng thú với nó không?”

Ông chủ im lặng một hồi rồi cười nói: “Tôi có thể mua lại, nhưng giá chỉ có bốn nghìn thần tệ”.

Ngô Bình đáp: “Bốn nghìn cũng được. Nhưng ông phải mua hết chỗ này”.

Ông chủ bật cười: “Tất nhiên. Đan dược tốt như vậy cơ mà. Cậu có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu”.

Cuối cùng anh bán hết hai mươi lăm viên đan dược, thu vào túi một trăm nghìn thần tệ.

Sau khi có tiền, anh đi tới khách sạn hạng sang gần đó. Nơi đây có những khu nhà riêng biệt, yên tĩnh, mỗi đêm nghỉ lại phải mất tới năm mươi thần tệ.

Tất nhiên, chất lượng phục vụ cũng rất tốt. Có người dọn dẹp và chạy vặt phục vụ riêng cho anh. Đồ ăn cũng toàn mua từ nhà hàng sát vạch, hương vị khá ngon.

Vì không tìm thấy người phụ nữ kia nên anh quyết định bói một quẻ tìm phương hướng trước. Ý nghĩa Bát Quái giúp thuật bói toán của anh giỏi hơn trước nhiều. Thân phận người hòa hợp cũng khiến năng lực bói toán của anh tăng lên gấp trăm lần.

Anh lấy mấy đồng tiền tự ném xuống mặt đất, trong không trung lập tức hiện ra ảo ảnh bảy tầng. Anh quan sát hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Lạ thật, trên này lại bảo Mỹ Ngọc không ở đây. Nơi cô ấy ở có người có thực lực cao hơn mình, vậy ở đâu đây?”

Lẽ ra anh phải tính được vị trí của Mỹ Ngọc, thế nhưng do sự tồn tại của cao thủ siêu cấp kia nên anh không thể tính ra cụ thể.

Bình Luận (2)
Comment
sonvo3004 8
sonvo3004
Reader
3 Tháng Trước
kiêm lun truyện chữ lun hả
Trả lời
| 0
arianneagathaann 9
arianneagathaann
Reader
3 Tháng Trước
Nah
Trả lời
| 0