Đường Thi Nô: "Thiên mã thượng phẩm thì chỉ có những nhân vật quan trọng của nhà họ Trọng mới được cưỡi, người ngoài không thể mua được."
Sau đó cô ta nói thêm: "Nếu chúng ta đã tới đây, vậy đến vườn Thiên Mã của nhà họ Trọng để chọn vài con ngựa tốt đi. Thiên mã trong vườn Thiên Mã đều là loại cực phẩm và hiếm có trên thiên hạ."
Đôi mắt Ngô Bình sáng lên, nói: "Đi là phải đi rồi, nhưng đợi người kia tới đây trước đã."
Đường Thi Nô: "Người nhà họ Trọng có lẽ đã phát hiện ra rồi, chắc họ sẽ đến sớm tới đây thôi."
Thật vậy, trong lúc Ngô Bình đang quan sát một con thiên mã đen móng guốc trắng thì có mấy người đi tới, những người bán hàng xung quanh đồng loạt tránh ra, như thể rất sợ hãi những người này.
Những người này vây quanh Ngô Bình và Đường Thi Nô, người đứng đầu là một người đàn ông trung niên, một tu sĩ cảnh giới Thần Thông, trông rất kiêu ngạo.
Ông ta nhìn Đường Thi Nô và đột nhiên đưa tay nâng cam cô ta lên, nếu là những lúc bình thường thì không ai có thể phản kháng hành động của ông ta, ngược lại còn phải ngoan ngoãn đưa mặt lại gần hơn. Nhưng trước mặt ông ta là Ngô Bình và Đường Thi Nô.
Ngô Bình đá ông ta bay ra, tuy cú đá này không mạnh lắm, nhưng vẫn khiến phần thân dưới của người đàn ông tan nát, ông ta đau đến nỗi sắc mặt trở nên tái nhợt, vừa rơi xuống đất đã rên rỉ thảm thiết.
"Ngươi mà cũng dám chạm vào nàng?" Ngô Bình lạnh lùng nói.
Người kia hét lên: "Mau, bắt lấy bọn họ!"
Khi những người này tu tập lại và chuẩn bị ra tay thì đã bị Ngô Bình vung tay áo đánh bay, dòng khí đáng sợ cuốn bọn họ lên cao mấy chục mét rồi ngã mạnh xuống đất.
Vẻ mặt Ngô Bình tức giận: "Các ngươi chọc giận ta trước, vậy thì đừng trách ta nổi giận!”
Anh đi tới, nhấc người đàn ông trung niên bị đá kia lên và hỏi: "Ngươi là người của nhà nào?"
Người đàn ông này cảm nhận được hơi thở đáng sợ của Ngô Bình, không dám không trả lời, giọng run run nói: "Tiểu nhân là người hầu của nhà họ Trọng."
“Nhà họ Trọng dám phái một người hầu đến gây phiền phức cho ông đây, đúng là rất to gan!" Anh lập tức để người này dẫn đường, bay thẳng lên không trung, đáp xuống phủ nhà họ Trọng.
Trước cổng nhà họ Trọng, tháp cổng khổng lồ cao hàng trăm mét, tường cổng cũng cao mấy chục mét, dày hơn so với tường thành thông thường, trên tường thành cứ cách một đoạn là có lính canh tuần tra ở bên trên.
Ngô Bình biến thành một người khổng lồ cao hàng trăm trượng, tung một chân đá sập tháp cổng. Trên tháp cổng này có một cấm chế được khắc bởi cường giả cảnh giới Tề Thiên, có tác dụng phòng thủ mạnh mẽ, một người bình thường không thể phá hủy nó được. Tuy nhiên, Ngô Bình đã phá vỡ cấm chế chỉ bằng một cú đá, sau một âm thanh lớn, bụi bay tứ phía, khiến toàn bộ người của nhà họ Trọng đều hoảng hốt.
"Ai tới nhà họ Trọng của ta ra oai!"
Có người gầm lên, sau đó một cường giả Đạo Cảnh cấp mười lao ra, trên đầu han ta có bốn thanh tien kiem lơ lung trên không, mỗi thanh đều có dấu ấn kỷ nguyên, đó là bốn món pháp khí của kỷ nguyên!
Nhìn thấy bốn thanh kiếm này, đôi mắt của Ngô Bình sáng lên, hỏi Đường Thi Nô: "Ngươi có nhận ra bốn thanh kiếm này không?"
"Kiếm Tứ Tướng, một loại tiên kiếm sinh ra ở kỷ nguyên thứ chín, tổng cộng có bốn thanh kiếm, có thể tạo thành một kiếm trận Tứ Tướng, uy lực rất mạnh mẽ, đã giết chết rất nhiều cường giả kỷ nguyên. Tuy nhiên, người nhà họ Trọng có tu vi hạn chế, chưa luyện hoa được Kiếm Tứ Tướng, chỉ lấy chúng ra đối địch vào thời khắc mấu chốt."
Vẻ mặt Ngô Bình tức giận, chỉ vào người đàn ông trung niên bị đá nát phần dưới, hỏi: "Nhà họ Trọng các ngươi thật to gan, dám vô lễ với ta!"
Sau khi nhìn rõ hình ảnh và phong thái của Ngô Bình, Đạo Tôn kia giật mình, vội vàng hỏi: "Tại hạ là Trọng Lăng Vân, ngươi là ai?"
Ngô Bình nói: "Ta là tổ tiên của ngươi!"
Trọng Lăng Vân tức giận, đưa tay chỉ vào Ngô Bình, Kiếm Tứ Tướng bay lên không trung, đan xen thành lưới kiếm và rơi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đang chờ đợi thời khắc này. Ngay khi Kiếm Tứ Tướng vừa bay lên không trung, anh đã nắm lấy nó bằng bàn tay to lớn của mình. Bản thân Tàng Cơ có một số sức mạnh quyền uy, một trong số đó có thể khắc chế bảo vật pháp khí và nhanh chóng khuất phục nó.
Hiện tại Kiếm Tứ Tướng còn chưa được luyện hoa, chỉ dính một chút hơi thở huyết mạch của người nhà họ Trọng, bây giờ bị sức mạnh quyền uy của Ngô Bình bao phủ, trong nháy mắt đã ngoan ngoãn bay vào trong tay anh.
Bốn thanh kiếm dài ra vài tấc, bay quanh năm ngón tay của Ngô Bình, rất linh hoạt.
Trọng Lăng Vân nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên và hét lên: "Trả lại tiên kiếm cho ta!"
Ngô Bình trừng mắt: "Ngươi dám dùng kiếm chém ta, tịch thu!"