Thần Y Trở Lại

Chương 735

Chương 735

Tô Phi tức đến đỏ cả mắt, nói: “Các người thật quá đáng!”, sau đó cô nhìn Đinh Diệm, mong Đinh Diệm có thể nói một câu công bằng.

Thế nhưng Đinh Diệm lại quay mặt đi, vẻ mặt như cười như không. Những người có mặt ở đây hôm nay cô ta đều không thể đắc tội, trước mắt chỉ đành làm việc có lỗi với bạn mình. Thực ra, nhiệm vụ của cô ta hôm nay là dẫn Tô Phi tới để giới thiệu cho mấy vị thiếu gia nhà giàu kia làm quen.

Ngô Bình mặt không biến sắc, chẳng nói chẳng rằng.

Cậu chủ Từ nhìn Tô Phi, nói bằng giọng uy hiếp: “Cô Tô, cô tốt nhất không nên đứng cùng phe với anh ta. Chỗ của cô nên ở bên cạnh tôi mới phải”.

Tô Phi đột nhiên khoác tay Ngô Bình, lạnh lùng đáp: “Tôi không đứng cùng phe với kẻ xấu”.

“Kẻ xấu?”, cậu chủ Từ kia lắc đầu cười mỉa: “Trên thế giới này chỉ có người giàu và kẻ nghèo hèn, không có người tốt và kẻ xấu. Cô Tô, cô thực sự… quá ngây thơ”.

Lúc này, lại có một thanh niên tóc đỏ đứng ra, chỉ vào ba người họ nói: “Ba kẻ này đột nhập vào phòng ăn trộm, là tôi tận mắt chứng kiến, lát nữa lên đồn mà suy xét lại về bản thân đi nhé”.

Đinh Diệm lắc đầu, nói với Tô Phi: “Tiểu Phi, cậu còn không mau qua đây? Vị này là Lý Hoàn, là con trai của cục phó Lý cục trị an Vân Đỉnh. Nếu anh ấy muốn cho ai vào tù thì người đó phải vào tù. Lẽ nào cậu muốn ngồi tù cùng bọn họ?”

Tô Phi không hề động đậy, lạnh lùng đáp: “Đinh Diệm, từ hôm nay trở đi, cậu không còn là chị em tốt của tôi. Tình bạn của chúng ta đến đây là chấm hết!”

Đinh Diệm cau chặt mày lại đáp: “Tô Phi, không ngờ cậu lại cố chấp đến vậy!”

Ngô Bình kéo một chiếc ghế cho Tô Phi ngồi xuống, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh, không mảy may để tâm đến những con mắt đang dán chặt vào mình. Anh cười nói: “Bạn học cũ, cậu thú vị thật đấy. Mình không thể để cậu chịu ấm ức được, mình sẽ khiến đám người này quỳ xuống cầu xin cậu tha thứ”.

Tô Phi kinh ngạc chỉ vào mình hỏi lại: “Quỳ xuống xin mình tha thứ á?”

Ngô Bình gật đầu: “Không sai”.

Sau đó anh rút điện thoại ra, gọi điện cho Đường Tử Di: “Tử Di, anh hỏi chuyện này một chút”.

Đường Tử Di đang ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, thấy anh gọi tới, cô mỉm cười đáp: “Anh nói đi”.

Ngô Bình: “Ở Vân Đỉnh có một gia đình họ Chung kinh doanh vật liệu thép, cung cấp vật liệu cho tập đoàn Đường Thị. Có phải vậy không?”

Đường Tử Di nghĩ một lát rồi đáp: “Quả là có, đó là gia đình có họ hàng với chủ tịch. Sao thế?”

Ngô Bình: “Sau này đừng dùng nguyên vật liệu của nhà họ Chung nữa, hơn nữa các khoản chưa thanh toán cứ treo ở đó càng lâu càng tốt”.

Đường Tử Di không hỏi tại sao, chỉ lập tức đáp: “Được, em sẽ lập tức sắp xếp. Đúng rồi, khi nào anh đến Vân Kinh vậy? Dạo này vai em đau quá, anh tới nắn giúp em được không?”

Ngô Bình: “Vài ngày nữa nhé, anh sẽ trộn cho em dầu thuốc nữa”.

Anh cúp điện thoại, cậu chủ Chung kia đứng đực ra đó. Ngô Bình vừa nhắc tới “Tử Di” khiến anh ta lập tức nghĩ tới một người: Đường Tử Di. Cô ấy là người giữ vị trí quan trọng trong tập đoàn Đường Thị. Lẽ nào Ngô Bình quen Đường Tử Di? Không thể nào! Một tên nhà quê sao có thể quen giám đốc Đường được kia chứ?”

Ngô Bình nói: “Cậu chủ Chung, thật ngại quá, người như tôi có tính xấu là có thù tất sẽ báo. Anh làm tôi khó chịu, thì tôi cũng sẽ khiến anh phải đau khổ”.

Bình Luận (2)
Comment
sonvo3004 8
sonvo3004
Reader
3 Tháng Trước
kiêm lun truyện chữ lun hả
Trả lời
| 0
arianneagathaann 9
arianneagathaann
Reader
3 Tháng Trước
Nah
Trả lời
| 0