Thần Y Trở Lại

Chương 939

Chương 939

Bạch Băng nhăn mặt: “Người này thật đáng sợ!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Gã không đáng sợ, mà là chuyên nghiệp. Những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thì không có nhân tính đâu, họ như ma quỷ rồi nên rất giỏi thu phục lòng người.

Bạch Băng: “Nhưng tại sao gã lại muốn quay lại với chị?”

Ngô Bình thở dài: “Vì như thế sẽ có cảm giác thành tựu. Lừa một người không khó, nhưng sau khi lừa họ một lần xong lại lừa thêm được lần nữa khiến gã có cảm giác như đi săn”.

Bạch Băng tức run người, hình như cô ấy rất dễ bị lừa thì phải.

Ngô Bình: “Đừng giận nữa, lát chị phải vận dụng các kỹ năng mềm để liên lạc với gã. Chị hãy nói một người bạn của mình nhìn thấy gã, sau đó hãy hỏi gã tại sao ngày xưa lại rời xa chị, tại sao hại chị khổ sở như vậy!”

Bạch Băng: “Nhưng chị có biết cách liên lạc với gã đâu”.

“Không sao, em đã lấy được tài khoản mạng của bạn gã. Chị thông qua tài khoản ấy là tìm được gã thôi”.

Bạch Băng lấy điện thoại ra rồi làm theo lời Ngô Bình, sau đó đăng nhập vào một tài khoản, trong danh sách bạn bè của tài khoản này có một người tên là anh Mã, đó chính là Mã Tuấn Kiệt.

Bạch Băng do dự một lát rồi gửi tin ngã cho gã: “Mã Tuấn Kiệt, tôi tìm anh khổ cực quá!”

Mã Tuấn Kiệt đã trả lời ngay: “Ai thế?”, hình như gã cũng không nhớ rõ về người bạn này lắm.

Ngô Bình lấy điện thoại rồi ngã: “Mã Tuấn Kiệt, anh không nhớ tôi à? Ngày xưa, anh lừa tôi hơn một triệu, hại bố tôi mất mạng, làm nhà tôi tan cửa nát nhà, tôi nguyền rủa anh! Anh sẽ chết không toàn thây!”

Mãi một lúc lâu sau, Mã Tuấn Kiệt mới ngã lại: “Băng, là em phải không?”

“Đừng gọi tôi như thế!”, Ngô Bình viêt: “Anh là đồ đê tiện, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh”.

Mã Tuấn Kiệt lập tức gọi tới, Bạch Băng hoảng loạn nhìn Ngô Bình, anh nói: “Chị đừng sợ, cứ mắng gã là được, nhưng đừng nghe vội, chờ cuộc gọi sau đã”.

Quả nhiên sau khi không ai nghe máy, Mã Tuấn Kiệt đã gọi lại ngay, lần này Bạch Băng đã ấn nút nghe.

Cả cô ấy và Mã Tuấn Kiệt đều trầm mặc, sau đó một giọng nói dịu dàng vang lên: “Băng, là em phải không?”

Bạch Băng cố kìm chế cơn giận: “Mã Tuấn Kiệt, anh là đồ súc sinh!”

Mã Tuấn Kiệt thở dài một hơi: “Băng, bao năm qua anh vẫn luôn tìm em”.

Bạch Băng cười lạnh: “Tìm tôi? Ngày xưa anh lừa nhà tôi hơn một triệu rồi lặn mất tăm, mà anh dám nói là tìm tôi à? Hay anh không có số của tôi?”

Mã Tuấn Kiệt lại trầm mặc thêm một lát rồi mới nói: “Băng, anh có nỗi khổ riêng. Ngày xưa cũng bị dồn vào đường cùng, anh không muốn liên luỵ đến em nên mới chuyển ra nước ngoài”.

Bạch Băng cau mày: “Anh ra nước ngoài ư?”

Mã Tuấn Kiệt lại thở dài: “Anh bị người ta lừa vào sòng bạc, một tối mà thua những năm triệu. Anh thế chấp cả cửa hàng rồi mà vẫn nợ hơn hai triệu. Anh biết đời mình xong rồi nên không kịp nói gì đã phải trốn ra nước ngoài ngay. Nhiều năm qua, anh vất vả làm ăn ở đó, cuối cùng cũng có chút thành tựu”.

“Băng, anh mới về nước. Mấy ngày qua, anh luôn nhờ bạn bè tìm em. Nhưng anh đã mất điện thoại của ngày xưa, còn em cũng đã đổi số nên anh không tìm thấy em được. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng em cũng chủ động liên lạc với anh. Băng, anh nhất định sẽ bù đắp cho em. Em là người anh yêu nhất, em không biết những năm qua anh vất vả thế nào đâu”.

Bình Luận (2)
Comment
sonvo3004 8
sonvo3004
Reader
3 Tháng Trước
kiêm lun truyện chữ lun hả
Trả lời
| 0
arianneagathaann 9
arianneagathaann
Reader
3 Tháng Trước
Nah
Trả lời
| 0