Thần Y Trọng Sinh

Chương 1023

Lúc thế giới bùng nổ, Vân Châu Hoa Hạ, trong một vùng yên bình ở đại sơn.  

Bất chợt.  

“Rống!” Tiếng long ngâm vang lên, chim thú trong núi lập tức như điên rồi lao nhanh ra ngoài núi, vô cùng hỗn loạn.  

Đất đai đang run rẩy, sơn thể đang lay động, giống như gặp ngày tận thế.  

Không đợi những chim thú này bay đi xa, một đạo khí kình hình rồng phóng lên trời, trực tiếp biến mất trong mây.  

Khí kình hình rồng này giống như bầu trời, từng đạo lôi điện trùng thiên màu đỏ cỡ thùng nước đánh xuống, rơi xuống nơi khí kình hình rồng bay lên.  

“Bùm…” Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên.  

“Xoèn xoẹt…” Tiếng tảng đá ma xát vang lên, giống như một cánh cửa được mở ra.  

Sương mù như thủy triều xuất hiện trong cửa đá, lan ra bốn phương tám hướng.  

Sương mù đến chỗ nào, cho dù là núi sông hay chim thú, toàn bộ đều biến mất không thấy, rất nhanh mấy chục ngọn núi đã bị sương mù bao phủ.  

Trong sương mù, không chỉ có ánh sáng bảy màu lóe lên, còn thường xuyên truyền ra tiếng long ngâm hổ gầm.  

Vùng đất ở bên cạnh sương mù, hoa cỏ cây cối dài ra, cũng được nhiễm một vùng bảy màu.  

Dị tượng này vừa xuất hiện, rất nhanh đã được người ở gần đó phát hiện.  

- Đây là tiên mộ, tiên mộ mở rồi.  

- Nhanh báo cáo với bên trên.  

Có người vội vàng nói.  

Không ít người không hoài nghi, vội vàng lấy thiết bị thông tin báo cáo với phía trên.  

Tin tức này mới lan truyền ra ngoài, vốn vì Mạc Phàm diệt đám điện chủ Thần Điện đã gió nổi mây phun thế giới, trong chớp mắt như có người bỏ thêm vũ khí hạt nhân ở trong vùng đất trọng tâm gió bão, gió bão lại thăng cấp.  

Mỗi lần tiên mộ mở đều tương ứng với đại cơ duyên, tuy vì Vạn Diệt Lao Lung, có người đi vào mà chưa từng đi ra.  

Nhưng xung quanh cũng có không ít Linh Hoa Linh Thảo, nhất là nơi gần với cửa tiên mộ, lại càng có khả năng nhặt được pháp bảo và công pháp.  

Phái người tiến vào phạm vi tiên mộ trước, cũng có ý nghĩa có càng lớn cơ hội, có thể tiến vào trong tiên mộ, lại càng đạt được truyền thừa của tiên nhân.  

Không lâu sau, không ít thế lực chuẩn bị xuất phát.  

- Đến Hoa Hạ!  

- Không, đến Giang Nam trước, tôi muốn gặp tiểu tử có thể mở tiên mộ.  

…  

Một ngày sau, trong động thiên trang viên Mạc gia.  

Mạc Phàm quay về Giang Nam, giải thích với người nhà vài câu, xác nhận trong thời gian hắn rời đi Mạc gia không xảy ra chuyện gì, thì lập tức đến đây.  

Hắn lấy thẻ bản mệnh của Dạ Tình ra, một tay kết ra pháp ấn đánh vào trong ngọc bài.  

Thân thể Dạ Tình đã được nguyên hạch sinh mệnh bảo vệ, nhưng nếu thời gian dài mới bổ sung một phần linh hồn của cô, Dạ Tình không chỉ sẽ mất trí nhớ, sau này bổ sung toàn bộ linh hồn cũng sẽ phiền phức hơn nhiều.  

Bởi vì thân thể người có trí nhớ, lúc trí nhớ này giảm đi, sẽ bài xích thứ tiến vào bên trong, cho dù là linh hồn mình cũng vậy.  

Đã có thẻ bản mệnh, hiệu quả tốt hơn dùng tinh huyết của Dạ Vô Nhai rất nhiều, bổ sung linh hồn của Dạ Tình trước đã.  

- Không biết trong thẻ bản mệnh này có mấy hồn?  

Mạc Phàm lẩm bẩm.  

Người có tam hồn thất phách, tam hồn quan trọng hơn thất phách nhiều, nếu mất bảy phách sẽ mất một phần chức năng, ví dụ như lực miễn dịch, tính cảnh giác, tình dục, vân vân.  

Nếu tam hồn tiêu tán, thì không đơn giản như vậy.  

Pháp ấn vừa vào ngọc bài, trên ngọc bài lập tức sáng tắt bất định.  

Bất chợt một đạo huyết quang bay từ trong ra, lập tức bay về phía mi tâm Mạc Phàm, tốc độ rất nhanh.  

Mạc Phàm nhíu mày, mắt nheo lại.  

Đạo huyết quang kia vừa đến trước mặt hắn một thước, thì dừng lại, giống như bị bàn tay vô hình nắm lấy.  

- Thất Hồn Chú?  

Mạc Phàm cười lạnh lùng, nói.  

Thẻ bản mệnh rất quan trọng với từng tông phái, thứ này không chỉ dự báo sinh tử của môn nhân, phòng ngừa môn nhân phản bội, còn khống chế sinh tử của mọi người trong tông phái.  

Nếu thẻ bản mệnh bị kẻ địch lấy đi, hoàn toàn có thể dùng chú pháp gi ết chết đối phương.  

Chuyện như vậy không hiếm thấy ở Tu Chân giới.  

Bình thường vì phòng ngừa có người đánh cắp thẻ bản mệnh, đều thêm vào bên trong một số biện pháp phòng bị, ví dụ như Thất Hồn Chú này.  

Thất Hồn Chú là một loại nguyền rủa chuyên nhằm vào linh hồn người khác, không cẩn thận sẽ bị sét đánh trúng, không dễ chịu hơn Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

Chú thuật này ăn mòn bảy phách của một người, đợi bảy phách bị ăn mòn hoàn toàn, bảy phách sẽ chủ động tấn công tam hồn của người đó, mãi đến khi tam hồn biến mất mới thôi.  

Nhưng thứ này không là gì đối với hắn.  

Ý niệm của hắn vừa động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa xuất hiện trong mắt, Thất Hồn Chú lập tức bị đốt hết.  

Không có Thất Hồn Chú trói buộc, ngọc bài sáng ba lần liên tục, ba hư ảnh bay từ trong ngọc bài ra.  

Mỗi một cái đều to bằng lòng bàn tay, giống như Dạ Tình phiên bản mini, chẳng qua là mờ hơn nhiều.  

Mạc Phàm nhìn thấy ba hư ảnh này, trước mắt hơi sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng.  

Trong thẻ bản mệnh này gửi không phải thứ khác, đúng là tam hồn rất quan trọng của Dạ Tình.  

- Xem ra thẻ bản mệnh này của Dạ Tình vừa sinh ra đã định.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

Khi con người vừa sinh ra, trong quá trình bảy phách còn đang sinh trưởng, cho nên tam hồn mạnh hơn, càng dễ giữ lại.  

- Như vậy không thể tốt hơn rồi.  

Mạc Phàm cười nói.  

Ba hư ảnh mới bay ra, một cái dừng ở gần thân thể Dạ Tình, hai cái khác đang bay nhanh về phía trước.  

- Đi, các người đi được sao?  

Mạc Phàm cười khẽ nói.  

Ngón tay hắn khẽ vẽ lên không trung, ba phù lục nhanh chóng thành hình, bay về phía ba hư ảnh.  

Ba hư ảnh này chỉ hơi vùng vẫy, đã bị ba phù lục cuốn lấy, bay đến trước người Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhìn tam hồn của Dạ Tình, cười khẽ, hai tay vũ động, một đám pháp ấn bay từ ngón tay hắn ra.  

Những pháp ấn này tạo thành ba trận pháp, bao ba hư ảnh ở trong.  

Dưới tác dụng của ba trận pháp này, linh khí nồng đậm lập tức tụ tập mà đến, ba hư ảnh nhanh chóng lớn hơn, ngưng thực, rõ ràng.  

- Quy hồn!  

Mạc Phàm khẽ quát một câu.  

Quy Hồn Phù trở nên sáng lên, tính cả Dưỡng Hồn Trận quanh hư ảnh, cùng biến mất vào trong mi tâm Dạ Tình.  

ồ ế ể ốTam hồn tiến vào trong cơ thể Dạ Tình, Dạ Tình vẫn không tỉnh lại như cũ, nhưng có đặc thù còn sống rõ hơn so với dung nhập nguyên hạch sinh mệnh, ví dụ như thỉnh thoảng nhíu mày và cử động ngón tay.  

- Bây giờ chỉ còn lại bảy phách nữa.  

Mạc Phàm nhìn Dạ Tình nói.  

Hắn bố trí Dạ Tình ở trên một chiếc giường đá, nhìn về phía lối vào động thiên.  

- Nếu quay về, thì tiến vào gặp tôi.  

Cửa đá mở ra, Sen Taiko mặc trang phục nữ võ sĩ đi tới.  

- Sen Taiko bái kiến Mạc tiên sinh, nhà Oda, toàn bộ thế lực gần Hoa Hạ như Thanh Bang, Vu Thần Giáo và Thứ Thần đã bị diệt, Chúng Thần Sơn đã được tôi đưa đến biển Đông, đây là pháp khí khống chế Thần Điện Chúng Thần Sơn, mong Mạc tiên sinh thu hồi.  

Hai tay Sen Taiko nâng lên, cung kính nói.  

Thân phận của cô ta là Đại Thần Quan, hủy diệt nhà Oda chỉ là chuyện một câu nói, thế lực khác đạt được tin Thần Điện thua thì bỏ chạy gần hết, không rời đi thì bị cô ta diệt sạch không tốn nhiều sức.  

Cho nên chưa tới một ngày cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ.  

Mạc Phàm không nhìn thần điện kia, chỉ nhìn Sen Taiko.  

- Nói đi, thiên tài địa bảo bổ sung toàn bộ linh hồn mà cô nói ở đâu?
Bình Luận (0)
Comment