Thần Y Trọng Sinh

Chương 1073

- Nơi này không phải nơi các người nên tới, nhanh quay về đi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.  

Mạc Phàm nhíu mày, nâng mắt lên nhìn.  

Chỉ thấy mấy đạo sĩ tết tóc dài, mặc đạo bào tuổi trẻ khí thịnh đứng cách đó không xa.  

Những người này khoảng gần 30 tuổi, trên áo chỗ ngực bên trái có thêu hai chữ “Chính Nhất”, trong mắt lóe sáng tinh quang còn sáng hơn vệ sĩ cấp Tiên Thiên Tông Sư bên cạnh Vân Thiên Ca.  

Trong tay mỗi người đều là một thanh trường kiếm, đang chỉ về phía đám Mạc Phàm.  

- Chính Nhất Giáo?  

Trước mắt Vân Thiên Ca hơi sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên tươi cười, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái đi tới.  

- Vô Tâm đại sư, tôi là Vân Thiên Ca của Vân gia, anh và sư phụ của anh từng đến nhà chúng tôi làm khách, sư phụ anh còn tặng cho tôi một chiếc vòng ngọc, anh còn nhớ tôi không?  

Vân Thiên Ca đến trước người Vô Tâm, cười nói.  

Trong đám đạo sĩ có một người đàn ông mặt chữ quốc, cao lớn uy vũ hơn những người khác rất nhiều nhướn mày, lãnh khốc trên mặt dịu đi không ít.  

- Tôi đang nói sao lại thấy quen đến vậy, hóa ra là Vân đại tiểu thư, Vân tiên sinh cũng ở bên trong, vừa rồi tôi còn chào hỏi ông ấy, sao Vân tiểu thư không đi cùng Vân tiên sinh?  

Vân gia là nhà giàu ở Vân Châu, buôn bán dược liệu trăm năm, trước đây luôn đưa dược liệu vào trong cung, bạch dược Vân Châu là sản xuất từ Vân gia.  

Trừ chuyện đó ra, Vân gia còn có những phương thuốc hiệu quả rất tốt, hơn nữa đều để tu sĩ sử dụng.  

Vì nguyên nhân này, Vân gia thường xuyên qua lại với Chính Nhất Giáo bọn họ.  

Hàng năm Vân gia đều đưa lượng lớn dược vật để tu luyện đến Chính Nhất Giáo, cho nên để đáp lễ, anh ta đi theo sư phụ đến Vân gia vài lần, cầu phúc cho Vân Gia Trang.  

- Trí nhớ của Vô Tâm đại sư thật tốt, vậy mà còn nhớ rõ Thiên Ca, mấy hôm trước tôi có một số việc ở bên ngoài, nên không đến với cha tôi, Vô Tâm đại sư có thể để tôi đi vào không, nếu không được cũng không sao, làm phiền anh phái người nói với cha tôi giúp, ở đây di động không có tín hiệu.  

Vân Thiên Ca nhu thuận nói, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng lúc trước.  

- Chuyện này sao?  

Vô Tâm lộ ra chút do dự.  

- Trái lại Vân tiểu thư có thể đi vào, bọn họ đều là bạn của cô sao?  

Vô Tâm nhìn lướt qua đám Mạc Phàm hỏi.  

- Mấy bọn họ đều là bạn của tôi, người này sao?  

Vân Thiên Ca nhếch đôi môi đỏ mọng, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ cân nhắc.  

- Anh ta có phải hay không tôi còn chưa chắc chắn.  

- Nếu không phải bạn của Vân tiểu thư thì không thể tiến vào, nhanh rời đi, đừng để chúng tôi phải ra tay.  

Ánh mắt Vô Tâm phát lạnh, lạnh lùng nói.  

Tuy nơi này không phải tiên mộ, nhưng vì tiên mộ mở ra, độ dày linh khí ở đây còn nhiều hơn phía sau núi Long Hổ Sơn của bọn họ.  

Rất nhiều dã thú và dược liệu bỗng nhiên xuất hiện dưới linh khí, vốn chỉ có dược liệu vài năm lập tức tăng không chỉ gấp mười lần, có một số trực tiếp thành linh dược.  

Bớt một người đi vào, cơ hội của bọn họ sẽ tăng lên một chút.  

Mạc Phàm nhíu mày, hắn còn chưa mở miệng, trên mặt đám Vi Thông và Tiêu Phong lộ ra vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn trêu tức.  

- Tiểu tử, bây giờ biết Vân đại tiểu thư của chúng tôi là ai chưa, cậu muốn gia nhập nhóm của Vân đại tiểu thư chúng tôi, vì Vân đại tiểu thư của chúng tôi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó không, đây chính là cơ hội có thể tiến vào tiên mộ, với thân phận của cậu chỉ sợ cả đời cũng đừng nghĩ tiến vào nơi đó.  

Vi Thông cười đắc ý nói.  

Chắc chắn Mạc Phàm là một tán tu cực khổ tu luyện, biết được chuyện tiên mộ như bọn họ mà chạy tới tìm vận may.  

Người như vậy chỉ biết tu luyện, cho rằng quả đấm có thể thắng được toàn bộ, thực ra lại không biết có đôi khi cúi đầu sẽ khiến cậu ta không cần phấn đấu mấy chục năm.  

- Anh suy nghĩ thế nào, bây giờ muốn gia nhập nhóm của bổn đại tiểu thư chưa?  

Vân Thiên Ca hơi nhếch miệng, nắm chắc thắng lợi trong tay cười nói.  

Những người ở phía trước là người của Chính Nhất Giáo đạo giáo đứng đầu Hoa Hạ, cho dù Mạc Phàm cố chấp mấy cũng không ngu ngốc đến mức ra tay với người của Chính Nhất Giáo, chuyện này không khác gì muốn chết.  

Trừ phi Mạc Phàm muốn từ bỏ tiên mộ, nếu không chỉ có thể gia nhập với cô ta.  

Mạc Phàm không thèm nhìn đám người này, ánh mắt nhìn tiên mộ cách đó không xa, trong mắt hiện lên bất ngờ.  

Từng nhìn động phủ của tu sĩ ở Tu Chân giới, rồi nhìn động phủ trên Địa Cầu, phần lớn hắn không kinh ngạc nhiều lắm.  

Nhưng tiên mộ này lại cho hắn bất ngờ không nhỏ, tiên mộ này cũng không phải cố định ở đây, mà được xây trên một tinh thiết.  

Cho nên vị trí của tiên mộ bất định, xuất hiện cố định theo chu kỳ.  

Phủ đệ hắn nhìn thấy trên Địa Cầu, cũng chỉ có Chúng Thần Sơn trong tay hắn là so được với tiên mộ này.  

Nhưng Chúng Thần Sơn so với tiên mộ này, còn kém rất nhiều.  

Trên Chúng Thần Sơn chỉ có bảy đạo chúc phúc, một cái Tạo Hóa Trì, một số Ma Pháp Trận cầu nguyện, vân vân, những thứ khác đều là kiến tạo sau đó.  

Tiên mộ này tất cả phụ để có thể nói là một pháp bảo hình động phủ khổng lồ, mỗi một nơi đều là pháp bảo, một pháp bảo như vậy không mấy trăm năm thì không làm được.  

Nếu có thể nắm nơi này trong tay, còn đáng sợ hơn phi thuyền vũ trụ tiên tiến nhất trên Địa Cầu.  

Phi thuyền vũ trụ quá yếu trong biển vũ trụ, còn không thể ở lâu lắm.  

Cả tiên mộ do tinh thiết tạo ra, lại được trận pháp bảo vệ, bên trong tự thành một thế giới, trừ phi linh lực của tinh thiết hao hết, nếu không tiên mộ này hoàn toàn có thể hoành trùng trực chàng trong vũ trụ, không cần lo lắng dưỡng khí và thực vật.  

- Không biết chiếm được Thất Hồn Quả, có thể khống chế tiên mộ hay không?  

Mạc Phàm nghĩ thầm.  

Đám Vân Thiên Ca thấy Mạc Phàm không nói lời nào, lông mày nhíu lại.  

- Tiểu tử, cậu bị điếc hay bị câm, không nghe thấy lời Vân đại tiểu thư chúng tôi nói sao, phát ngốc cái gì, muốn chết…  

Vẻ mặt Tiêu Phong nham hiểm, trầm giọng hỏi.  

Anh ta còn chưa nói hết, trong mắt Mạc Phàm hiện lên ánh sáng lạnh, nhìn về phía Tiêu Phong.  

Tiêu Phong vừa mới nói chữ “chết”, thì giống như bị người ta đập mạnh một quyền vào bụng, thân thể lập tức cong thành con tôm, bay về phía sau, đập mạnh vào cây đại thụ, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.  

Cách đó không xa, sắc mặt Vân Thiên Ca khó coi, tràn đầy vẻ phẫn nộ.  

Cô ta vốn không phải người có kiên nhẫn, trong chớp mắt chút kiên nhẫn còn sót lại biến mất theo Mạc Phàm ra tay.  

Giống như tốn rất nhiều sức để thuần ngựa, cuối cùng vẫn bị ngựa hất xuống.  

Tiểu tử này không đồng ý thì thôi, còn dám ra tay đánh người của cô ta.  

- Vô Tâm đại sư, tiểu tử không biết suy xét này không phải bạn của tôi, anh xem rồi làm đi?  

Vẻ mặt Vân Thiên Ca sắc lạnh nói.  

Vô Tâm khẽ cau mày, năm ngón tay nắm chặt, trường kiếm kêu ong ong, hàn khí như băng sương xuất hiện, bỗng nhiên nhiệt độ xung quanh giảm xuống.  

- Tiểu tử, cậu tự cút, hay để chúng tôi ra tay đây?  

Vô Tâm lạnh lùng nói.  

Mạc Phàm lắc đầu, những người này cũng dám ngăn cản hắn, đúng là không biết tự lượng sức mình.  

- Cho dù là chưởng giáo của Chính Nhất Giáo các anh, cũng không dám nói với tôi những lời này.Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Cái gì?  

Vô Tâm nhướn mày, không chỉ không tức giận, trái lại còn bật cười.  

Đám Vân Thiên Ca cũng nở nụ cười, tính cách tiểu tử này kỳ lạ thì thôi, còn biết nói khoác.  

- Anh chắc chắn không?  

Vân Thiên Ca cười nói.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không để ý đến đám người này, muốn tiến về phía trước.  

Lúc này, một giọng nói truyền từ đằng xa đến.
Bình Luận (0)
Comment