Thần Y Trọng Sinh

Chương 1091

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lúc này mới nhìn về phía Tiêu Dao Tử.  

- Anh muốn nói chuyện với tôi cũng được, giao Dạ Vô Nhai ra đây.  

Người của Nho Môn đã tới, chắc chắn là Dạ Vô Nhai giở trò ở phía sau.  

Lần trước để Dạ Vô Nhai dùng Thế Thân Thuật trốn thoát ở Chúng Thần Sơn, nếu Nho Môn sau lưng Dạ Vô Nhai đến đây, vậy thì tính món nợ này một lượt đi.  

- Đúng rồi, còn nữa, anh có thể gọi tôi là Mạc tiên sinh, Mạc đại sư, hay là y tiên bất tử.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

Chỉ là người của một môn phái Tu Chân giới lưu lại trên Địa Cầu, cũng dám gọi hắn là phàm nhân.  

Ở trong mắt những người khác, những tông môn ẩn thế này là tiên môn, nhưng ở trong mắt hắn những người này như người bình thường.  

Mạc Phàm vừa nói câu này, sắc mặt đám Trương Huyền Lăng lập tức thay đổi.  

Không thể phủ nhận quả thực thực lực của Mạc Phàm rất mạnh.  

Nhưng cường đại của một người, có đôi khi cũng không phải vô cùng quan trọng, ví dụ như gặp được tông môn ẩn thế.  

Có thể nói tông môn ẩn thế là hoàng đế trong giới tu sĩ Hoa Hạ, Sơn Ngoại Sơn thánh địa tu luyện.  

Gần như cường giả ở thế tục đều tranh sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào tông môn ẩn thế.  

Bởi vì đến nơi đó, mới có cơ hội thăng tiên tiến vào Thiên Ngoại Thiên trong truyền thuyết, cũng là Tu Chân giới.  

Nếu không phải dựa vào chính mình phá Hư Không, tiến vào Tu Chân giới sẽ giống như Cửu U Tử, uổng phí thực lực vô địch 300 năm, cuối cùng chỉ ôm hận mà chết.  

Cho nên người của tông môn ẩn thế xuất hiện, cho dù chỉ là một đồng tử quét rác trong tông môn ẩn thế, cũng được người ta tôn kính bội lần, không dám mạo phạm.  

Lúc trước có một người tự cho rằng mình là siêu phàm sắp thông qua con đường thông thiên của tông môn ẩn thế tiến vào Thiên Ngoại Thiên, vì anh ta cậy tài khinh người không để đứa bé giữ cửa ở tông môn ẩn thế vào mắt, khiến anh ta bị tông môn ẩn thế từ chối.  

Cuối cùng anh ta thành người quét rác của tông môn ẩn thế, đến chết cũng không thể thông qua cầu thông thiên tiến vào Thiên Ngoại Thiên.  

Người tới lần này không phải đứa bé giữ cửa, mà là yêu nghiệt trong tông môn ẩn thế, vậy mà Mạc Phàm dám nói với người của tông môn ẩn thế như vậy.  

Việc làm hiện giờ của Mạc Phàm giống như một nhà giàu mới nổi nói với thái tử, anh không thể gọi tôi là bần dân, phải gọi tôi là đại nhân.  

Bảo thái tử gọi cậu ta là đại nhân, không phải muốn chết thì là gì?  

Viên Trọng Dương thì vui vẻ, ông ta tưởng rằng sư phụ mình sẽ tới, ai biết người của Nho Môn tới trước.  

Mạc Phàm đoạt Tam Thư và Tam Thánh Bút của Long Hoa Hội, vốn đã đắc tội Nho Môn, bây giờ lại dám nói chuyện với Tiêu Dao Tử như thế, ông ta đã nhìn thấy cảnh Mạc Phàm bị Nho Môn trừng phạt rồi.  

- Mạc tiên sinh?  

- Mạc đại sư?  

- Y tiên bất tử sao?  

Tiêu Dao Tử lặp lại mấy danh xưng này, cười lạnh lùng.  

Không thể không nói lá gan của phàm nhân trước mặt này lớn thật, đây không phải là lần đầu tiên anh ta ra khỏi Sơn Ngoại Sơn, lần trước anh ta tới thủ đô, sau khi một đại sư nổi tiếng ở thủ đô biết được thân phận của anh ta, thì trực tiếp quỳ xuống gọi anh ta là thượng tiên.  

Cũng quỳ xuống với người này còn có một số nhân vật truyền kỳ ở thủ đô, thậm chí là cả Hoa Hạ.  

Tiểu tử này còn nhỏ tuổi, đá rắm thúi như vậy.  

Anh ta còn chưa mở miệng, sáu thị nữ cầm kiếm ở phía sau anh ta nhíu mày, trong mắt chớp lóe sắc bén, không hẹn mà cùng biến mất.  

Khi xuất hiện, sáu thị nữ này cầm kiếm trong tay, trường kiếm lóe sáng sắc bén chĩa về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, cậu lặp lại những lời vừa nói lần nữa thử xem?  

Một thị nữ cao gầy nhất trong đó lạnh lùng nói.  

Khi nói chuyện, trường kiếm trong tay cô ta rung lên, giống như chỉ cần Mạc Phàm dám lặp lại sẽ chém đầu Mạc Phàm.  

- Mạc tiên sinh!  

Sắc mặt Lam Điệp khẽ đổi, muốn đi qua, một bàn tay đặt lên vai cô.  

- Mỹ nữ, cô cứ gấp gáp như vậy làm gì, hay là chúng ta nói chút chuyện nhân sinh đi?  

Tiêu Dao Tử nắm lấy vai Lam Điệp, cười hỏi.  

Tuy chỉ là một bàn tay, nhưng Lam Điệp cảm giác như có ngọn núi đè nặng lên vai cô, cô muốn cử động cũng không cử động được, chỉ có thể phẫn nộ trừng sáu thị nữ chĩa kiếm về phía Mạc Phàm.  

Trên đài cao, Mạc Phàm khẽ cau mày.  

- Muốn chết!  

Ý niệm của hắn vừa động, gai nhọn màu đen sắc bén chui từ đất ra, đâm về phía sáu thị nữ kia, tốc độ rất nhanh.  

Sắc mặt sáu thị nữ kia thay đổi, vội vàng lùi về sau.  

Nhưng bọn họ vừa rơi xuống đất, dưới chân lại xuất hiện gai nhọn.  

Tránh né vài lần liên tục như vậy, khắp nơi dưới chân đều là gai nhọn.  

Một thị nữ trong đó đã hết sức, sắp ngã xuống gai nhọn kia.  

Tiêu Dao Tử nhíu mày, một tay vươn về phía sáu thị nữ kia.  

Sáu đám mây lập tức xuất hiện dưới người sáu thị nữ, đỡ được tất cả bọn họ, trôi nổi ở giữa không trung.  

Dù vậy trên mặt sáu thị nữ vẫn tái mét.  

Nếu không có những đám mây của Tiêu Dao Tử xuất hiện, bọn họ đã bị gai nhọn trên đất đâm thủng rồi.  

- Đa tạ chủ nhân.  

Thị nữ kia cung kính nói.  

Tiêu Dao Tử không nhìn những thị nữ này, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, cậu thật to gan, nếu Nho Môn chúng tôi không giao Dạ Vô Nhai thì sao?  

Mạc Phàm tuyệt đối là phàm nhân có gan lớn nhất mà anh ta từng gặp, không chỉ vô lễ với anh ta, còn dám ra tay với thị nữ của anh ta nữa.  

- Không giao cũng được, anh ở lại đi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Nho Môn không giao Dạ Vô Nhai cũng được, hắn nhìn thấy người nào của Nho Môn sẽ bắt người đó, hắn không tin Nho Môn vẫn bao che cho Dạ Vô Nhai.  

Nếu người của Nho Môn không được, vậy hắn tới Nho Môn, cũng phải bắt bằng được Dạ Vô Nhai trở về.  

Tóm lại không ai có thể bảo vệ được Dạ Vô Nhai.  

- Tôi ở lại, khà khà, tiểu tử, cậu có biết cậu như vậy sẽ phải trả giá lớn cỡ nào không?  

Tiêu Dao Tử nheo mắt, không tức giận còn cười to nói.Vậy mà Mạc Phàm muốn giữ anh ta, chỉ riêng thái độ của Mạc Phàm, đã khiến cậu ta vô duyên với con đường làm tiên, càng không nói đến những thứ khác.  

- Anh cảm thấy tôi đang nói đùa với anh sao?  

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

Chỉ là Nho Môn mà thôi, nếu thật sự phải trả giá, vẫn là Nho Môn phải trả giá cho việc đắc tội hắn.  

Mà không phải hắn trả giá cho chuyện này.  

Mạc Phàm vừa nói câu này, sắc mặt Tiêu Dao Tử khó coi.  

Lần này anh ta tới là giải quyết chuyện Mạc Phàm và Long Hoa Hội, anh ta ra mặt đã rất hiếm có rồi, vậy mà tiểu tử này còn kiêu ngạo như thế.  

- Được lắm, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là cậu có bản lĩnh gì, vậy mà ngay cả Nho Môn chúng tôi cũng không lọt vào mắt cậu.  

Nếu Mạc Phàm dám không có chút kính trọng với Nho Môn bọn họ, vậy thì phải đánh cho tới khi Mạc Phàm biết Nho Môn là nơi nào, Mạc Phàm là nhân vật thế nào.  

Tiêu Dao Tử nói xong nheo mắt lại, hạo nhiên chính khí tỏa ra, áo trắng trên người lập tức tung bay, hư ảnh nho sinh xuất hiện sau lưng anh ta, thánh khí đột nhiên xuất hiện.  

Khí tức trang nghiêm, nghiêm túc khiến người ta có ý nghĩ muốn quỳ lạy.  

- Đó là thánh của Tiêu Dao Tử sao?  

Có người nhìn hư ảnh phía sau Tiêu Dao Tử, ngơ ngẩn nói.  

Ở Nho Môn người có thể Hiển Thánh và không thể khác biệt rất lớn, tuy chỉ là một hư ảnh, nhưng vượt qua một đạo đại môn hư và thực.  

Pháp thuật của phần lớn đệ tử Nho Môn không thể Hiển Thánh là hư ảo, trái lại thì là chân thật.  

Từ hư ảnh đến chân thật khác biệt lớn thế nào, có thể nghĩ tới, chuyện này giống như một người chỉ chơi ma thuật, một người lại chơi sinh vật giả tưởng.  

- Lần này có trò hay để coi rồi.  

Có người chờ mong nói.
Bình Luận (0)
Comment