Thần Y Trọng Sinh

Chương 1142

Hai chữ vừa vang lên, thanh quang nở rộ trên đầu ngón tay hắn, ngưng tụ thành một đóa thanh liên.  

Nụ hoa nhanh chóng nở ra, một đạo thanh quang từ tâm hoa b ắn ra, lập tức chiếu về phía ngực Tần Vô Nhai, kiếm ý thanh dật, xa xưa, như có như không phiêu đãng mà ra.  

Tần Vô Nhai nhíu mày, trên mặt lộ vẻ giận dữ.  

- Tiểu tử, cậu muốn chết à!  

Nhất Chỉ Kiếm này của Mạc Phàm vô cùng huyền diệu, có thể nói ông ta bắt đầu tập kiếm từ 6 tuổi, 8 tuổi thành công, mãi đến bây giờ mới chứng kiến một kiếm huyền diệu như vậy.  

Một kiếm này nhìn như rất đơn giản, bên trong lại là cảm giác huyễn hoặc khó hiểu bắt không được sờ không được, giống như kiếm pháp vốn nên như vậy.  

Nếu bị một kiếm này đâm trúng, ông ta có cảm giác cho dù là ông ta cũng sẽ bị thương.  

Nhưng khiến ông ta phẫn nộ không phải chuyện này.  

Trên người Mạc Phàm có quá nhiều điểm không thể lý giải được, cho dù Mạc Phàm dùng kiếm thuật tinh ranh hơn một kiếm này, ông ta cũng không kỳ lạ.  

Nhưng tiểu tử này lại không dùng toàn lực trả lại ông ta một kiếm, đánh thẳng về phía ông ta, đây rõ ràng là cáchlàm liều mạng.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhưng không trả lời, dưới chân vừa động, đi theo đạo kiếm khí kia lấn người mà lên.  

Tay còn lại thì nắm chặt, luồng khí xoáy hai màu hắc bạch lại xuất hiện trên nắm tay hắn, giống như thái cực cầu.  

- Âm Dương!  

Một quyền mang theo lực lượng âm dương nhị khí khiến tất cả bị đẩy lùi đánh về phía Tần Vô Nhai.  

Một quyền này mới xuất hiện, một hư ảnh ngọn núi xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Vô Nhai, giống như Thái Sơn áp đỉnh đè về phía Tần Vô Nhai.  

Hư ảnh đến chỗ nào, toàn bộ xung quanh biến thành hai màu hắc bạch, rất rõ ở trong không trung.  

Tần Vô Nhai nheo mắt lại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

- Tiểu tử, nếu cậu liều mạng với lão phu, lão phu sẽ như cậu mong muốn.  

Mạc Phàm mới tới Thần Cảnh sơ kỳ, vậy mà dám đối đầu với ông ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.  

Nếu Mạc Phàm dám chơi như vậy với ông ta, ông ta đường đường là Tần Vô Nhai người đứng đầu trăm năm ở tông môn ẩn thế, sao có đạo lý chùn bước?  

Ông ta không né tránh một kiếm của Mạc Phàm, lúc cổ kiếm màu xanh ngọc trong tay ông ta hạ xuống, một cổ đao màu hồng ngọc xuất hiện trong tay còn lại của ông ta.  

- Trảm thương khung!  

Cổ đao hồng ngọc như sừng linh dương chém về phía trước, một đạo hồng quang xuất hiện, chém về phía một quyền của Mạc Phàm.  

“Răng rắc…” Âm thanh như thủy tinh bị nghiền nát vang lên, một kiếm của Tần Vô Nhai chém lên người Mạc Phàm.  

Hỏa diễm màu tím trên người Mạc Phàm hơi ngăn cản thì bị phá nát.  

Thế kiếm khí như chẻ tre chém xuống, âm thanh vải rách vang lên, trong chớp mắt quần áo trên người Mạc Phàm bị xé nát, vết thương như mạng nhện xuất hiện trên vai Mạc Phàm.  

Cùng lúc đó, một kiếm thanh liên của Mạc Phàm cũng tới trước người Tần Vô Nhai, cơ thể Tần Vô Nhai run lên, một lỗ máu xuất hiện ở ngực ông ta.  

Ông ta kêu lên đau đớn, tay còn lại rót linh khí vào trong cổ đao hồng ngọc, trên cổ đao hồng ngọc đại phóng huyết quang, bao phủ quả đấm của Mạc Phàm ở bên trong.  

“Rầm!” một tiếng thiên băng địa liệt vang lên, một vùng không động xuất hiện giữa quả đấm và cổ kiếm hồng ngọc.  

Kình phong tàn sát bừa bãi xuất hiện, hình thành long toàn phong tiếp thiên liệt địa, cuốn mọi thứ xung quanh bay về phía không động kia.  

Ở xung quanh sắc mặt không ít người thay đổi, vận khởi công pháp không do dự lùi về phía sau.  

Thần Cảnh hậu kỳ tuyệt đối là lực lượng mạnh nhất Địa Cầu có thể chịu được, người như vậy động một tí là phá toái hư không, tê liệt đại địa.  

Người như vậy chiến đấu, không nói đến chuyện bị dư âm của hai người thương tổn, cuốn vào không động chỉ có đường chết.  

Carter hơi nhếch miệng cũng sử dụng không gian màu đen lùi về sau, Mạc Phàm và Tần Vô Nhai đã bắt đầu liều mạng, bọn họ nên tránh xa một chút thì hơn.  

Không chỉ bọn họ tránh xa, Côn Bằng, Phong Vô Duyến và Quỷ Vô Tà cũng đứng sang một bên, trong lòng run sợ nhìn hai người chiến đấu.  

Mạc Phàm và Tần Vô Nhai đều làm như không thấy không động kia, tốc độ phát huy tới cực hạn, giống như hai đạo lưu quang ở trong không trung, đụng một lát lại tách ra.  

Đám Côn Bằng, bá tước Tinh Hồng và Lang Vương không sao, miễn cưỡng có thể theo kịp tốc độ của Mạc Phàm và Tần Vô Nhai.  

Thực lực của những người khác ít nhất là Tiên Thiên Tông Sư, có một số người nửa bước là tới Thần Cảnh, nhưng vẻ mặt mờ mịt.  

Cảm nhận được duy nhất là tiếng nổ mạnh như lôi bạo vang lên, trong không trung lại xuất hiện thêm mấy không động, trên mặt đất cũng có thêm long toàn phong bị lôi điện vờn quanh.  

Không lâu sau, giữa cửa địa ngục toàn là long toàn phong, giống như tận thế xuất hiện.  

- Thật mạnh.  

Một đệ tử tông môn ẩn thế ngơ ngẩn nói.  

- Đây là lực lượng của Thần Cảnh hậu kỳ sao, quá đáng sợ rồi?  

Ngao Sương há to miệng có thể nuốt trôi quả trứng ngỗng, lẩm bẩm.  

Giơ tay nhấc chân có thể tạo ra phá hoại như thế, quả thật là vũ khí hạt nhân hình người, còn có thể phóng ra nhiều lần.  

Đám bá tước Tinh Hồng bình tĩnh hơn đám Ngao Sương một chút, nhưng trên mặt cũng tràn đầy khiếp sợ.  

- Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt rồi.  

Lang Vương nói với vẻ đầy hứng thú.  

Tần Vô Nhai ở cảnh giới này liều chết cũng không thường thấy, còn là hai người.  

- Chẳng trách chủ nhân luôn nói không thể khinh thường đạo sĩ phương Đông, chủ nhân anh minh.  

Fred cười âm hiểm nói.  

Lúc trước chủ nhân bọn họ vẫn bảo bọn họ cẩn thận đám đạo sĩ Hoa Hạ, ông ta không để trong lòng, cuối cùng lần này cũng hiểu rõ ý chủ nhân rồi.  

Không phải đạo sĩ Hoa Hạ yếu, mà là trước đây bọn họ chưa từng gặp được người lợi hại.Người lợi hại như Tần Vô Nhai không cần nhiều, một hai người là đủ.  

Bá tước Tinh Hồng cười nhìn chằm chằm Tần Vô Nhai và Mạc Phàm ở trong long toàn phong, không nói gì thêm.  

- Chủ nhân, ngài xem Tần Vô Nhai và Mạc Phàm, chúng ta cần ra tay với ai đây?  

Fred lại hỏi tiếp.  

- Nếu tên tiểu tử Mạc Phàm kia đột phá tiếp, vậy chúng ta cần phải ra tay với Mạc Phàm, bây giờ sao, Tần Vô Nhai sống đủ lâu rồi, chuẩn bị giết lão đạo sĩ Hoa Hạ này thôi.  

Bá tước Tinh Hồng cười nhạt nói.  

Tuy ông ta không phải là tu sĩ Hoa Hạ, nhưng có liên hệ với một số đại tu Hoa Hạ, cho nên biết nhiều chuyện.  

Dù sao Mạc Phàm mới đột phá tới Thần Cảnh, không phải lúc cực mạnh, cần củng cố một thời gian, thực lực mới có thể đạt tới đỉnh phong.  

Bây giờ Mạc Phàm đối cứng với nhiều người như vậy, nếu sau khi thực lực được củng cố, người thua sẽ là Tần Vô Nhai.  

- Hả?  

…  

Lúc đám bá tước Tinh Hồng nói chuyện, Mạc Phàm và Tần Vô Nhai đã tách ra, xuất hiện thân hình trong long toàn phong không ngừng rít gào.  

Hỏa diễm màu tím trên người Mạc Phàm đã tắt, chỉ tỏa ra ánh sáng sáng ngũ sắc nhàn nhạt.  

Trên bộ quần áo bị rách, làn da lộ ra ngoài tràn đầy vết thương sâu tới xương, sắc mặt hắn tái nhợt, thở hổn hển suy yếu.  

Đối diện hắn, hai tay Tần Vô Nhai cầm cổ đao cổ kiếm, trên người cũng có mấy lỗ máu, một chút huyết dịch chảy từ miệng ông ta ra, linh khí như hỏa diễm trên người ông ta cũng mất đi, khí tức yếu hơn trước nhiều, nhưng tốt hơn Mạc Phàm chán.  

- Tiểu tử, có thể bức lão phu tới nước này, cậu đã rất lợi hại rồi, cậu nhận thua đi.  

Tần Vô Nhai thản nhiên nói.  

- A… Phải không, quên nói với ông, tôi là y tiên.  

Mạc Phàm cười khinh thường nói.  

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Tần Vô Nhai thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment