Thần Y Trọng Sinh

Chương 1255

Quả thật Mạc Phàm bạo đan không có gì phải sợ, sau khi Mạc Phàm bạo đan mà vẫn có năng lực ngưng tụ, thì phải cẩn thận.  

Ngoài ra Mạc Phàm chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên, đã có thực lực cỡ này, không thể không cẩn thận.  

Hai tay anh ta nắm chặt, huyết thần lực trong cơ thể rót vào trong Huyết Thần Đao và Hồng Liên một cách điên cuồng.  

- Dùng kiếm của tôi giết tôi sao, tôi nhớ tôi nói rồi, dùng kiếm của tôi, anh sẽ hối hận.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lâm Thiên Nam một cái, bình tĩnh nói.  

- Hối hận hay không phải thử mới biết.  

Lâm Thiên Nam hừ lạnh một tiếng, dưới chân vừa động, trên người chớp lóe huyết quang, liền đến bên cạnh Mạc Phàm.  

Huyết quang trên Hồng Liên và Huyết Thần Đao đại phóng, đao khí huyết sắc dài mười trượng và kiếm khí dài ra, chém về phía Mạc Phàm.  

Dưới đao phong cuồng liệt và kiếm khí sắc bén, Huyết Thần Đao và Hồng Liên còn chưa tới, không gian đã tự động nứt ra hai khe hở lớn nhỏ không đồng đều.  

Hắc cầu ở phía sau Mạc Phàm có thể khôi phục thì thế nào, chỉ cần hủy cơ thể của Mạc Phàm, cơ thể Mạc Phàm còn có thể khôi phục hoàn toàn như Huyết Thần Chi Thể của anh ta sao?  

Cho dù Mạc Phàm đã tu thành Thần Thể, cũng chỉ có mức hạn, chỉ có cơ thể mạnh hơn thể tu bình thường, không phải không thể phá hủy.  

Dưới đao phong kiếm khí, Mạc Phàm làm như không nhìn thấy một đao một kiếm của Lâm Thiên Nam, không chỉ không ra tay ngăn cản, thậm chí còn không cử động.  

Xung quanh, mắt không ít người mở to, vẻ mặt mờ mịt.  

- Mạc Phàm đang làm gì thế?  

Cho dù sau khi Mạc Phàm tự bạo Tam Nguyên đều có thể khôi phục, nhưng lấy lực Tiên Thiên Chi Cảnh đè cao thủ Thần Cảnh, thì không thể đủ, vậy mà không tránh một kích này của Lâm Thiên Nam.  

Lâm Thiên Nam vốn nhíu mày, sau đó trong mắt hiện lên sắc bén.  

Rõ ràng là Mạc Phàm đang coi thường anh ta, anh ta thật sự muốn xem kiếm này của Mạc Phàm thần kỳ chỗ nào, vậy mà khiến Mạc Phàm có lá gan lớn như vậy, không thèm để ý một kích này của anh ta.  

Cánh tay anh ta hạ xuống, đao kiếm nhanh chóng chém về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.  

Nhưng ngay lúc đao phong thổi tóc dài của Mạc Phàm thành hai, khi muốn chém lên da đầu Mạc Phàm.  

“Keng!” Âm thanh kim thạch chạm vào nhau vang lên, mọi người sửng sốt.  

Chỉ thấy Hồng Liên trong tay Lâm Thiên Nam vốn đang chém về phía Mạc Phàm, lại chắn trước Huyết Thần Đao.  

Không chỉ như vậy, chuôi kiếm còn đang ở trong tay Lâm Thiên Nam.  

- Chuyện này…  

Mắt không ít người mở to, mãi mà không nói nên lời.  

Linh tính của pháp bảo cường thịnh mấy cũng chỉ là đồ vật, rời khỏi người pháp bảo sẽ làm việc có hạn.  

Lâm Thiên Nam là cao thủ cấp bậc Thần Cảnh, thậm chí là vượt qua Thần Cảnh, là cao thủ cấp bậc Nguyên Anh.  

Cho dù pháp bảo của Mạc Phàm nặng mười vạn cân, cũng không thoát được tay Lâm Thiên Nam.  

Nhưng sự thực là pháp bảo này thoát khỏi khống chế của Lâm Thiên Nam, hay là nói Lâm Thiên Nam không khống chế được pháp bảo này.  

- Đây thật sự là pháp bảo sao?  

Lâm Thiên Nam khiếp sợ, đồng thời nhíu mày càng chặt hơn.  

Những người khác chỉ thấy thanh kiếm này chặn Huyết Thần Đao của anh ta, nhưng anh ta biết rất rõ, cái tay cầm kiếm của anh ta bây giờ đang bị thanh kiếm của Mạc Phàm hút chặt.  

Hơn nữa thanh kiếm này còn đang không ngừng hấp thu huyết thần lực trên tay anh ta, giống như không có điểm dừng.  

- Bây giờ anh biết rồi chứ, đồ của người khác thì đừng lấy bừa.  

Đôi mắt Mạc Phàm trong veo mà lạnh lùng, thản nhiên nói.  

Phẩm cấp của Hồng Liên trên hắn dự đoán rất nhiều, tuy hắn là chủ nhân của Hồng Liên, nhưng bây giờ không thể phát huy ra uy lực của nó.  

Nếu không cho dù là đám Phượng Hoàng hay Lâm Thiên Nam, hắn đều không thể ngàn dặm tới địch, một kiếm trảm.  

Một thanh kiếm như vậy, Lâm Thiên Nam có thể khống chế tùy thích được sao.  

Sở dĩ Hồng Liên không phản kháng, đó là vì Hồng Liên nhìn trúng huyết thần lực trên người Lâm Thiên Nam, Lâm Thiên Nam có thể dùng Hồng Liên chém những người khác.  

Nhưng Lâm Thiên Nam tấn công hắn thì khác, bởi vì hắn là chủ nhân của Hồng Liên.  

Khi nói chuyện một tay hắn vươn ra, văn tự bằng chữ Phạn xuất hiện trên tay hắn, Phật lực hùng hậu xuất hiện, ấn về phía ngực Lâm Thiên Nam.  

Lâm Thiên Nam hơi híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

Anh ta cầm lấy Huyết Thần Đao không chém về phía Mạc Phàm nữa, trái lại chém một đao về phía cánh tay cầm Hồng Liên của anh ta.  

“Phập!” Nửa cánh tay bị chém đứt.  

Cánh tay bị chặt đứt, trên ngườianh ta chớp lóe huyết quang, vội vàng lùi về sau, đôi mắt tràn đầy dữ dằn nhìn chằm chằm kiếm trong tay Mạc Phàm như hổ rình mồi.  

Anh ta thật sự không sợ một chưởng của Mạc Phàm, anh ta có Huyết Thần Chi Thể ở đây, cho dù Mạc Phàm đánh nát mấy trăm lần, cơ thể của anh ta cũng có thể khôi phục lại, chuyện này không có ý nghĩa đối với anh ta.  

Nhưng thanh kiếm kia của Mạc Phàm thì khác, anh ta có cảm giác nếu không chém đứt cánh tay mình, có khả năng anh ta sẽ bị thanh kiếm này hấp thu toàn bộ.  

Trên người anh ta sáng lên hồng quang, chỉ trong phút chốc chỗ cánh tay bị chém đứt, một cánh tay mới nhanh chóng dài ra.  

Cái tay đứt bị Hồng Liên hấp thu không còn lại gì.  

Hồng Liên giống như tinh linh ăn no, trôi nổi xung quanh Mạc Phàm, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu ong ong, giống như đang nói chuyện với Mạc Phàm.  

- Đi đi.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói với Hồng Liên.  

Hồng Liên chỉ về phía Lâm Thiên Nam cách đó không xa, do dự một lát, lúc này mới bay về phía huyết liên trên bầu trời.  

Chỉ trong chớp mắt liền biến mất trong huyết liên.  

Hồng Liên vừa biến mất vào trong huyết liên, trên người mọi người ở xung quanh buông lỏng, huyết tuyến nối mọi người với huyết liên biến mất.  

Đồng thời hoa sen máu nhanh chóng nhỏ đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

Phía dưới huyết liên, Lâm Thiên Nam nhíu mày, rất nhanh liền khôi phục như thường, tham lam xuất hiện trong mắt anh ta.  

- Mạc Phàm, vận khí của cậu thật sự rất tốt, tìm được một thanh kiếm tốt như vậy.  

Lâm Thiên Nam cũng không che giấu, nói với vẻ hâm mộ.  

Tuy anh ta bị chém một tay, nhưng ít nhất cũng biết được phẩm cấp của Hồng Liên, không tính là đáng tiếc.  

Nếu không có khả năng anh ta đã bỏ lỡ dịp tốt với thanh kiếm tuyệt thế như vậy.  

- Tìm được sao?  

Mạc Phàm lắc đầu cười.  

Nếu Hồng Liên do hắn tìm được, vậy vận khí của hắn đúng là cực kỳ tốt.  

- Nhưng mà hôm nay thanh kiếm này sẽ là của tôi.  

Lâm Thiên Nam nói với vẻ vô cùng tự tin.  

Không có huyết liên trên bầu trời, lực lượng của hắn yếu đi một chút, nhưng chỉ giới hạn ở việc hắn không thể không hạn chế bạo đan, Huyết Thần Chi Thể của anh ta vẫn còn đó.  

Trên người Mạc Phàm ngoại trừ thanh kiếm có thể thương tổn đến Huyết Thần Chi Thể của anh ta ra, những công kích khác đều không có ý nghĩa.  

Cho dù là Hồng Liên, hẳn là Mạc Phàm không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nếu không có khả năng anh ta đã chết rồi.  

Như vậy người chết vẫn là Mạc Phàm.  

Mạc Phàm chết, pháp bảo tuyệt thế này sẽ là của anh ta.  

Ý niệm của anh ta vừa động, tất cả Huyết Đan trong không khí thay đổi, từ hình viên cầu biến thành một thanh phi kiếm.  

- Đi!  

Anh ta chỉ về phía Mạc Phàm.  

Phi kiếm huyết sắc vốn lùi về phía sau, sau đó toàn bộ lóe sáng hồng quang đâm về phía Mạc Phàm.  
Bình Luận (0)
Comment