Thần Y Trọng Sinh

Chương 1291

Mắt những lính đánh thuê ở lại đây mở to, vẻ hoảng sợ che kín mặt bọn họ.  

Ngay sau đó hai chân bọn họ run rẩy, không tự chủ được lùi về nơi cách xa Mạc Phàm.  

Tuy Mạc Phàm đã tha cho bọn họ, nhưng Mạc Phàm đã khôi phục thực lực, vẫn nên nhanh chóng rời xa thì hơn.  

Trước màn hình lớn, tướng quân mặt sẹo và sĩ quan phụ tá của ông ta, cùng với một số người khác vốn sửng sốt, vừa rồi vẫn còn tràn đầy đắc ý lúc này trên mặt đều là kỳ lạ.  

Lúc nãy bọn họ vui mừng nói giảm một viên vũ khí tiên tiến, bây giờ xem ra bọn họ xem nhẹ thực lực của Mạc Phàm rồi.  

Nhất là tướng quân mặt sẹo, vẻ mặt ông ta vô cùng âm trầm, vết sẹo vì tức giận mà không ngừng co rúm, giống như một con rết đang bò trên mặt.  

Bên cạnh ông ta, sĩ quan phụ tá kia lùi sang một bên theo bản năng.  

Trên tế đàn màu vàng, trong mắt đám Aristotle và mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ lại càng khó thể tin.  

Vô Tận Thâm Uyên là nơi sinh ra thần, nhưng có thể sinh ra thần là ở trong tạo hóa trì, từ 5000 năm trước cái ao này đã không thể sử dụng nữa. Vô Tận Thâm Uyên chân chính chỉ là dựa vào lực lượng cuối cùng của 13 người bọn họ, luyện chế ra một cạm bẫy có thể khiến bọn họ thức tỉnh, dựa vào tham lam của người khác để hấp dẫn bọn họ tới Vô Tận Thâm Uyên, sau đó thu thập lực lượng có thể khiến bọn họ thức tỉnh.  

Rõ ràng bọn họ dựa vào lực lượng của Mạc Phàm để thức tỉnh hoàn toàn, sao Mạc Phàm vẫn còn lực lượng cường đại như vậy.  

Chuyện này còn chưa tính, bọn họ còn bị Mạc Phàm chặt đứt đường lui, bởi vì liên hệ giữa bọn họ và Vô Tận Thâm Uyên theo chất lỏng đỏ sậm xuất hiện, đã biến mất hoàn toàn, bọn họ muốn chạy trốn cũng rất khó.  

Bọn họ định dùng tế đàn này làm nơi săn, Mạc Phàm là con mồi, bây giờ thì hay rồi tiến vào trong bẫy của Mạc Phàm.  

- Chuyện này, sao lại có chuyện này được?  

Aristotle lắc đầu, không thể tin được nói.  

Quả thật bọn họ đã thức tỉnh, nhưng sức mạnh của Mạc Phàm không hề suy yếu, chuyện này không khoa học.  

- Những chuyện mà các ông cho rằng không có khả năng, chỉ vì nhãn lực của các ông không đủ rộng, lực lượng mà các ông đạt được, không phải là 99% trong 100%, mà là 1%.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Ma Pháp Trận trên bậc thang này có tên là Cửu Diệu, rất thông thường ở Cổ Thần Nhất Tộc.  

Hắn sống ở Cổ Thần Nhất Tộc mười năm, sao có thể không biết phương pháp phá giải.  

Người khác muốn đi lên phải để lại phần lớn thực lực và lực sinh mệnh, hắn thì ngược lại.  

Cơ thể đám Aristotle run lên, giống như bị sét đánh.  

- Không có khả năng, sao 1% của cậu có thể khiến chúng tôi thức tỉnh được?  

Mặt Samuel Thái Dương Chi Thần, người đàn ông cơ thể cường tráng có mái tóc dài màu vàng xanh mét, trầm giọng nói.  

Bọn họ là nhóm thần linh đầu tiên sinh ra từ tạo hóa trì, thần lực của mỗi người đều có thể bao phủ cả Ai Cập.  

Mạc Phàm chỉ là một nhân loại, nếu không phải bọn họ tích lũy mấy ngàn năm, lực lượng toàn thân Mạc Phàm cũng không đủ để bọn họ thức tỉnh, càng không nói tới 1% lực lượng của Mạc Phàm.  

- Chuyện này rất đơn giản, bởi vì mấy người quá yếu, mà tôi mạnh hơn các người nhiều lắm.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Tiểu tử Hoa Hạ, tôi xem cậu mạnh thế nào.  

Trong mắt Bruce Hắc Ám Chi Thần mặc hắc giáp chớp lóe hung quang, lạnh lùng nói.  

Cho dù những lời Mạc Phàm nói là có khả năng, nhưng ông ta không tin chút nào.  

Con đường tu luyện không có quá nhiều đường tắt, cho dù là tu sĩ Hoa Hạ hay Thần Tộc như bọn họ cũng đều vậy, toàn bộ dựa vào ngộ tính, cố gắng và tích lũy theo thời gian.  

Mạc Phàm là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, không có khả năng mạnh hơn người sống mấy ngàn năm như bọn họ quá nhiều.  

Hơn nữa vừa rồi ông ta còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, dễ dàng đỡ được một kiếm của Mạc Phàm.  

Hiện giờ khả năng Mạc Phàm giả thần giả quỷ là rất cao.  

Thân thể ông ta nhoáng lên một cái, 7 cơ thể giống ông ta đứng thành vòng tròn quay xung quanh Mạc Phàm, ma khí trên cự kiếm màu đen trong tay như hỏa diễm, nhoáng một cái đã dài mười trượng, như thiên trụ chém về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Bruce, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.  

- Ông vừa mới nói để mắt tôi rơi vào trong hắc ám vĩnh viễn đúng không, tôi xem thần lực thuộc tính hắc ám của ông có bản lĩnh này hay không.  

Hắn không nhúc nhích, mặc cho thất kiếm của Hắc Ám Chi Thần chém xuống.  

Bruce Hắc Ám Chi Thần nhíu chặt mày, lực hắc ám trong cơ thể ông ta không do dự rót vào trong ma kiếm màu đen, cổ tay trầm xuống theo.  

Trong chớp mắt kiếm khí màu đen của khí binh ngưng tụ thành thực chất, lưu lại một chuỗi kiếm ảnh ở trong không khí.  

Kiếm ảnh đến chỗ nào, không gian như dưa hấu bị chém thành bảy mảnh dễ như trở bàn tay.  

“Thình thịch thình thịch…” Thất âm kinh thiên động địa bùng nổ, thất kiếm cùng chém xuống, kiếm khí thực chất hóa vỡ vụn.  

Nhưng thất kiếm này không chỉ không chém được Mạc Phàm, thậm chí ngay cả tóc của hắn cũng không động tới được, đã bị một lực lượng vô hình đỡ lấy, không thể tiến thêm được một tấc.  

Mắt Hắc Ám Chi Thần mở to, vẻ mặt ông ta thay đổi, ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm.  

Không nói tới một kiếm này của ông ta có thể cắn nuốt một số lực hắc ám, chỉ dựa vào lực lượng, có thể chém cả ngọn núi ra.  

Nhưng ở trước mặt Mạc Phàm, căn bản không có tác dụng gì.  

- Chuyện này…  

Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, không thèm nhìn Bruce Hắc Ám Chi Thần một cái, mà dời mắt nhìn về phía Aristotle.  

- Aristotle, ông vừa nói nhường tôi mười chiêu đúng không, với trình độ Thần Thể này của ông, đừng nói là mười chiêu của tôi, một chiêu ông cũng không thể đỡ được.  

Mạc Phàm chậm rãi nói.  

Trong chớp mắt sắc mặt Aristotle âm trầm hơn nhiều, Bruce Hắc Ám Chi Thần là người có sức chiến đấu mạnh trong bọn họ, một kiếm của Bruce đều không thể thương tổn Mạc Phàm, chắc chắn Mạc Phàm đã khôi phục thực lực thật rồi.Hơn nữa có khả năng Mạc Phàm mạnh vượt xa tưởng tượng của bọn họ, một tầng lực lượng đã khiến bọn họ thức tỉnh.  

- Mạc Phàm, cậu muốn thế nào?  

- Như vậy đi, vừa rồi ông bảo tôi tới, tuy tôi còn chưa ra tay, nhưng tôi cũng không bắt nạt các ông, nguyền rủa của ông cũng không có tác dụng với tôi, một kiếm của ông ta cũng không thể làm gì được tôi, tôi cho 10 người các ông mỗi người một chiêu, các ông có thể cùng tiến lên, nếu một chiêu đánh xong mà không giết được tôi, vậy thì đến lượt tôi giết các ông, đương nhiên nếu hai người cũng muốn thử lần nữa, cũng có thể 12 người cùng ra tay, tôi không ngại cho hai người hai chiêu.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Không phải Aristotle nhường hắn sao, lễ thượng vãng lai, hắn cũng nhường Aristotle một chút.  

Lần này sắc mặt cả đám Aristotle khó coi, trong mắt không phải phun ra hỏa diễm, thì nhấp nháy lôi quang, hay là lóe ra hàn quang.  

Bọn họ để Mạc Phàm nhường một chiêu cũng được, Mạc Phàm lại muốn 12 bọn họ cùng ra tay, đây tuyệt đối là sỉ nhục đối với bọn họ.  

Bọn họ sống mấy ngàn năm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.  

Nhất là người muốn bọn họ cùng tiến lên, thực ra là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.  

- Mạc Phàm, cậu nghĩ rằng chúng tôi chỉ có chút bản lĩnh đó sao, vậy thì sai rồi, hôm nay cậu đều phải chết.  

Aristotle lạnh lùng nói.  

Ông ta vừa nói những lời này, 12 Kim Tự Tháp ở sau lưng 12 bọn họ cùng sáng lên.
Bình Luận (0)
Comment