Thần Y Trọng Sinh

Chương 1317

Thái Sơn, Lỗ Châu.  

Từ xưa, ngọn núi này đã được gọi là con đường thông thiên, cũng là nơi xuống nhân gian, đế vương thường đến nơi này dâng hương.  

Từ Tần Thủy Hoàng tới triều Thanh, có 13 vị đế vương tự mình tới, 24 đế vương phái người tế tự.  

Ở Hoa Hạ, chưa bao giờ có ngọn núi khác có đãi ngộ như thế, cũng chính vì như vậy, Thái Sơn còn được coi là đứng đầu Ngũ Nhạc [năm ngọn núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn]  

Ở giữa sườn núi Thái Sơn, nằm ở phía trước Nam Thiên Môn, phía dưới Cựu Đại Môn, Long Tuyệt dẫn theo một đám người tụ tập ở đây.  

Đám người này không chỉ có tông môn ẩn thế, Chúc Thiên Cực và Huyết Nô cùng với một số cao thủ Hoa Hạ cũng ở đây.  

- Một đám nơi tụ linh, vậy mà vẫn nấp sâu như vậy, nhưng có tác dụng sao?  

Long Tuyệt liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói với vẻ khinh thường.  

- Ở trong này, đây là giữa sườn núi, tôi đã tới…  

Bên cạnh Long Tuyệt, một kiếm sĩ tóc bạc nhíu mày nói, đây không phải là lần đầu tiên ông ta gợi sự chú ý, ông ta biết chỗ này lâu rồi, chỉ là thứ nhất không biết vị trí của Phong Thiên Chi Địa, thứ hai là không có chìa khóa tiến vào trong, cho nên cho tới nay, Phong Thiên Chi Địa là một truyền thuyết đối với ông ta, Thái Sơn gần như bị ông ta lục tung mấy lần, cũng không tìm được.  

Nam Thiên Môn này, ông ta càng tới mấy trăm lần, linh khí dao động ở nơi này kém hơn những nơi khác nhiều, sao có thể là Phong Thiên Chi Địa.  

Hơn nữa nơi này ngoại trừ mặt hướng lên trên ra, những nơi khác đều là một vùng biển mây, càng không thể là Phong Thiên Chi Địa.  

- Ha ha, có lẽ nơi này là cảnh khu, có rất nhiều người tới nơi này, nhưng có ai từng phát hiện ra Phong Thiên Chi Địa chưa?  

Long Tuyệt cười hỏi.  

Vẻ mặt kiếm sĩ tóc bạc và những người khác thay đổi, vội vàng nhìn xung quanh.  

- Đừng tìm nữa, mấy ông đã thấy được Thái Sơn, nhưng đây chỉ là một ngọn núi mà thôi, Thái Sơn chân chính nằm trong biển mây, Phong Thiên Chi Địa cũng ở đây.  

Long Tuyệt dời mắt nhìn biển mây bên tay trái.  

- Cái gì?  

Vẻ mặt mọi người khiếp sợ, vô cùng kinh ngạc.  

Bọn họ vẫn luôn cho rằng đó là Thái Sơn, vậy mà không phải Thái Sơn chân chính?  

“Ha ha.” Long Tuyệt cười khinh thường, một tay duỗi về phía biển mây không xa.  

Loại vân trung tàng sơn này, là thủ đoạn rất bình thường ở Tu Chân giới.  

Dù sao ngoại trừ một số người thích khoe ra, phần lớn tu sĩ đều hi vọng chỗ mình tu luyện bị chỉ nhiễm.  

Nhưng mà có thể lừa được những người khác, lừa được anh ta sao?  

Trong mắt anh ta chớp lóe tinh quang, âm thanh “ù ù” vang lên trong biển mây.  

Mỗi tiến “Rầm rầm…” vang lên, xung quanh sẽ lay động một phen, giống như khi động đất có thứ gì muốn chui từ trong núi ra.- Còn không ra cho tôi.  

Chấn động liên tục chín lần, Long Tuyệt lạnh giọng quát.  

Giọng nói vừa vang lên, bỗng nhiên biển mây nồng đậm lùi ra, khe núi sâu không thấy đáy xuất hiện, tận cùng khe núi đột nhiên xuất hiện một ngọn núi cao hơn Thái Sơn gấp bội lần.  

Sơn thể xanh biếc, ở đỉnh là một vùng tuyết trắng.  

Dưới chân núi có từng bậc thang, nối thẳng tới đỉnh tuyết trắng.  

Sơn thể to lớn khiến Thái Sơn ban đầu nhỏ bé hơn nhiều.  

Trên đỉnh núi, từ xa nhìn lại, bốn phía là pho tượng Thanh Long, bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ vĩ đại, ngạo thị tứ phương, ở giữa còn có một tế đàn rất to.  

Một màn hào quang vĩ đại bao cả ngọn núi này ở bên trong.  

Nhìn thấy ngọn núi này, vẻ mặt không ít người chấn động.  

- Đây mới là Thái Sơn chân chính, Phong Thiên Chi Địa trong truyền thuyết sao?  

Một người đàn ông mặc đạo bào nói với vẻ thán phục.  

Tuy những người khác không mở miệng, nhưng biểu cảm tương tự.  

- Phải làm thế nào mới đi vào được?  

Trước khi chết Lâm Thiên Nam từng nói, muốn mở Phong Thiên Chi Địa cần huyết mạch Lâm gia và chìa khóa.  

Trái lại có huyết mạch Lâm gia, nhưng chìa khóa đã biến mất theo Mạc Phàm rồi.  

Tuy bọn họ thấy được ngọn núi này, nhưng muốn đi vào thì chỉ sợ hơi khó một chút.  

Long Tuyệt nhìn Thái Sơn ở phía xa, khóe miệng hơi nhếch lên cười nhạt.  

Ban đầu người bố trí Phong Thiên Đại Trận có thực lực rất cao, nhưng thực lực của người phong thiên cuối cùng chỉ là Nguyên Anh kỳ, mở một nơi như vậy rất khó đối với người khác, đối với anh ta thì chỉ như ăn một bữa sáng.  

Hơn nữa…  

- Lâm Hải, để tay ông lên tảng đá kia.  

Long Tuyệt chỉ một tảng đá bên cạnh Nam Thiên Môn, nói.  

- Dạ, Long thiếu.  

Trong đám người, vẻ mặt Lâm Hải cung kính, một tay cẩn thận đặt lên tảng đá kia.  

Một tay Long Tuyệt vươn ra, một vũ khí tương tự như kim giản, nhưng giống chìa khóa xuất hiện trong tay anh ta.  

Anh ta cầm vũ khí này, chậm rãi đi về phía con đường núi thông tới Thái Sơn.  

“Keng” một tiếng, vũ khí này được xuyên xuống dưới nền đất, một vùng ấn ký lập tức tản từ xung quanh vũ khí này ra, hình thành một đồ án nổi hình trận pháp.  

- Mở cửa cho tôi.  

Anh ta xoay tròn vũ khí dị thường kia, dùng lực di chuyển.  

Trận pháp lập thể xung quanh vũ khí chuyển động như máy móc, hào quang lập tức sáng lên trên bàn tay đặt lên tảng đá của Lâm Hải.  

Trong lòng bàn tay Lâm Hải đau xót, một ấn ký xuất hiện trên mu bàn tay anh ta.  

Sau đó giọng nói trầm thấp vang lên.  

- Hậu bối của Lâm gia có thể qua cửa.  

Ngay sau đó đối diện Long Tuyệt, bên cạnh vách núi trống không, một đồ án trận pháp tương tự xung quanh vũ khí xuất hiện, nhưng to hơn nhiều.  

Trận pháp này phát ra âm thanh ken két, chuyển động vài cái.  

“Bùm!” một tiếng cách hơn mười dặm đều có thể nghe thấy tiếng nổ vang lên.  

Trong không gian, một đại môn bằng đá cao trăm mét theo phong cách cổ xưa mở ra.  

Linh khí nồng đậm như nước phả vào mặt, lúc này đã là mùa đông, bách thảo đều khô, nhưng linh khí này vừa mới xuất hiện, trong trăm dặm xung quanh là một vùng xuân ý dào dạt, giống như mùa xuân.  

Bên trong đại môn bằng tảng đá, từng khối tảng đá dâng lên trong vực sâu không thấy đáy, hình thành một… bậc thang hơn mười người có thể đi qua.  

Bậc thang này lan tới dưới chân Thái Sơn, hợp lại với bậc thang lên đ ỉnh Thái Sơn.  

Một con đường xuất hiện trước mặt mọi người.  

- Phong Thiên Chi Địa đúng là Phong Thiên Chi Địa, linh khí thật nồng đậm.  

Trong mắt kiếm sĩ tóc bạc kia lóe sáng tinh quang, cảm thán nói.  

Thục Sơn vốn là nơi kiếm tiên thường lui tới, linh khí trong Kiếm Cung mà ông ta bế quan là nồng đậm nhất ở Thục Sơn, nhưng so với nơi này thì kém quá nhiều.  

Quả nhiên một bước này của ông ta không sai, có linh khí ở đây, ông ta không có vấn đề đột phá một cửa cuối cùng rồi.  

- Chúc mừng Long thiếu đã tìm được Phong Thiên Chi Địa, cách kết anh gần hơn một bước.  

Kiếm sĩ tóc bạc chớp mắt, bái lạy Long Tuyệt nói.  

Những người khác thấy tình cảnh này thì vội vàng chúc mừng Long Tuyệt.  

Long Tuyệt hơi nhếch miệng, tuy mở nơi này không tính là gì đối với anh ta, nhưng nhìn thấy nhiều người dễ bảo như vậy, trong mắt anh ta hiện lên vẻ đắc ý.  

- Chỉ là một nơi tụ tập linh mạch mà thôi, chỉ cần mấy ông tận tâm làm việc cho tôi, sẽ còn nhiều thứ tốt hơn nữa.  

Long Tuyệt thản nhiên nói.  

- Vậy có phải chúng tôi có thể đi vào hay không?  

Một đạo sĩ hơi khẩn trương nói.  

- Không sốt ruột, các vị bên trong, các vị không định đi ra à?  

Long Tuyệt nhìn thoáng qua cự môn ở phía đối diện, hỏi.  

Vẻ mặt không ít người ở đây lập tức sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment