Thần Y Trọng Sinh

Chương 1320

Mọi người ở đây hơi sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.  

- Tư Đồ Thanh là ai?  

- Long Vô Thần là ai?  

Chỉ có vẻ mặt Long Tuyệt sững sờ, tươi cười luôn xuất hiện trên mặt lập tức cứng đờ.  

Những người khác không biết người mà Mạc Phàm nói, nhưng anh ta biết rất rõ.  

Tư Đồ Thanh vốn là tên của anh ta, anh ta không phải người Long gia ở Ngạo Nhật Sơn Tông, mà là người Tư Đồ gia một tiểu gia tộc, sau khi được Long Ngạo Thiên thu làm tôi tớ, lúc này mới được ban thưởng tên là Long Tuyệt.  

Còn Long Vô Thần là cha của Long Ngạo Thiên, một trong số những trưởng lão của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

Tên của anh ta là Long Vô Thần ban cho.  

Tuy những chuyện này không phải là bí mật, nhưng một người ở Địa Cầu như Mạc Phàm mới gặp anh ta lần đầu sao lại biết.  

- Cậu là ai?  

Long Tuyệt trầm giọng hỏi.  

Người hiểu biết anh ta như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người ở Địa Cầu như vậy.  

- Tôi là ai sao?  

Mạc Phàm cười lạnh lùng.  

- Anh không có tư cách khiến tôi phải trả lời, Long Vô Thần cũng không có, có lẽ tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông anh có, nhưng mà tôi không trả lời, ông ta cũng không thể làm gì tôi.  

Kiếp trước tuy thực lực của hắn rất yếu, nhưng được đề cử làm người kế nhiệm vị trí môn chủ kế tiếp của Thần Nông Tông.  

Sư phụ hắn từng bảo hắn đảm nhiệm vị trí tông chủ của Thần Nông Tông mấy lần đều bị hắn từ chối, thân phận của hắn không kém tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

Long Tuyệt nhíu mày, giữa trán lập tức ngưng tụ thành một chữ “hỏa”.  

Kiếm sĩ tóc bạc kia thấy vẻ mặt Long Tuyệt giận dữ, tiến lên trước một bước.  

- Mạc Phàm đúng không, khẩu khí của cậu lớn thật, Kiếm Tâm Trần tôi bế quan 300 năm, không ngờ tới Địa Cầu lại xuất hiện một nhân vật như cậu, để tôi thử xem thực lực của cậu thế nào.  

Kiếm Tâm Trần lạnh lùng nói.  

“Keng keng…” Âm thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên.  

Một thanh trường kiếm bay từ sau lưng ông ta ra, thanh trường kiếm này mới bay ra liền biến thành kiếm tia như sợi tóc, vờn xung quanh ông ta, có tổng cộng 99 gốc, tiếng kiếm minh nổ lớn, khí tức sắc bén lan tràn xung quanh.  

Sắc mặt không ít người thay đổi, ánh mắt nhìn về phía kiếm sĩ tóc bạc kia nghiêm túc hơn nhiều.  

- Kiếm khí hóa tia sao?  

Bình thường rất dễ phán đoán độ mạnh yếu của kiếm tu, kiếm tu bình thường chỉ biết một số kiếm kỹ, kiếm khí ngoại phóng đều là cảnh giới Tiên Thiên.  

Kiếm tu Thần Cảnh thì có được kiếm vực, nhưng lại có một đặc biệt khác, kiếm khí hóa tia.  

Loại kiếm tia này như tơ tằm, nhưng sắc bén hơn laser, có thể chém đôi du thuyền một cách dễ dàng.  

Kiếm tu Thần Cảnh bình thường, phần lớn là ngưng tụ một cây kiếm tia đến mức tận cùng, kiếm sĩ tóc bạc có thể ngưng tụ nhiều kiếm tia như vậy, chắc chắn thực lực không tầm thường.  

- Ông là kiếm sĩ từ Thục Sơn sao?  

Mạc Phàm nhìn lướt qua kiếm sĩ tóc bạc, lạnh nhạt hỏi.  

Lúc hắn từ Hoa Sơn trở về, có cảm nhận được khí tức không kém.  

Mỗi một kiếm tu kiếm ý vô song, có thể kích phá thương khung, mỗi một pháp sư thì pháp lực thông thiên.  

Kiếm tu kia, hẳn là người này rồi.  

- Đúng vậy, cậu còn di ngôn gì không?  

Kiếm sĩ tóc bạc gật đầu nói.  

- Ông không có biện pháp thử xem tôi mạnh tới đâu, nhưng kiếm tia mà ông ngưng tụ không tệ, đồ đệ của tôi cũng là một kiếm tu, kiếm của cô ấy bị người ta làm hỏng, tôi sẽ nhận những kiếm tia này của ông.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Một tay hắn duỗi về phía kiếm sĩ tóc bạc, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vòng xoáy, kiếm tia xung quanh kiếm sĩ tóc bạc lập tức tụ tập về phía tay hắn.  

- Cậu muốn chết à?  

Kiếm sĩ tóc bạc không chỉ không lo lắng, trái lại còn hừ lạnh một tiếng.  

Cướp đoạt kiếm tia của kiếm tu, giống như nắm đạn mà khẩu súng b ắn ra, vừa nguy hiểm lại không có ý nghĩa gì, người bình thường lúc đánh bại đối phương xong mới có thể làm ra chuyện này.  

ế ẩMạc Phàm vừa ra tay đã đòi cướp kiếm tia của ông ta, quá ngu xuẩn.  

- Kiếm Bạo!  

Hai tay ông ta kết thành kiếm chỉ, chỉ về phía Mạc Phàm ở xa.  

Những kiếm tia tụ tập trong tay Mạc Phàm sáng lên, kiếm tia bành trướng ra, kiếm khí kh ủng bố như sắp bùng nổ từ bên trong.  

Kiếm Bạo là một trong những tuyệt kỹ của ông ta, tự bạo kiếm tia, tương tự như tu sĩ Kim Đan bạo đan, nhưng uy lực trên bạo đan rất nhiều.  

Bởi vì Kim Đan là năng lượng và trung tâm, tương đương với một viên đá năng lượng, tu sĩ cung cấp năng lượng, mà kiếm tia của ông ta là vũ khí dùng để trảm phá toàn bộ.  

Một cái là năng lượng, một cái là giết người, hai cái tự bạo cái nào có uy lực mạnh, không cần thử cũng biết.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lập tức khôi phục như thường.  

- Có chút bản lĩnh, tôi nói muốn kiếm tia của ông, ông làm thế nào cũng không có tác dụng.  

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, năm ngón tay hơi nắm chặt.  

Kiếm tia mới bành trướng thành một quả bóng hơi thì lập tức ngừng lại, nhanh chóng khôi phục thành hình kiếm tia, ngưng tụ thành một tiểu kiếm trong tay hắn.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua kiếm tia trong tay, nhíu mày.  

- Chỉ có như vậy sao?  

99 gốc kiếm tia, đối với tu sĩ bình thường sẽ là rất nhiều, nhưng ở trong mắt Mạc Phàm thì quá ít.  

Trong số những kiếm tu mà hắn từng gặp, không ai ít như vậy.  

Kiếm sĩ tóc bạc nhíu chặt mày, trên mặt là xanh mét.  

Những kiếm tia của ông ta không nổ mạnh còn chưa tính, vậy mà ông ta còn mất đi khống chế với tất cả kiếm tia.  

Đây là thứ ông ta bế quan 300 năm tu luyện thành công, cứ thế bị Mạc Phàm lấy mất như vậy.  

Ông ta vốn tưởng rằng thực lực của Mạc Phàm không kém ông ta nhiều lắm, ai biết Mạc Phàm khủ ng bố như vậy.  

- Mạc Phàm, cậu dám lấy kiếm tia của tôi, tôi giết cậu!  

“Keng” một tiếng, một thanh trường kiếm khác có lôi quang khác vờn quang xuất hiện trong tay ông ta, một kiếm mang theo lôi âm đâm về phía Mạc Phàm.  

- Xem ra chỉ có bằng vậy, vẫn thiếu chút nữa, lấy kiếm và đan của ông bù lại vậy.  

Mạc Phàm làm như không nhìn thấy, ngón tay chỉ về phía kiếm sĩ tóc bạc.  

Một quang điểm xuất hiện ở ngón tay giữa của hắn, điểm lên trên trường kiếm của kiếm sĩ tóc bạc.  

“Răng rắc!” Trường kiếm trong tay kiếm sĩ tóc bạc còn chưa đâm trúng Mạc Phàm, liền biến thành hạt cát, bị màn hào quang trước người Mạc Phàm cản lại.  

Không chỉ trường kiếm của ông ta, cơ thể ông ta cũng như vậy, chỉ trong phút chốc bắt đầu từ tay ông ta đến khắp nơi trên cơ thể cũng biến thành hạt cát, chỉ còn lại một hạt châu màu trắng bay về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm giơ tay ra nhận lấy hạt châu, đặt bàn tay còn lại lên vị trí cán chuôi của tiểu kiếm.  

Trên tiểu kiếm sáng lên hào quang, không ngừng run rẩy.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua tiểu kiếm, tay tạo mấy pháp ấn đánh vào bên trong, trên tiểu kiếm lập tức có thêm đường vân.  

Lúc này trong mắt hắn mới lộ ra chút hài lòng.  

- Chu Hiệt, đây là kiếm của con, hấp thu năng lượng trên tiểu kiếm này, con sẽ mạnh hơn trước một chút.  

Mạc Phàm ném tiểu kiếm về phía tay Chu Hiệt.  

- Cảm ơn sư phụ.  

Vẻ mặt Chu Hiệt khẽ đổi, nhận tiểu kiếm.  

Mạc Phàm khẽ gật đầu, dời mắt nhìn đám người còn lại.  

Những người đứng sau Long Tuyệt thấy Mạc Phàm nhìn lại, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, kiếm sĩ tóc bạc là kiếm sĩ vô địch Thục Sơn 300 năm trước, tuy bế quan nhiều năm nhưng dĩ nhiên là có lưu lại truyền thuyết về ông ta.  

Cao thủ như vậy, cho dù không bằng Mạc Phàm cũng không nên bị giết như vậy.  

Mạc Phàm tránh thoát vũ khí hạt nhân không phải thực lực nên giảm xuống sao, sao có thể mạnh hơn như vậy?  

- Ông là đạo sĩ từ ngọn núi kia ra đúng không?  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về phía lão giả mặc đạo bào.
Bình Luận (0)
Comment