Thần Y Trọng Sinh

Chương 431

Ác ma khổng lồ như vậy, nhìn qua căn bản không thể địch lại được, còn chưa động nửa cánh tay, chỉ thét lên hai tiếng, liền bị một kiếm của Mạc Phàm chém thành hai.  

- Chuyện này…  

Mọi người nhìn Mạc Phàm cầm hỏa kiếm dài hai trượng, giống như nhìn thấy Hỏa Thần cầm đao trong tay.  

Cho dù Mộc Phong Nhạc và tiểu hồ ly từng thấy Mạc Phàm nghiền áp cổ trùng ngàn năm, lúc này cũng sửng sốt.  

“Lạch cạch!” Chuỗi vòng tay trên cổ tay Lỗ Lão Hổ, có khả năng vì chảy ra quá nhiều mồ hôi, rơi xuống đất, vậy mà Lỗ Lão Hổ không phát hiện ra, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.  

Ngày đó Mạc Phàm giết tên cuồng đồ nước ngoài, đã khiến ông ta ba ngày ba đêm không ngủ, trong đầu tràn đầy ba chiêu kinh thế hãi tục của Mạc Phàm.  

Chắc lần này ông ta sẽ mất ngủ một tuần rồi.Quá lợi hại, tên ma đầu cao hai trượng, hắn trảm một kiếm là chết.  

Nam tử hán đại trượng phu, vốn nên là như vậy.  

Huyết Ngưu bị chia làm đôi, lão phụ nhướn đôi lông mày hoa râm, mắt mở to, giống như không tin một màn trước mắt.  

Hiến tế lấy huyết nô này, bà ta đã dùng mấy vạn người ở một thị trấn.  

Huyết nô vừa mới xuất hiện là Trúc Cơ sơ kỳ, mấy năm nay bà ta đâu chỉ dùng máu 10 vạn người ký dưỡng huyết nô này, ở thôn xóm Châu Phi, có 3 vạn người bị huyết nô ăn sạch.  

Tuy là Trúc Cơ hậu kỳ, Tiên Thiên Chân Nhân của Mao Sơn Phái còn chết trên tay huyết nô!  

Chân Nhân kia được xưng là Tru Tà Chân Nhân, trong tay có Tru Tà Kiếm, tru sát không ít tà ma, kết quả Tru Tà Chân Nhân này dùng hết pháp lực, nhưng không thể để lại một vết thương trên người huyết nô này, cuối cùng bị huyết nô ăn sống nuốt tươi, tu vi hóa thành đồ ăn của huyết nô.  

Huyết nô của bà ta uy mãnh như vậy, lại chết dưới một kiếm của Mạc Phàm.  

Đây là kiếm gì, tiểu tử này có thực lực gì?  

- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?  

Cuối cùng trong mắt lão phu nhân cũng lộ ra chút khủng hoảng, hỏi.  

Mạc Phàm biết Âm Dương Thảo Hàng, còn có thể giải trừ huyết sát của bà ta, lại dùng một kiếm diệt huyết nô, tuyệt đối không phải là người bình thường.  

- Có quan hệ gì không?  

Mạc Phàm hỏi ngược lại.  

Nếu là kẻ địch, không cần biết là ai, giết là được.  

Ý niệm này của hắn vừa xuất hiện, hỏa kiếm trên tay biến trở về bộ dạng dài hai thước.  

Dưới kiếm, thân thể Huyết Ngưu cũng hóa thành hai đám huyết vụ, huyết vụ như nước biển lúc thủy triều rút, nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành cái sừng trâu bị cắt làm đôi, rơi xuống đất, không còn huyết quang.  

- Cậu…  

Vẻ mặt lão phu nhân khẽ đổi, gần như không do dự, một đám huyết vụ bay lên, bay về phía cửa.  

Tiểu tử này còn nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải người bà ta có thể đối phó.  

Trong 36 kế, chuồn là thượng sách.  

- Chạy, bây giờ chạy, bà không biết là muộn rồi sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lạnh lùng nói.  

Hắn vung tay lên, một cơn kình phong dâng lên.  

“Rầm!” Một tiếng thật lớn, cả căn biệt thự đều chấn động, cửa biệt thự đóng chặt lại.  

Cùng lúc đó, một đạo bạch quang xuất hiện ở nửa thước cách trước cửa, bao kín cửa lại.  

- Không phải Phi Đầu Hàng của bà rất lợi hại sao, Hóa Mộc Tuyệt của Thanh Khâu Nhất Tộc không làm gì được bà, bà không ngại thử ngọn lửa này xem?  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Tuy chân hỏa của hắn chỉ là nhất muội trong Tam Muội Chân Hỏa, nhưng vẫn là tiên hỏa, gặp núi đốt núi, gặp nước đun nước, chỉ có thể dùng Vô Căn Chi Thủy mới dập tắt được, Phi Đầu Hàng có thể ngăn cản được sao.  

Phi Đầu Hàng là vu thuật cấp cao trong vu thuật trên Địa Cầu, nhưng chỉ ở Địa Cầu.  

Trong vu thuật ở Tu Chân giới, Phi Đầu Hàng là khóa trình sơ cấp của Vu Sư.  

Sắc mặt lão phụ thay đổi, không còn trấn định như khi tới.  

Ngọn lửa này có thể trảm huyết nô, còn thiêu đốt được Huyết Sát Chi Khí của bà ta, tất nhiên có thể thiêu đốt Phi Đầu Hàng.  

- Tiểu tử, cậu muốn thế nào, không phải cậu muốn giữ lão thân ở lại đấy chứ.  

Lão phu nhân quay đầu, nghiến răng nói.  

- Tối nay tôi không chỉ muốn bà ở lại, còn muốn bà hình thần câu diệt.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt lóe lên sát ý.  

- Cậu!  

Mắt lão phu nhân khẽ đảo, ánh mắt lóe lên bất định.  

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không?  

- Bà sao?  

Mạc Phàm cười.  

Lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đều là giận dữ.  

- Tiểu tử, lão thân là Truy Mệnh Bà Bà hộ pháp của Vu Thần Giáo, nếu cậu dám giết tôi, Vu Thần Giáo chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, tốt nhất là cậu nên giao cái răng kia và thả tôi rời đi.  

- Vu Thần Giáo?  

Mạc Phàm nhíu mày.  

Lỗ Lão Hổ khiếp sợ, sắc mặt vô cùng khó coi.  

- Mạc tiên sinh, Vu Thần Giáo là một giáo phái ở tây nam Hoa Hạ và Thái quốc, thờ phụng Vu Thần, danh tiếng rất lớn ở phía tây nam, không người nào dám chọc.  

Việc buôn bán của ông ta thường xuyên ở tây nam, đi đến Thái quốc, cho nên biết một chút về Vu Thần Giáo.  

Vu Thần Giáo này tuyệt đối không dễ chọc, có rất nhiều tín đồ, cổ thuật, Hàng Đầu Thuật và các loại vu thuật khác, mọi người vừa nghe đều thay đổi sắc mặt.  

Ở bên kia, cho dù là đứa bé vừa nghe thấy Vu Thần Giáo, cũng sẽ sợ tới mức ngay cả khóc cũng không dám khóc.  

Ông ta có một đồng bọn hợp tác là dân bản xứ tây nam, trong nhà có tài sản vài tỷ.  

Bởi vì một người phụ nữ đắc tội Vu Thần Giáo, đồng bọn hợp tác của ông ta lập tức đưa một triệu cho Vu Thần Giáo, coi như là nhận lỗi, sau đó cả nhà vẫn bị Vu Thần Giáo hạ Hàng Đầu Thuật, một gia tộc 118 nhân khẩu, không ai sống sót.  

Nếu lão phụ này chỉ là Vu Sư không thường, giết là được, nếu là hộ pháp của Vu Thần Giáo, vậy thì phiền phức rồi.  

Vu thuật vốn là thần không thấy quỷ không hay, người của Vu Thần Giáo như hủ cốt độc, một khi bị để mắt sẽ chết hết.  

- Mạc tiên sinh, hay là chúng ta đưa cái răng kia cho bà ta, tôi có thể tặng bảo vật gia truyền khác cho cậu.  

Lỗ Lão Hổ lại nói thêm một câu, thương lượng nói.  

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn lão phụ này một cái.  

Lão phụ thấy Lỗ Lão Hổ biết Vu Thần Giáo, trên mặt mất đi vẻ hoảng sợ, thay vào đó là đắc ý.  

- Tiểu tử, cậu còn thất thần làm gì, ông chủ Lỗ đã nói như vậy rồi, cậu còn không nhanh giao cái răng đó ra đây, huyết nô lão thân đau khổ cay đắng tìm tới cũng bị cậu giết, dùng tiểu hồ ly của cậu bồi thường là được.  

Sau chân Mạc Phàm, vẻ mặt tiểu hồ ly ngẩn ra, trong mắt lóe lên lệ quang.  

- Mộc Đầu, ta không đi theo bà tám xấu xí này đâu.  

- Mày cảm thấy chuyện này phụ thuộc vào cậu ta sao, đắc tội Vu Thần Giáo, đời đời kiếp kiếp đừng nghĩ đến kết cục tốt, tất cả đàn ông nhà cậu ta sẽ bị Vu Thần Giáo chúng tôi hạ Hàng Đầu Thuật, phụ nữ thì bị bắt làm nô lệ, trẻ con thì bị chúng tôi luyện thành Cổ Mạn Đồng, súc vật bị lấy làm tế phẩm, các người nghĩ kỹ đi.  

Lão phụ cười âm hiểm nói.  

- Ý của bà là bị diệt tộc sao?  

Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, hàn quang trong mắt càng thịnh hơn vài phần.  

- Còn thảm hơn diệt tộc, cậu muốn thử không, tiểu tử?  

Lão phụ cười âm hiểm nói, trong mắt hiện lên đắc ý.  

- Thử không?  

Mạc Phàm cười khẽ.  

- Tôi giết người của Vu Thần Giáo, trái lại tôi muốn nhìn xem Vu Thần Giáo có thể làm gì tôi?  

Hắn tiến lên trước một bước, đến trước lão phụ, hỏa kiếm giơ lên cao, như kiếm của thẩm phán.  

Giết nhiều người như vậy, còn lấy người nhà uy hiếp hắn, đi chết đi.  

- Tiểu tử, cậu dám giết tôi, cậu không sợ…  

Lão phụ cảm nhận được sát ý và hơi thở nguy hiểm trong kiếm của Mạc Phàm, vẻ mặt ngẩn ra, hoảng sợ nói.  

Bà ta vốn tưởng rằng tiểu tử này nghe thấy Vu Thần Giáo bọn họ, sẽ ngoan ngoãn giao cái răng và tiểu hồ ly ra, ai biết tiểu tử này muốn giết người.  

Mạc Phàm không để ý đến, tay hắn nâng kiếm, không do dự chém về phía lão phụ.  

Chỉ là Vu Thần Giáo cũng dám uy hiếp hắn, nếu Vu Thần Giáo dám đến, Vu Thần Giáo sẽ như Hoàng gia, bị lửa giận của hắn thiêu đốt, không để lại một ai.  

Có can đảm, cứ việc tới.  

Hỏa kiếm trong tay hắn còn chưa hạ xuống, một giọng nói thanh thúy êm tai truyền từ trên cầu thang đến.  

- Dừng tay!
Bình Luận (0)
Comment