Thần Y Trọng Sinh

Chương 442

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn mi tâm Hoàng Thiếu Nguyệt, ý niệm khẽ động.  

Chỗ mi tâm Hoàng Thiếu Nguyệt, một ấn ký hình ngọn lửa xuất hiện, nhưng lập tức mất đi.  

- Là tôi giết, cô tìm tôi có việc gì?  

Mắt Hoàng Thiếu Nguyệt mở to, hai mắt nhìn Mạc Phàm gần như sắp phun lửa.  

- Mạc Phàm, Hoàng gia tôi không oán không cừu với cậu, vì sao cậu lại ra tay nặng với Hoàng gia tôi như thế, vì sao?  

Hoàng Thiếu Nguyệt lạnh giọng hỏi.  

Nếu chỉ chết vài người, cô ta không đến mức như vậy.  

Chỉ chưa tới một ngày, hơn ngàn người Hoàng gia bọn họ, toàn bộ bị người này thiêu thành tro bụi, số người còn lại đếm được trên đầu ngón tay.  

Nếu không phải không đánh lại được Mạc Phàm, cô ta ước gì có thể giết Mạc Phàm ngay bây giờ.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, lạnh nhạt hỏi:  

- Cô chắc chắn Hoàng gia cô không có thù gì với tôi, cô chắc chắn Hoàng gia cô không phải trừng phạt đúng tội?  

Hoàng Đào Nhiên vu oan cho hắn, cha hắn bị Hoàng gia hạ cổ, thiếu chút nữa Chu Hiệt bị người Hoàng gia cài vào Nam phái gi ết chết, đây đều là không cừu không oán sao?  

- Cậu!  

Vẻ mặt Hoàng Thiếu Nguyệt sửng sốt, lập tức không biết nên nói gì.  

Cô ta là người Hoàng gia, tất nhiên cô ta hiểu rõ chuyện Hoàng gia hơn ai hết.  

Nếu Hoàng gia bị người ta tìm tới cửa, hơn phân nửa là trừng phạt đúng tội Hoàng gia bọn họ.  

Nhưng dù sao những người Mạc Phàm giết cũng là người nhà cô ta.  

Lúc này, lão giả bên cạnh Hoàng Thiếu Nguyệt bỏ trà xuống, nhìn Mạc Phàm chăm chú, bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh lùng nói:  

- Cho dù có cừu, cậu giáo huấn Hoàng gia là được, không cần phải diệt hơn ngàn người Hoàng gia, tiểu tử, cậu ra tay cũng quá ác độc rồi?  

Mạc Phàm nhíu mày, dời mắt nhìn lão giả này.  

- Ông là ai?  

- Lão phu là Liễu Như Tùng Liễu gia ở thủ đô.  

Lão giả hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói, trong giọng nói cảm thấy vô cùng tự hào với thân phận của ông ta.  

Liễu gia?  

Mạc Phàm nhướn mày, trái lại hắn có biết một chút về Liễu gia, võ đạo thế gia nổi tiếng ở thủ đô.  

Kiếp trước, Liễu gia có một võ đạo cuồng nhân, khiêu chiến cao thủ võ đạo ở Hoa Hạ.  

Cao thủ Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh Thành và mấy tông phái có danh tiếng đều bại dưới tay ông ta, lúc ấy được mỗi tạp chí lớn đưa tin, danh tiếng của Liễu gia nổi như cồn.  

Lúc ấy võ đạo cuồng nhân của Liễu gia này được khen ngợi là cao thủ số một Hoa Hạ.  

Người Hoàng gia, vậy mà tìm Liễu gia tới Đông Hải gây phiền phức với hắn.  

- Liễu tiên sinh đúng không, nếu đồ đệ ông bị người Hoàng gia gi ết chết, ông sẽ làm gì?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hỏi ngược lại.  

- Đương nhiên là dĩ hòa vi quý.  

Liễu Như Tùng lạnh nhạt nói.  

Ông ta có nhiều đồ đệ như vậy, vì một người trong đó đối địch với Hoàng gia, đúng là không sáng suốt.  

- Vậy nếu Hoàng gia hạ cổ cha ông, ông còn có thể dĩ hòa vi quý không?  

Mạc Phàm hỏi tiếp.  

- Chuyện này…  

Sắc mặt Liễu Như Tùng kỳ lạ.  

Đồ đệ và cha, tất nhiên không cùng một phân lượng.  

- Cho dù Hoàng gia hạ cổ cha cậu, cũng không đến mức khiến cậu diệt hơn 1000 người Hoàng gia chứ?  

Mạc Phàm cười khẽ, ở trong mắt hắn, tính mạng của hơn 1000 người Hoàng gia, không bằng một sợi tóc bạc của cha hắn.  

- Ông cảm thấy Hoàng gia chết hơn 1000 người nhiều lắm sao?  

- Chẳng lẽ không đúng sao?  

Liễu Như Tùng lạnh giọng nói.  

Hơn 1000 người, nói giết là giết, cho dù ông ta sống nhiều năm như vậy, trên tay cũng không dính nhiều máu người đến thế.  

- Vậy tôi nói cho ông biết, tôi vốn có thể giết nhiều hơn.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Huyết Môi Huyền Hỏa Chú mà hắn dùng có thể gi ết chết người có huyết mạch với Hoàng gia, nhưng hắn tha cho những người không đủ tội nghiệt để dấy lên lửa giận, ví dụ như Hoàng Thiếu Nguyệt trước mặt.  

Chỉ cần hắn nguyện ý, bây giờ hắn cũng có thể gi ết chết Hoàng Thiếu Nguyệt, chỉ cần một ý niệm trong đầu là đủ.  

Mạc Phàm vừa nói những lời này, Tần lão gia tử và Lạc Phi đều hít vào một hơi khí lạnh, tiểu tử này cũng quá độc ác rồi.  

Ngay cả Hoàng Thiếu Nguyệt cũng sửng sốt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, hàm răng cắn chặt, trên mặt đều là giận dữ.  

Liễu Như Tùng nhíu mày, sắc mặt âm trầm.  

- Mạc Phàm, cậu vì thù riêng của mình, giết nhiều người Hoàng gia như vậy, chẳng lẽ cậu thực sự nghĩ rằng trên đời này không có công đạo sao?  

Mạc Phàm khinh thường, bởi vì Hoàng gia tồn tại, vô số người bị Hoàng gia hạ cổ, trở thành chất dinh dưỡng của mẫu cổ, hơn vạn đứa bé thành tàn tật, gia đình tan vỡ, Khương gia bị nô dịch ngàn năm.  

- Công đạo có hay không tôi không biết, nhưng trái lại tôi cảm thấy, tôi nên sinh sớm ngàn năm, sớm diệt Hoàng gia.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Gia tộc như Hoàng gia nên diệt từ sớm, trên đời này sẽ yên bình hơn nhiều.  

Liễu Như Tùng nhíu mày, sắc mặt càng khó coi.  

Ông ta tự mình ra mặt đòi công đạo cho Hoàng gia, tiểu tử Đông Hải này không biết hối cải còn chưa tính, vậy mà không cho ông ta một chút mặt mũi nào.  

Không đợi ông ta nổi bão, cái tay vẫn luôn cho vào trong túi của Hoàng Thiếu Nguyệt rút ra, một cái tiểu nỏ tinh xảo xuất hiện trong tay cô ta.  

Toàn thân tiểu nỏ do kim khí đỏ sậm tạo ra, bên trên khắc đầy kim văn, chỗ tay cầm còn khảm một viên bảo thạch màu đỏ.  

Trên tiểu nỏ đã trang bị xong một mũi tên màu đỏ sậm, lóe sáng hồng quang chấn nhiếp tâm người ta chỉ về phía mi tâm Mạc Phàm, đợi thời cơ.  

- Cậu cảm thấy Hoàng gia chúng tôi đáng chết như vậy, vậy cậu cũng đi chết đi.  

Hoàng Thiếu Nguyệt kéo cò, nghiến răng nghiến lợi nói.  

Tuy Hoàng gia bọn họ làm nhiều chuyện không nên làm, có lẽ Mạc Phàm đúng, nhưng thù này cô ta vẫn phải báo.  

Tần lão gia tử và Lạc Phi thấy tiểu nỏ trong tay Hoàng Thiếu Nguyệt, sắc mặt thay đổi.  

- Hoàng cô nương, đừng kích động, nhanh bỏ cái nỏ này xuống.  

Liễu Như Tùng hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng, vui sướng khi người ta gặp họa nhìn về phía Mạc Phàm.  

Sao ông ta không biết cây nỏ này, tên cây nỏ này là Truy Hồn Nỏ, là một trong những bảo vật của Hoàng gia.  

Tuy chỉ là một cây nỏ nhỏ, uy lực còn đáng sợ hơn súng ngắm.  

Không chỉ có thể xuyên qua tấm thép dầy 10 cm, nếu như đâm trúng vào người, vết thương sẽ chảy máu không ngừng.  

Thân thể Mạc Phàm cường hãn đến mấy, cũng phải kém tấm thép?  

Trên Truy Hồn Nỏ này còn tôi luyện độc dược của Hoàng gia, chỉ cần xước da, trong chớp mắt sẽ phát độc mà mất mạng, không thuốc nào cứu được.  

Ông ta không ngờ Truy Hồn Nỏ ở trong tay Hoàng Thiếu Nguyệt, hiện giờ chỉ cần Hoàng Thiếu Nguyệt bóp cò, dù Mạc Phàm hung hãn đến mấy cũng chỉ còn đường chết.  

Xem ra chuyện hôm nay đơn giản hơn rồi.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua tiểu nỏ trong tay Hoàng Thiếu Nguyệt, vẻ mặt không có một chút thay đổi.  

- Tôi có thể diệt yêu thú Tiên Thiên của Hoàng gia cô, chỉ là một kiện pháp khí đã muốn giết tôi, cô cảm thấy có khả năng sao?  

- Không thử làm sao mà biết?  

Hoàng Thiếu Nguyệt lạnh lùng nói.  

- Tôi cho cô cơ hội, cô thử xem đi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Lông mày Hoàng Thiếu Nguyệt nhíu lại, vẫn bóp cò.  

Bảo thạch màu hồng khảm trên tiểu nỏ sáng lên, mũi tên lập tức được một đám hồng quang vây quanh.  

Hồng quang chớp lóe, mũi tên như máu bay nhanh về phía mi tâm Mạc Phàm, tốc độ vô cùng nhanh, không khí như bị đâm xuyên qua.  

ấ ắ ắ ố ể ấ ắThấy mũi tên sắp đâm trúng, bạch quang trên tay Mạc Phàm chớp lóe, hắn giơ tay lên, giống như hái hoa, lại nhanh như thiểm điện, tay xuất hiện trước mi tâm của hắn.  

“Keng!” Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên, mũi tên bị Mạc Phàm kẹp chặt ở giữa ngón tay.  

Trong đình Phong Nguyệt, tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Bình Luận (0)
Comment