Thần Y Trọng Sinh

Chương 448

Mạc Phàm tạm biệt hai vị lão gia tử, hắn không lập tức quay về biệt thự, mà đi về phía đỉnh núi ở khu biệt thự.  

Một lát sau, hắn chọn một chỗ trống trải không người ở đỉnh núi, ngồi xuống một tảng đá.  

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, thanh bảo kiếm nhà Lỗ Lão Hổ xuất hiện trong tay hắn.  

Tin tức về Vu Thần Sơn có khả năng đến bất cứ lúc nào, không dễ tu luyện.  

Nhỡ đâu lúc hắn tu luyện đến điểm quan trọng tin tức đến, mất nhiều hơn được.  

Lúc này tế luyện thanh bảo kiếm kia, hẳn là có thể.  

Tế luyện pháp bảo khác với pháp khí, pháp khí chỉ cần rót linh khí vào, niệm tụngpháp quyết là sử dụng được.  

Nếu pháp bảo không được tế luyện, linh khí và pháp quyết đều không có tác dụng, hoàn toàn như xe bị người ta khóa cửa lại, không có uy lực cường đại không thể nào phát huy ra được.  

Nếu có thể tế luyện thành công, đến Vu Thần Sơn hắn mới chính thức có thêm lá bài chưa lật.  

Tế luyện pháp bảo, hắn không xa lạ chút nào.  

Hắn để thanh bảo kiếm lên trên đùi, ngón tay phải cứa vào lòng bàn tay trái một cái, trên tay lập tức có một vết thương nhỏ.  

Hắn nắm chặt tay trái, một giọt máu tươi chảy từ trong ra, chảy xuống khối bảo thạch ở chuôi kiếm.  

Máu vừa nhỏ lên bên trên, bảo thạch như bọt biển hấp thu máu vào bên trong.  

Giọt máu này còn chưa chui vào bên trong hoàn toàn, thanh bảo kiếm vốn vô cùng an tĩnh lóe lên bạch quang nhàn nhạt.  

Ngay sau đó, thân kiếm chấn động, vậy mà từ trên đùi hắn trôi nổi đến trước người hắn.  

Mạc Phàm hơi nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.  

Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí tràn đầy trong cơ thể tuôn về phía tay hắn, hắn vươn tay nắm lấy chuôi kiếm.  

Tay hắn còn chưa nắm lấy thanh kiếm này, “rắc” một tiếng, xung quanh sáng lên.Vậy mà trên chuôi kiếm xuất hiện một đạo lôi quang, đánh về phía tay hắn.  

- Hửm?  

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, giống như không nhìn thấy điện quang này, vẫn vươn về phía chuôi kiếm như trước.  

Mỗi pháp bảo giống như một bầy ngựa hoang, có linh tính của mình.  

Nếu ngươi không thể khiến nó phục tùng hoàn toàn, thì không thể phát huy toàn bộ uy lực.  

Kiếp trước hắn có tu vi Kim Đan kỳ, ngay cả tiên khí đều nhận hắn làm chủ, còn không thuần phục được một kiện pháp bảo sao.  

Trên tay hắn chớp lóe bạch quang, tính cả Lôi Điện nắm trong tay.  

Bảo kiếm lập tức chấn động dữ dội, muốn thoát khỏi tay hắn.  

“Ha ha!” Mạc Phàm cười khẽ.  

Thân thể hắn đã trải qua Thứ Thần, Thứ Huyết và Thứ Cốt, với sức mạnh như vậy thanh kiếm này muốn thoát là thoát được sao?  

Hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, linh khí tràn đầy như biển, dũng mãnh lao vào trong thân kiếm.  

Mới đầu thanh kiếm này còn dầu muối không vào, chỉ có một tâm tư phải tránh thoát khỏi tay hắn.  

Nhưng không lâu sau, thanh kiếm này giống như thay đổi một loại phương thức khác, như một hắc động điên cuồng hấp thu linh khí của hắn.  

Mạc Phàm không nhăn mày cái nào, đây là một trong những bước cần trải qua của tế luyện pháp bảo.  

Nếu không đủ linh khí, rất có khả năng sẽ tế luyện thất bại.  

Kiếp trước hắn từng cứu một tu sĩ, tu sĩ này muốn tế luyện một kiện pháp bảo cực phẩm, nhưng không đủ linh khí.  

Không chỉ không tế luyện thành công, trái lại thiếu chút nữa bị kiện pháp khí kia hút thành người khô.  

Chắc thanh kiếm này cũng có chủ ý như vậy, nói như thế, chắc phải làm thanh kiếm này thất vọng rồi.  

Hắn tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, có tiếng là linh khí hùng hậu, muốn hút khô hắn, đâu dễ như vậy?  

Hắn vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công tới cực hạn, linh khí không hề giữ lại trút vào trong kiếm.  

Nhưng thanh kiếm này vẫn khiến hắn rất bất ngờ.  

Một phần tư linh khí trong cơ thể hắn bị hấp thu, vậy mà thanh kiếm này vẫn không có ý định dừng lại.  

Tay hắn vung lên, linh khí dồi dào trong biệt thự số 9 như một đạo cầu vồng, xẹt qua bầu trời chuyển đến chỗ hắn.  

Thông thường pháp bảo có thể dung nạp càng nhiều linh khí, uy lực cũng càng mạnh.  

Hắn thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc pháp bảo này có thể nuốt bao nhiêu, có năng lực mang đến cho hắn kinh ngạc vui mừng gì.  

Một nửa linh khí trong cơ thể hắn được hấp thu, bảo kiếm còn chưa dừng lại.  

Mãi đến khi ba phần tư linh khí trong cơ thể hắn bị rút đi, bảo kiếm này mới dừng lại.  

“Ong ong…” Bảo kiếm chấn động dữ dội, phát ra âm thanh ong ong.  

Giống như kêu lên khi vui sướng, hay vì hưng phấn mà thét chói tai.  

Mạc Phàm cười khẽ, môi hơi mở ra.  

- Mở!  

Trường kiếm theo tiếng được rút ra, hào quang màu trắng như vân khai kiến nhật nguyệt, nở rộ trên thân kiếm mà ra, bắ n ra bốn phương tám hướng.  

Bạch quang cực sáng, trong chớp mắt nuốt hết tất cả.  

Rõ ràng là quang, lại như hắc ám.  

Cả đỉnh núi đều là giơ tay không thấy được năm ngón, không nhìn thấy những thứ khác.  

May mà ở đây không có những người khác, bốn phía lại đều là mây mù, nếu không sẽ tạo ra một hồi sóng to gió lớn.  

- Ra!  

Lại là một chữ thốt ra từ miệng Mạc Phàm.  

“Ong ong!” Bầu không khí chấn động, kiếm khí mười trượng như long, lao nhanh từ thân kiếm ra, như một thiên kiếm trảm sơn liệt hải cao vút trên đỉnh Bạch Vân Sơn.  

Chỉ cần hắn hạ một kiếm xuống, chém núi này cũng không phải không thể.  

Cho dù không chém xuống, kiếm khí sắc bén như sóng nước dập dờn về phía xa, lạnh thấu xương.  

Trên Bạch Vân Sơn, mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, cảm thấy buồn bực, bất an.  

Trong biệt thự Tần gia, vẻ mặt Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử khẽ đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh núi.  

- Là tiểu tử kia sao?  

Lạc Phi hỏi.  

- Ngoại trừ cậu ta ra còn có thể là ai, không biết với thực lực này, có thể đối phó với Vu Thần Giáo hay không.  

Tần lão gia tử nửa lo lắng nửa vui mừng nói.  

“Haizz…” Lạc Phi lắc đầu.  

Ông ta qua lại với Vu Thần Giáo không ít lần, nhưng ngay cả vu chủ cũng chưa từng gặp, tu vi vu chủ này sâu tới đâu, ông ta không biết.  

Trong biệt thự số 9, Chu Hiệt đang luyện tập kiếm thuật, vẻ mặt lập tức thay đổi, vậy mà trường kiếm trong tay cô không tự chủ được run rẩy.  

Không chỉ có cô, Tần Kiệt, Tiểu Ngọc cũng cảm nhận được kiếm khí có điểm không đúng, vẻ mặt đều thay đổi.  

Tiểu hồ ly vốn nằm hình chữ “đại” [大] trên giường, giật mình ngồi dậy, chạy về phía đỉnh núi.  

Trên đỉnh núi, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, hơi vui vẻ.  

Hắn vốn tưởng rằng thanh kiếm này là một kiện pháp bảo hạ phẩm, không ngờ lại là một kiện pháp bảo trung phẩm.  

- Không biết uy lực của kiếm này thế nào, thánh địa Vu Thần Sơn có đỡ nổi không.  

- Ẩn!  

Hắn quát khẽ.  

“Keng!” Trường kiếm quay về bao, toàn bộ kiếm khí thu lại, thanh kiếm cũng đã thay đổi.  

Toàn bộ từ chuôi kiếm, thân kiếm, vỏ kiếm đều là màu trắng, như một khối cổ ngọc nguyên vẹn, nhưng phong mang tất lộ.  

Hắn không thu hồi trường kiếm, mà mặc cho thanh kiếm này như người cá, trôi nổi xung quanh hắn.  

Lúc này tiểu hồ ly chạy từ dưới chân núi tới, nhảy lên trên đùi hắn, liên tục kéo quần áo trên người hắn, trong mắt đều là cầu xin.  

- Mộc Đầu, Mộc Đầu, ngươi đã tế luyện xong kiện pháp bảo này, có phải chúng ta có thể đến Vu Thần Sơn rồi không?  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái:  

- Nếu ngươi biết vị trí của Vu Thần Sơn, chúng ta có thể đến đó rồi.  

Tiểu hồ ly bĩu môi, bộ dạng cao hứng hụt.  

- Mộc Đầu, không phải ngươi nói quay về Đông Hải sẽ biết sao, chúng ta đã quay về lâu như vậy rồi, ngươi còn không biết, bổn đại tiểu thư đợi tâm đều lạnh rồi.  

Mạc Phàm cười khẽ, bỗng nhiên hắn nheo mắt, nhìn về phía dưới chân núi, hàn quang nở rộ mà ra.  

- Ngươi đi bảo A Hào chuẩn bị xe, chúng ta lập tức có thể tới Vu Thần Sơn rồi.  

Tiểu hồ ly thấy vẻ mặt Mạc Phàm thay đổi, vẻ mặt nó cũng thay đổi theo.  

- Làm sao vậy, Mộc Đầu?
Bình Luận (0)
Comment