Thần Y Trọng Sinh

Chương 487

Hơn ba tiếng sau, một chiếc phi cơ trực thăng quân dụng lượn vòng trên không thành phố Đông Hải.  

- Sư phụ, chúng ta trực tiếp đến biển kia, hay về nhà trước.  

Tần Kiệt hỏi.  

- Về nhà trước, lần này ra ngoài không vui chút nào.  

Tiểu hồ ly bĩu môi, bất mãn nói.  

Mạc Phàm luôn bế quan, Tần Kiệt thì bảo vệ Mạc Phàm như hộ pháp, nó đi dạo khắp nơi một mình, không thú vị chút nào.  

Có một lần ra ngoài, thiếu chút nữa bị một binh lính bắn, nó đã buồn bực lâu rồi.  

Mạc Phàm véo mặt mũm mĩm của tiểu hồ ly, nghĩ một lát.  

Hắn thành kẻ địch của Đông Hải, lúc này không biết bên biệt thự sẽ xảy ra chuyện gì, về trước nhìn kỹ rồi hãy nói.  

Bên Thiên Thành Diệt sao?  

Hắn nhìn thoáng qua biển đông, trong con ngươi chớp lóe ánh sáng lạnh, Thiên Thành Diệt không chạy thoát được, cũng không sống được.  

- Về nhà trước đi, nhìn xem những người này đối xử với kẻ địch Đông Hải tôi thế nào.  

- Đi vào trong đó!  

Tần Kiệt chỉ phương hướng cho người điều khiển, phi cơ trực thăng điều chỉnh phương hướng, bay về phía Vân Trung Thự.  

… V  

ân Trung Thự, biệt thự số 9.  

Lúc này, mấy trăm người bao vây biệt thự nước không lọt qua được, có một số người còn cầm thứ gì đó trong tay.  

Mười mấy phóng viên cầm camera, có không ít người lấy di động ra quay.  

Tần Quỳnh nhíu mày đứng khoanh tay ở cửa.  

Đường Long, A Hào mang theo mấy chục đại hán đứng sau lưng Tần Quỳnh, lạnh lùng nhìn đám người chăm chút.Trong khách sạn cách Vân Trung Thự không xa, Liễu Như Tùng, Hoàng Thiếu Nguyệt, còn cả người Bạch gia xem TV, đang chú ý đến một màn này, trên mặt đều là vẻ đắc ý.  

- Sắp bắt đầu rồi, xem bọn họ làm sao bây giờ?  

- Các người đang làm gì vậy?  

Tần lão gia tử nhìn lướt qua mọi người, bất ôn bất hỏa hỏi.  

- Lão gia tử, ông đừng giả bộ hồ đồ với chúng tôi nữa, giao Mạc đại sư ra đây, để chúng tôi dẫn cậu ta đi, chúng tôi lập tức đi ngay.  

Một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, làn da đen xì cười mỉa nói.  

Người đàn ông này vừa mở miệng, Đường Long ở phía sau Tần lão gia tử nhíu mày.  

Đỗ Hải này là thuyền vương trên biển Đông Hải, một phần ba thuyền ra biển đánh cá là của ông ta, coi như có chút thực lực ở Đông Hải.  

Nhưng nếu là trước đây, đừng nói là lão gia tử ra mặt, một câu của anh ta cũng khiến ông ta câm miệng rồi.  

Không biết hôm nay ăn tim gấu, hay là gan báo, vậy mà mang người chắn trước cửa nhà Mạc tiên sinh, còn dám vô lễ với lão gia tử như thế, đúng là không muốn sống nữa rồi…  

- Đỗ Hải, con mẹ nó ông đừng có mà…  

Anh ta còn chưa nói xong, Tần lão gia tử liền giơ tay bảo anh ta im miệng.  

Đường Long liếc mắt nhìn Đỗ Hải một cái, không nói nữa.  

- Mạc đại sư đang trên đường quay về, không ở biệt thự.  

Tần lão gia tử lạnh nhạt nói.  

- Tôi thấy cậu ta sợ cao thủ kia, mặc kệ sự sống chết của người Đông Hải chúng tôi rồi?  

Đỗ Hải âm dương quái khí nói.  

Tần lão gia tử nhíu mày, không nói tiếp.  

Mạc Phàm vốn không để ý đến sống chết của những người khác.  

- Nếu Mạc đại sư không dám quay về, lão gia tử tránh ra đi, chúng tôi đi vào bắt người Mạc gia, lập tức đi ngay, lão gia tử ngăn cản như vậy, làm lão gia tử bị thương thì không hay rồi.  

Đỗ Hải giả mù sa mưa nói.  

Tần lão gia tử bất vi sở động, hỏi:  

- Chuyện này không liên quan đến người nhà của Mạc đại sư, cậu bắt người nhà Mạc đại sư làm gì?  

- Chỉ cần chúng tôi bắt người Mạc gia đưa cho cao thủ kia, có thể đổi về mười người chúng tôi, Tần lão gia ông không biết sao?  

Đỗ Hải cảm thấy khó hiểu nói.  

Đường đường là Thái Sơn Đông Hải, thậm chí ngay cả tin tức cũng không biết, hay làm bộ như không biết?  

Lông mày tuyết trắng của Tần Quỳnh nhíu lại, tiếp tục hỏi:  

- Cậu có nghĩ tới người Mạc gia sẽ có kết cục gì không?  

Đỗ Hải hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt là lạnh lùng, sống chết của những người khác liên quan gì đến ông ta.  

- Người Mạc gia có kết cục gì liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn cứu người của chúng tôi thôi.  

Ông ta mới mở miệng, trong đám người có người đứng ra.  

- Chuyện này là do Mạc đại sư tự mình gây họa, dựa vào cái gì chúng tôi gặp tao ương, nếu cậu ta gây họa, cậu ta không có ở đây, vậy dùng người nhà cậu ta giải quyết đi, chúng tôi quản sống chết của bọn họ làm gì, bọn họ chết cũng là trừng phạt đúng tội.  

Một người phụ nữ béo tóc quăn nói rất chanh chua.  

- Dừng một mạng Mạc gia đổi lấy mười người bị bắt, chuyện này rất đáng giá, chết mười còn tốt hơn được một.  

Một người đàn ông thư sinh nói.  

- Không phải Mạc đại sư là đại sư sao, đại sư nên có phong phạm của đại sư, hi sinh hạ mình cứu những tiểu dân như chúng tôi, nếu không sao được chúng tôi gọi là đại sư, mọi người nói xem có phải không?  

Người đàn ông khác cười nói.  

- Không sai.  

… T  

rong lúc này, ngươi một lời ta một câu, cục diện rất hỗn loạn.  

Trong khách sạn, đám Liễu Như Tùng thấy cảnh này trên TV, đắc ý trên mặt càng đậm hơn.  

- Muốn bảo vệ Mạc Phàm, đâu dễ như vậy, lúc này mới chỉ là bắt đầu, trò hay còn ở phía sau!  

Tần lão gia tử lắc đầu cười khổ, thế sự xoay vần trong con ngươi ông ta đều là thất vọng.  

Chuyện này có liên quan đến Mạc Phàm, nhưng thật sự chỉ là Mạc Phàm gây họa sao?  

Cho dù là Mạc Phàm gây họa, lại muốn hi sinh người nhà Mạc Phàm đi cứu người?  

- Các người muốn tiến vào biệt thự này cũng được, bắt lão phu tôi trước đã, có lẽ có thể đổi về được một hai người.  

- Hửm?  

Không ít người nhìn về phía Tần lão gia tử với vẻ sửng sốt.  

- Lão gia tử tiếp tục giúp đỡ Mạc đại sư, mặc kệ sống chết của những tiểu dân chúng tôi sao? Nếu là như vậy, vậy đừng trách chúng tôi không cho ông mặt mũi.  

Trên mặt Đỗ Hải hiện lên âm u, nói.  

Chỉ cần bọn họ bắt được một người Mạc gia là được 500 vạn, bọn họ đánh cá vài năm cũng không kiếm được nhiều như thế.  

Bắt mười mấy người, còn đánh cá làm chó gì, bao nuôi mấy em gái học sinh hưởng thụ không hết phúc.  

- Hải ca, đừng nói nhiều lời vô nghĩa với ông ta, lão già này là cá mè một lứa với Mạc đại sư kia, chúng ta cứ xông thẳng vào đi, xem bọn họ có thể làm gì chúng ta.  

Một người trẻ tuổi gầy yếu bên cạnh Đỗ Hải thúc giục.  

- Tôi xem ai dám!  

Đường Long quát to một tiếng, giọng nói như hổ gầm.  

Anh ta vừa mới nói xong, những đại hán sau lưng anh ta không do dự đi về phía trước.  

- Mọi người thấy rồi đó, bọn họ cùng một phe với Mạc đại sư rắm chó kia, cùng ức hiếp những tiểu dân như chúng ta.  

Người thanh niên gầy yếu kia không sợ hãi, cười âm hiểm nói.  

Một câu của anh ta như thêm dầu vào lửa, cảm xúc của không ít người lập tức bùng nổ.  

- Đừng nói lời vô nghĩa với ông ta, xông vào đi!  

… T  

rong mắt Đỗ Hải chớp lóe ánh sáng lạnh, khóe miệng nhếch lên.  

- Đường Long, nếu là bình thường chúng tôi còn sợ cậu một chút, nhưng hôm nay sao, ngại quá, vì cứu gia nhân của tôi tôi chỉ có thể đắc tội rồi, nếu cậu muốn ra tay thì cứ ra tay, trừ phi cậu giết hết chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua, chỉ là trước khi các người ra tay phải suy xét kỹ càng trước.  

Đỗ Hải nhìn thoáng qua đám phóng viên xung quanh nói.  

Ở đây có nhiều phóng viên như vậy, trên cơ bản là phát sóng trực tiếp, ông ta không tin Đường Long dám ra tay trước mặt nhiều phóng viên như vậy.  

- Vào biệt thự, bắt người.  

Đỗ Hải cười âm hiểm khoát tay, dẫn đầu đi về phía biệt thự.  

Đường Long nắm chặt tay lại, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn hạ lệnh ra tay, nhưng không thể.  

Nếu không phải có một đám phóng viên xuất hiện, đâu có chỗ cho Đỗ Hải làm càn.  

- Làm sao bây giờ?  

Lông mày Tần lão gia tử nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên lo lắng, không rời đi, cũng không nói gì thêm.  

Trong khách sạn, Liễu Như Tùng và Hoàng Thiếu Nguyệt hơi nhếch miệng, cười vô cùng đắc ý.  

- Trò hay sắp bắt đầu rồi!  

Thấy Đỗ Hải sắp đi vào biệt thự, trước mắt mọi người sáng lên, một đạo lôi quang phát sáng từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào gần cửa biệt thự.  

“Bùm bùm…” Tiếng sấm như tiếng bom nổ mạnh vang lên, bầu trời và cả Bạch Vân Sơn đều chấn động.  

Không đợi chấn động dừng lại, một giọng nói rét lạnh truyền đến.  

- Người nào dám động đến người nhà tôi.
Bình Luận (0)
Comment