Thần Y Trọng Sinh

Chương 667

“Cộp!”  

Âm thanh dừng lại, hai bóng người cao lớn uy nghiêm đi từ sau đài đến trên bục đấu giá.  

- Tiểu Lưu, tôi uống đan dược của Mạc tiên sinh gần một năm, tóc đều biến thành đen, cậu còn muốn thí nghiệm không?  

Giọng nói này mới vang lên, cả sảnh bán đấu giá lập tức khiếp sợ.  

Những người cười đùa nhìn thấy hai lão giả trên đài, tươi cười lập tức cứng đờ.  

- Tần, Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử?  

- Chuyện này…  

Trên mặt không ít người như bị đánh, khóe miệng giật giật, nhưng không phát ra tiếng.  

Tuy Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử đã về hưu, thế lực Tần gia và Lạc gia hoàn toàn không cùng cấp bậc với Lâm gia.  

Nhưng bọn họ là tướng quân khai quốc, chỉ cần còn một hơi thở, đều không thể khinh thường.  

Thân phận của hai bọn họ, vậy mà hạ thấp giá trị con người quảng cáo cho Mạc gia.  

- Chuyện này…  

Lưu Văn Thiên từ thủ đô tới nhìn thấy hai người, lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi lên đài.  

- Bác Tần, chú Lạc, hai người đây là?  

Lưu Văn Thiên khẩn trương nói.  

- Tới nói thật, thuận tiện đấu giá linh dược của Mạc tiên sinh, thế nào, ngay cả lời lão tử nói cũng không tin?  

Lạc Phi tức giận nói với Lưu Văn Thiên.  

- Cháu tin, cháu tin.  

Lưu Văn Thiên vội vàng nói.  

Nếu Giang Nam này có người khiến Lưu Văn Thiên ông ta sợ hãi, chắc chắn Tần lão và Lạc lão nằm trong đó.  

Nhất là Lạc Phi, trước đây ông ta được đưa tới làm thuộc hạ của Lạc Phi, bị Lạc lão đánh không ít lần.  

Hai lão gia tử đều tự mình đến, chắc chắn thuốc này là thật.  

- Còn ai không tin không, không tin cũng không sao, dù sao các người chỉ có thể nhìn.  

Lạc Phi liếc mắt nhìn người dưới dài một cái, không khách sáo nói.  

Hai lão gia tử cùng đi xuống với đám Lưu Văn Thiên, ngồi bên cạnh Mạc Phàm.  

Dưới đài, sắc mặt Lâm Khuynh Thiên khẽ đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại.  

Hai lão gia tử ủng hộ Mạc Phàm, anh ta đã sớm dự liệu.  

Nhưng hai bọn họ đến có thể giúp Mạc gia lật bàn, nghĩ đơn giản quá nhỉ.  

Tần lão và Lạc lão mới ngồi xuống, một giọng nói chói tai vang lên.  

- Người Hoa Hạ các ông xem trọng chứng cứ nhất, cho dù hai lão gia tử nói vậy, cũng không thể chứng minh thuốc này có tác dụng?  

Không ít người nhìn người vừa nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông Châu Âu đấu giá Thiên Ngọc Tủy.  

Người khác sợ tướng quân khai quốc Hoa Hạ, anh ta thân là người của Hắc Ám Giáo Đình, không có gì phải sợ.  

- Vị tiên sinh này nói không sai, thuốc quan trọng như thế, không thể vì một câu của lão gia tử mà tin là thật được?  

Những người khác không dám nói to, nói thầm nho nhỏ.  

- Các người lặp lại lần nữa xem?  

Lưu Văn Thiên đứng dậy, mắt hổ như đuốc nhìn xung quanh.  

Tần, Lạc lão gia tử đều là trưởng bối của ông ta, tất nhiên ông ta không cho phép người khác bất kính với bọn họ.  

Xung quanh, hô hấp của không ít người bị kiềm hãm.  

Lưu gia thủ đô, không phải người bình thường có thể chọc được.  

Lưu lão gia tử Lưu gia là người khai quốc có công lớn không nói, Lưu Văn Thiên thế hệ sau của Lưu gia cũng giữ chức vị quan trọng, có thể nói xưng bá một phương ở thủ đô.  

- Lưu tiên sinh, tôi nhớ nơi này là Giang Nam đúng không?  

Lâm Khuynh Thiên cười khinh thường, đứng dậy nói.  

Một câu đơn giản, không nóng không lạnh, nhưng nói cho Lưu Văn Thiên biết nơi này là địa bàn của Lâm gia, người thủ đô muốn giương oai ở đây phải hỏi anh ta trước.  

- Cậu…  

Lưu Văn Thiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Thiên.  

Lưu gia chỉ lợi hại ở thủ đô, cường long không áp địa đầu xà, đắc tội Lâm gia ở đây, sẽ không có trái cây ngon để ăn, ví dụ như vậy không phải chưa từng có.  

Lúc trước có thái tử gia ở thủ đô đến Giang Nam, kết quả bị đại tiểu thư Tống gia đuổi đi vô cùng chật vật.  

Đại sảnh bán đấu giá tràn đầy mùi thuốc súng.  

- Tiểu Lưu, ngồi xuống đi, bọn họ nói không sai, lời tôi nói không hẳn là đúng, nhưng để bọn họ biết mình sai là được.  

Bộ dạng Tần lão gia tử tràn đầy tự tin, cười hiền hậu nói.  

Ông ta tự mình uống thuốc của Mạc Phàm, tất nhiên biết tác dụng.  

Một đám ngốc mà thôi, không cần so đo với bọn họ.  

Lưu Văn Thiên liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái, ngồi xuống.  

Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, nhìn thoáng qua Mạc Phàm, cười đắc ý.  

Mạc gia mời hai vị lão gia tử tới chỉ khiến cục diện hơi rung chuyển, mượn sức đám Lưu Văn Thiên, căn bản không có tác dụng gì.  

Nơi này là Giang Nam, không có đường sống để người khác giương oai.  

- Mạc tiên sinh, cậu muốn tiếp tục đấu giá đồ của Mạc gia hay không đây, nếu các cậu không đưa ra được chứng cứ hữu lực, tôi cảm thấy đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người thì hơn.  

Lâm Khuynh Thiên cười nói.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không vui không buồn, liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái.  

- Lúc trước tôi nói, nếu cậu muốn thua thì cứ vào, bây giờ những lời này sẽ có tác dụng.  

Hắn nói xong liếc mắt ra hiệu với Mộc Phong Nhạc.  

Trò hay mới bắt đầu, đâu có đạo lý kết thúc?  

“Bốp bốp!” Mộc Phong Nhạc vỗ tay.  

Một bác sĩ mặc áo dài trắng đẩy một cái lồng sắt đi lên đài.  

Trong lồng, một con khỉ da bọc xương, làn da đều đã dán vào xương, hai mắt vô thần, lông trên người đều trắng, cuộn người nằm trong một góc, cái bụng nhanh chóng lên xuống, rõ ràng là hô hấp khó khăn.  

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, con khỉ này đến tuổi chết rồi.  

Con khỉ này vừa được đẩy lên, không ít người lắc đầu cười.  

Nhất là Lâm Khuynh Thiên, lại càng cười khinh thường.  

Có thể gia tăng tuổi thọ chưa bao giờ uống vào là có tác dụng ngay, cho dù là Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia cũng phải ba ngày mới thấy tác dụng.  

Lúc này Mạc gia đẩy một con khỉ già ra, chẳng lẽ muốn bọn họ đợi ở đây ba ngày?  

Nói đùa.  

- Tôi cảm thấy con khỉ già này uống thuốc kia sẽ sinh ra một con khỉ con.  

Có người cười nói.  

- Sinh khỉ con ông đừng có nghĩ, tôi dám cược con khỉ này sống không quá ba phút.  

- Đừng nói nữa, coi như xem chuyện cười đi, cẩn thận Mạc đại sư để ông lăn ra đó.  

Không ít người cười đùa, nhìn cái lồng trên đài.  

Bác sĩ kia nhận một viên Thiên Thọ Đan trong tay nhân viên nữ, đưa cho con khỉ.  

Con khỉ tưởng là thức ăn, hữu khí vô lực nhận đan dược, nhìn cũng không nhìn nhét vào miệng, nhắm mắt ngủ tiếp.  

Một phút, con khỉ chậm rãi nhắm hai mắt.  

Không ít người lắc đầu.  

2 phút, vẫn vậy.  

Rất nhiều người nở nụ cười.  

3 phút, con khỉ không có một chút phản ứng, trái lại hô hấp chậm hơn.  

- Tôi nói rồi mà, nó sống không quá 3 phút, con khỉ này xong rồi.  

ổ ắLão tổng kia nhẹ nhàng thở ra, đắc ý nói.  

Xung quanh lại tràn đầy tiếng cười, Mạc gia nói đan dược có thể gia tăng 10 năm tuổi thọ, vậy mà độc chết con khỉ, nếu tin tức này lan ra, chắc chắn ngày mai sẽ lên đầu đề báo Giang Nam.  

Đám Lâm Khuynh Thiên nhếch miệng, lắc đầu cười.  

- Xem lần này Mạc gia có biến mất không?  

Đúng lúc này, “xoẹt” một tiếng.  

Con khỉ mở to mắt, trong mắt nó nở rộ tinh quang, xoay người nhảy lên, lồng sắt chấn động.  

Chỉ thấy lông trắng trên người nó nhanh chóng rụng xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thay vào đó là một tầng lông đen, làn da dán vào xương như bơm đầy, bắp thịt lồi ra từng khối.  

“Rống!” Con khỉ gào rú hưng phấn, dùng lực đập vào lồng sắt, một tay vươn về phía bác sĩ, giống như nếm được ngon ngọt của viên đan dược, muốn thêm viên nữa.  

Chỉ chưa tới 3 phút, một con khỉ vừa già vừa gầy không còn bộ dạng nửa sống nửa chết lúc trước, như quay về thời trung niên, thậm chí còn hơn.  

Ở đây, trên thì đám Lâm Khuynh Thiên, dưới thì bán đấu giá sư và nhân viên nữ đều khiếp sợ,  

- Đây, đây là cải lão hoàn đồng sao?
Bình Luận (0)
Comment