Thần Y Trọng Sinh

Chương 799

- Cái gì?  

- Cậu ta muốn một địch bốn sao?  

- Tôi không nghe lầm đấy chứ?  

Không ít người ở đây nghe thấy lời Mạc Phàm nói lại khiếp sợ, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin.  

- Tiểu tử này muốn chết sao?  

Đại trưởng lão tức giận nói.  

Ngay cả Vạn Thiên Tuyệt Mạc Phàm chưa hẳn đã là đối thủ, vậy mà bảo bọn họ cùng tiến lên, tiểu tử này điên rồi à?  

- Tốt nhất là cậu ta nên chết đi.  

Bạch Kình Thương cười lạnh lùng nói.  

Vài người khác im lặng, bọn họ đắc tội Mạc Phàm như vậy, đã không còn đường sống.  

Vạn Thiên Tuyệt rất bình tĩnh, đám Cain khẽ nhướn mày, ánh mắt phát lạnh.  

Mạc Phàm chỉ giết Miyamoto Takeshi mà thôi, vậy mà bảo bốn bọn họ cùng tiến lên, nhất là Vạn Thiên Tuyệt còn đang ở đây.  

Bọn họ đều là người thành danh đã lâu, bị một tiểu tử chưa tới 20 tuổi xem thường như vậy, là ai đều không vui vẻ.  

- Tiểu tử Hoa Hạ, quả thật thực lực của cậu không tệ, nhưng cậu chắc chắn mình không nói đùa đấy chứ?  

Cain cười âm hiểm nói, trong mắt chớp lóe lạnh lẽo.  

Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Cain.  

- Tôi chưa bao giờ nói đùa với kẻ địch, ông tưởng là vui đùa, vậy bắt đầu từ ông trước đi.  

Hắn tiến lên trước một bước, rõ ràng chỉ là một bước, nhưng khoảng cách như ngắn lại mấy chục lần, tính cả bốn thanh kiếm trôi nổi quanh hắn nữa đều đến trước mặt Cain.  

Một chưởng như cũ đánh về phía Cain.  

Cùng lúc đó, bốn thanh kiếm cũng như tìm được mục tiêu cắt qua không khí, đi theo tay Mạc Phàm đâm về phía Cain.  

- Tiểu tử, cậu nghĩ rằng bản công tước tôi yếu như tên tiểu tử Nhật quốc kia sao?  

Cain cười nham hiểm, tiếng quần áo bị xé rách vang lên.  

Trong chớp mắt ông ta cao lớn hơn, từ 1m8 biến thành hơn 2m, bề ngoài cũng như biến đổi thành người khác.  

Làn da xỉn màu không thấy một sợi lông, đôi tay như móng thú lóe sáng sắc bén.  

Bắp thịt trên cơ thể vô cùng cường tráng như khối sắt dán lên, tràn ngập lực lượng nổ mạnh.  

Một đôi cánh như cánh dơi và cái đuôi vươn ra sau lưng ông ta, cả người ông ta trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ.  

Thấy một chưởng của Mạc Phàm sắp đánh tới, ông ta không dám khinh thường, cũng không né tránh.  

Ông ta cười dữ tợn, móng vuốt để lại năm đạo bạch ấn trong không trung, lập tức vồ về phía ngực Mạc Phàm, giống như không nhìn thấy bàn tay có thể xuyên kim liệt thạch và phi kiếm của Mạc Phàm.  

Không ít người xung quanh thấy Cain ra tay, vẻ mặt hơi sửng sốt.  

Cain không liều mạng với Mạc Phàm, trái lại đánh vào chỗ quan trọng của Mạc Phàm, đây là muốn hai bên đều tổn hại rồi.  

Mạc Phàm nhướn mày, lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên.  

Hắn không quan tâm cái tay có thể xé rách không khí của Cain, một chưởng đánh vào người ông ta.  

“Bùm…” một tiếng, kình phong cũng nhấc lên.  

Tay Mạc Phàm vỗ vào ngực Cain, móng vuốt của Cain cũng đâm vào vị trí tim Mạc Phàm.  

Nhưng mà…  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, tươi cười trên mặt Cain lập tức cứng đờ, ánh mắt âm u.  

Tay ông ta có ít nhất lực vạn cân, đôi tay cứng cáp và trình độ sắc bén còn trên đao võ sĩ Nhật quốc, đao nổi tiếng của nhà Miyamoto cũng không thể làm gì được tay ông ta.  

Nhưng tay ông ta chỉ chộp rách quần áo của Mạc Phàm, rồi không thể đâm sâu vào trong da thịt, tựa như tay người bình thường định chộp lấy cự thạch hình người.  

Ngược lại là ông ta bị một chưởng của Mạc Phàm đánh trúng, bốn thanh kiếm xung quanh Mạc Phàm cũng đâm vào, đâm thủng người ông ta.  

Trong chớp mắt khi hai người va chạm, Cain kêu lên đau đớn, bay về phía sau như diều đứt dây, từng vết rạn xuất hiện trên người ông ta.  

Hai cái cánh sau lưng ông ta giương ra, nhanh chóng ổn định thân thể ở giữa không trung, máu tươi chảy từ vết thương và miệng ông ta ra.  

- Quả nhiên Mạc tiên sinh danh bất hư truyền, vậy mà có thân thể cường hãn như vậy, nhưng cậu nghĩ gi ết chết bản công tước dễ như tiểu tử Nhật quốc kia sao, chuyện đó không có khả năng đâu.  

Cain lau máu tươi ở khóe miệng, cười mỉa nói.  

Ông ta sống mấy trăm năm, nếu dám ngọc nát đá tan với Mạc Phàm, tất nhiên còn quân bài chưa lật.  

Khi nói chuyện ông ta cười lạnh lùng, trong mắt chớp lóe huyết quang, huyết dịch không chảy ra nữa, vết thương nhanh chóng khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

Chỉ trong phút chốc, những vết thương sâu thấy xương đều biến mất, ngay cả sẹo cũng không để lại.  

- Đây còn là người sao?  

Đại trưởng lão hít vào một hơi khí lạnh, nói.  

- Ông ta vốn không được coi là người, ông ta là Vampire, còn là Vampire huyết thống ngũ đại.  

Bạch Kình Thương nhìn Cain, nghiêm túc nói.  

Vampire sơ đại là Cain bị thượng đế nguyền rủa, nhóm Vampire đầu tiên bị Cain hút máu là đệ nhị đại, sau đó là đệ tam đại, cho đến bây giờ đã không biết có mấy chục đại Vampire.  

Vampire bối phận càng cao, cũng càng cường đại.  

Những Vampire này không chỉ không sợ mặt trời, không sợ vũ khí bạc, sinh mệnh vô tận, còn có sức mạnh và sức khôi phục vô cùng đáng sợ, rất khó bị gi ết chết.  

Cain là loại Vampire này, cho đến bây giờ có không biết bao nhiêu cao thủ muốn giết Cain, không phải bị Cain hút thành thây khô, thì được Cain ban thưởng hút máu, trở thành nô lệ Vampire của Cain, để ông ta sử dụng.  

Mạc Phàm giết Miyamoto Takeshi rất đơn giản, muốn giết Cain gần như là không thể.  

Mạc Phàm khẽ nhướn mày liếc mắt nhìn Cain một cái, trên mặt vẫn không có chút gợn sóng.  

- Giết lần một không chết, vậy thì giết lần hai.  

Chỉ là hậu duệ của quỷ tộc bất tử mà thôi, ông ta cảm thấy mình có thể thoát khỏi tay y tiên bất tử hắn sao?  

Cain cũng không tức giận, cười khinh thường.  

Ông ta thân là Vampire ngũ đại, có sinh mệnh dài đằng đẵng, ông ta ngoại trừ thích chơi vợ người khác ra, còn có yêu thích trêu chọc người khác.  

Ông ta nhiều lần làm bộ sơ sẩy, bị chồng của những người phụ nữ ông ta yêu đương vụng trộm tóm được, những người này dùng vũ khí bạc, mặt trời, nước thánh, thậm chí dùng lửa đốt ông ta, còn đưa ông ta đến Thần Điện, đều không thể giết ông ta, trái lại những người phụ nữ này lại bị ông ta đùa giỡn một lần lại một lần.  

Có một công tước vì không giết được ông ta, một đám vợ, tình nhân lại bị ông ta chơi đùa một lần lại một lần, công tước này không chịu nổi nhục nhã, tự mình tự sát.  

Đương nhiên ông ta không để công tước này chết, ông ta dùng biện pháp càng tàn nhẫn hơn, hút máu công tước này, khiến công tước này thành quỷ nô của ông ta, hưởng thụ sinh mệnh vĩnh cửu và đau khổ.  

Trái lại ông ta rất muốn chết, chỉ là không ai giết được ông ta.  

Thần Điện đều hết cách với ông ta, một tiểu tử Hoa Hạ có thể làm gì?  

- Tiểu tử, trái lại tôi muốn nhìn xem lần hai cậu giết bản công tước thế nào.  

Cain hơi nhếch miệng cười nham hiểm, hai tay mở ra, hai thanh đoản đao huyết sắc xuất hiện trong tay ông ta.  

Cánh sau lưng ông ta khép lại, cả người như mũi tên bắn nhanh về phía Mạc Phàm, đoản đao huyết sắc chớp lóe huyết quang.  

Lôi Thần ở bên cạnh nhíu mày, hai đạo tiếng sấm vang lên trong tay ông ta, khiến không ít người đầu váng mắt hoa.  

Hai đạo tia chớp màu đen được ông ta nắm trong lòng bàn tay, mỗi đạo đều dài ba thước, ngưng tụ thành hai thanh đao, hồ quang điện nuốt nhả bất định quanh thân đao, rung động khiến da đầu người ta run lên.  

Lôi Thần không nói gì, hai đao kéo ra hồ quang điện thật dài trong không khí, điện cao thế lập tức chém về phía Mạc Phàm.  

Gaia nhíu mày, thân thể lập tức biến mất trong màn đêm.  

Mục đích bọn họ tới Giang Nam là giết Mạc Phàm, nếu tiểu tử này là Mạc Phàm, vậy thì không thể quá sơ suất.  

Trong chớp mắt, ba người lần lượt ra tay.
Bình Luận (0)
Comment