Thần Y Trọng Sinh

Chương 819

- Cô nói tôi không vào được sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khinh thường.  

Kiếp trước hắn tay trói gà không chặt vẫn có thể tiến vào bí cảnh này, càng không nói hiện giờ.  

- Không sai.  

Hai tay mỹ nữ kia vòng quanh bộ ng ực cao ngất, trong lòng đã có dự tính nói.  

Bí cảnh này được một đại sư của Long Hoa Hội tìm thấy, sau khi tìm được vẫn không có biện pháp đi vào, nhất định phải là người có quan hệ với bí cảnh này mới vào được.  

Vị đại sư kia tốn 30 năm mới tìm được một người có thể tiến vào bí cảnh rồi sử dụng tinh huyết của người đó luyện chế chín lệnh bài, mới có thể để bọn họ tự do ra vào bí cảnh.  

Cho dù bọn họ đưa bí cảnh cho Mạc Phàm, Mạc Phàm cũng phải có bản lĩnh đi vào mới được.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn bí cảnh một cái, sau đó dời mắt nhìn đám người.  

- Nếu tôi có thể đi vào thì sao?  

Mạc Phàm cười như không cười hỏi.  

Mạc Phàm vừa nói xong, trên mặt đám Lam Phi xuất hiện cười mỉa lần nữa.  

Đám bọn họ không làm gì được Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm nói có thể đi vào bí cảnh là nói dối.  

Nếu Mạc Phàm có thể đi vào được, thành viên của Long Hoa Hội bọn họ cũng không cần tốn 30 năm mới tìm được người tiến vào bí cảnh.  

- Như vậy đi Mạc tiên sinh, chúng ta đánh cược, nếu cậu có thể đi vào bí cảnh này, Long Hoa Hội chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm chuyện Mạc tiên sinh xâm nhập bí cảnh của Long Hoa Hội chúng tôi, nhưng nếu Mạc tiên sinh không vào được, tôi không yêu cầu Mạc tiên sinh thành Long Tướng miễn phí của Long Hoa Hội chúng tôi, không phải Mạc tiên sinh là thần y sao, chỉ cần Mạc tiên sinh chữa khỏi tay cho Nguyên Kiệt, xin lỗi Long Hoa Hội chúng tôi là được, thế nào?  

Lam Phi mỉm cười nói, trong mắt lóe lên thông minh.  

Nếu Mạc Phàm có thể đi vào bí cảnh, bọn họ muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.  

Nếu không thể, đặt cược này vừa không khiến Mạc Phàm thẹn quá thành giận, cũng lấy lại chút mặt mũi cho bọn họ.  

- Mạc tiên sinh có dám đánh cược hay không, nếu cậu dám đánh cược, bản tiểu thư sẽ liều mìnhcùng cậu, chỉ cần cậu đi vào được bí cảnh này, bổn đại tiểu thư sẽ mặc cậu xử trí.  

Vị mỹ nữ kia lấy một ngọc bài huyết sắc ra cầm trong tay, không kiêng nể gì nói.  

- Nguyên Cẩn, cô nói chuyện với Mạc tiên sinh như vậy, cẩn thận tay cô cũng bị gãy đó.  

Một người khác trêu chọc nói.  

- Mạc tiên sinh đường đường là Mạc đại sư, sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu?  

Nguyên Cẩn cười nói.  

Cô ta là phụ nữ, không tin Mạc Phàm sẽ làm gì cô ta.  

- Mạc tiên sinh, cậu có dám đánh cược không?  

Mạc Phàm nhìn ngọc bài trong tay Nguyên Cẩn, tròng mắt hơi híp lại, ánh sáng lạnh xuất hiện trong mắt.  

- Bí Huyết Linh Bài?  

Bí Huyết Linh Bài bình thường dùng tinh huyết của yêu thú luyện chế thành, mang Bí Huyết Linh Bài có thể có được khí tức tương đồng với linh thú, nếu là yêu thú cường đại, có thể chấn nhiếp yêu thú khác, tóm lại là có rất nhiều tác dụng huyền diệu.  

Trừ chuyện đó ra, có một số Bí Huyết Linh Bài lấy tinh huyết người luyện chế thành, như vậy sẽ có cùng huyết mạch với người kia, có thể tự do ra vào bí cảnh hạn chế huyết mạch.  

Ví dụ như bí cảnh trước mặt bọn họ, là như vậy.  

Long Hoa Hội cầm Bí Huyết Linh Bài, có nghĩa là bọn họ rút tinh huyết người khác để tiến vào bí cảnh này.  

- Vậy mà Mạc tiên sinh biết thứ này, không sai, đúng là Bí Huyết Linh Bài.  

Nguyên Cẩn nhướn mày, hơi bất ngờ nói.  

Mạc Phàm lắc đầu, cười khẽ.  

Hắn khẽ vươn tay ra, Tiểu Vũ thè lưỡi làm mặt quỷ, lại nhảy vào trong lòng hắn.  

Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía đám Lam Phi, nheo mắt lại.  

- Đặt cược này quá nhỏ, không thú vị, đổi cái khác đi.  

Mạc Phàm không nóng không lạnh nói.  

Đánh rắn phải đánh giập đầu, nếu đám người này muốn chơi với hắn, vậy thì chơi lớn một chút, để sau này bọn họ không dám gây sự với hắn.  

- Mạc tiên sinh muốn chơi thế nào, cậu nói thử xem, chúng tôi sẽ chơi với cậu.  

Lam Phi khẽ nâng mắt hỏi.  

Bọn họ đánh cược với người khác ở thủ đô, động một tí là quyền sở hữu công ty đưa ra thị trường, đánh cược với Mạc Phàm là ít nhất.  

Nếu không phải không đối phó được Mạc Phàm, anh ta đã mặc kệ Mạc Phàm rồi.  

Vậy mà Mạc Phàm thấy quá nhỏ, vậy thì quá tốt.  

- Như vậy đi, tôi dẫn mọi người đi vào, còn khiến người Long Hoa Hội các anh không thể vào được, nếu bọn họ có một người không vào được, các anh có một người đi vào, tôi sẽ lập tức xin lỗi và chữa khỏi cánh tay anh ta, sau đó rời khỏi bí cảnh này, nếu không các người quỳ ở đây đến lúc tôi đi từ trong ra đi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

- Cái gì?  

Đám Lam Phi vốn sửng sốt, sau đó nở nụ cười.  

Bọn họ tưởng Mạc Phàm chơi thế nào, ai biết là tự tìm đường chết.  

Một mình Mạc Phàm đi vào đã rất khó khăn, năm đó thực lực của vị đại sư Long Hoa Hội không kém Mạc Phàm, dựa vào sức mạnh không thể xông vào, thiếu chút nữa chết ở bên trong, chắc chắn Mạc Phàm cũng như vậy.  

Vậy mà Mạc Phàm còn bảo dẫn từng người vào, nghĩ hay quá nhỉ.  

Chuyện này còn chưa tính, có lẽ Mạc Phàm thật sự có pháp lực thông thiên, dẫn tất cả mọi người vào trong được.  

Nhưng Mạc Phàm còn muốn không cho bọn họ vào.  

Bọn họ cầm theo Bí Huyết Linh Bài, Mạc Phàm khiến bọn họ không vào được thế nào.- Tôi cá, chỉ có điều một câu xin lỗi thì thôi, tôi muốn đánh gãy hết tay chân anh ta, dù sao Mạc tiên sinh là thần y, chuyện này chỉ là cử động tay một cái mà thôi, thế nào, Mạc đại sư?  

Nguyên Kiệt ôm tay bị gãy, cười âm hiểm nói.  

Mạc Phàm dám sai người đánh gãy tay anh ta, dù thế nào cũng phải đòi lại gấp bội.  

- Mạc tiên sinh, như vậy không được tốt lắm, có phải quá bắt nạt cậu rồi không.  

Nguyên Cẩn giả mù sa mưa nói.  

Mạc Phàm dám đánh cược, bọn họ gần như không có khả năng bại, không khác gì bắt nạt Mạc Phàm lắm.  

Mạc Phàm cười nhạt, vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên Tiểu Tuyết kéo tay Mạc Phàm lắc đầu với hắn.  

Mạc Phàm có thể đưa bọn họ tới đây, chắc chắn có biện pháp đi vào, chỉ cần bọn họ đi vào là được, không cần đánh cược với đám người đó.  

Bí cảnh này liên quan đến nhất chiến sinh tử giữa Mạc Phàm và Vạn Thiên Tuyệt ba ngày sau, không thể có sai lầm vì mấy người.  

- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì.  

Mạc Phàm tự tin nói.  

Chỉ thu thập mấy con ruồi mà thôi, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu hắn.  

- Nếu Mạc tiên sinh có hứng thú như vậy, chúng ta bắt đầu đi, Mạc tiên sinh vào trước đi, chúng tôi theo sau.  

Lam Phi cười nhạt nói.  

Những người khác cũng cười tươi, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.  

Cho dù là ai tiến vào, kết quả đều như nhau, chắc chắn Mạc Phàm sẽ thua.  

- Tiểu Hàn, cô vào trước đi.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói với Bạch Tiểu Hàn.  

- Tôi sao?  

Bạch Tiểu Hàn chỉ mình, nghi ngờ nói.  

Bên trong bí cảnh này được đại trận bao vây, cô thật sự đi vào được à.  

- Đi từ đoạn cầu vào trong là được, còn lại giao cho tôi.  

Mạc Phàm sắp xếp.  

Đám Lam Phi lắc đầu cười, giống như nghe được truyện rất buồn cười.  

Nếu trực tiếp đi vào trong được, trận pháp bí cảnh dùng để trang trí rồi.  

Bạch Tiểu Hàn do dự một lát, bóng dáng nhoáng lên một cái đến tận cùng đoạn cầu.  

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.  

Chỉ cần Bạch Tiểu Hàn không vào được, Mạc Phàm sẽ thua.
Bình Luận (0)
Comment