Thần Y Trọng Sinh

Chương 827

Mọi người nhìn về phía Bắc, chỉ thấy trên bầu trời có bốn thanh trường kiếm màu trắng, màu đỏ, màu bạc, màu vàng chớp lóe ánh sáng, như bốn vì sao xẹt qua bầu trời đêm.  

Nhìn thấy bốn thanh kiếm này, sắc mặt không ít người thay đổi.  

- Phi Kiếm?  

Phi Kiếm là pháp khí cấp cao trong truyền thuyết, uy lực vô cùng mạnh, cho dù cách xa ngàn dặm, cũng có thể chém đầu người.  

Nghe nói trước đây có thủ lĩnh phản quân, tự cho là mình đứng đầu thiên hạ, tuyên bố chỉ cần hoàng đế lúc đó đưa cung điện, hoàng hậu, hoàng thái hậu cho ông ta, ông ta sẽ không đánh tới kinh đô.  

Kết quả hôm sau thủ lĩnh phản quân này đầu thân hai nơi, một thanh Phi Kiếm trôi nổi trước người thủ lĩnh phản quân một tháng, đợi thi thể thủ lĩnh phản quân hư thối mới rời đi.  

- Đó là Phi Kiếm của Mạc Phàm, không phải cậu ta muốn giết Mạc Phàm bằng Phi Kiếm đấy chứ?  

Có người nghi ngờ nói.  

Quả thật Phi Kiếm có thể giết người cách ngàn dặm, nhưng cũng phải xem giết người nào.  

Người giống Vạn Thiên Tuyệt, dựa vào Phi Kiếm giết được sao?  

Bốn thanh Phi Kiếm bay đến nơi cách Long Sơn 100 mét, cắm thẳng xuống mặt đất.  

“Phập” một tiếng, bốn thanh kiếm cùng cắm xuống mặt đất, trận pháp lập tức xuất hiện giữa bốn thanh kiếm.  

Trận pháp sáng lên, đất đá xung quanh như còn sống, tụ tập về phía trận pháp, rất nhanh hình thành một cái đài cao bằng Long Sơn.  

Đài cao vừa hình thành, chuôi kiếm sáng lên vùng ánh sáng trắng, bạch quang thu lại, lộ ra Mạc Phàm vẻ mặt lạnh nhạt đứng khoanh tay.  

Mạc Phàm vừa xuất hiện như vậy, không ít người khẽ cau mày.  

Trong số bọn họ có rất ít người từng gặp Mạc Phàm, tuy theo lời đồn Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, nhưng không ngờ Mạc Phàm còn trẻ như vậy.  

- Tiểu tử này là Mạc Phàm sao?  

Một đám dấu chấm hỏi hiện lên trên đỉnh đầu không ít người.  

Không đợi bọn họ đạt được đáp án, trên Long Sơn, Vạn Thiên Tuyệt khẽ mở mắt, bầu trời lập tức như có hai đạo thiểm điện, không gian sáng lên, đôi mắt ông ta lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên.  

- Mạc Phàm, quả nhiên cậu không khiến tôi thất vọng, vẫn tới ứng chiến.  

Vạn Thiên Tuyệt thản nhiên nói.  

Dưới lôi kiếp, không ai có thể không bị thương.  

Đổi lại là những người khác, chắc chắn sẽ tránh ứng chiến, vậy mà Mạc Phàm vẫn tới đây.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua Vạn Thiên Tuyệt, cười nhạt.  

- Ông còn chưa đến mức khiến tôi tránh ứng chiến, ba ngày trước chưa đến mức, bây giờ càng chưa đến mức.  

Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người lắc đầu, lộ ra vẻ thất vọng.  

- Còn trẻ tuổi đã càn rỡ như vậy.  

Nếu Mạc Phàm nói những lời này ba ngày trước, có lẽ còn có người tin, dù sao Vạn Thiên Tuyệt bế quan 10 năm không ai biết thực lực của ông ta.  

Nhưng trong ba ngày Vạn Thiên Tuyệt giết 9 cao thủ, còn chém Hải Long, thực lực Thần Cảnh không thể nghi ngờ.  

Mạc Phàm thì ngược lại, bây giờ cậu ta là người bị thương.  

Như vậy Mạc Phàm đã không có tư cách nói thế.  

Vạn Thiên Tuyệt cũng không tức giận, trái lại cười lạnh lùng.  

- Khẩu khí lớn thật, có chút tương tự lão phu lúc trẻ, nhưng với tình trạng này của cậu không đủ tư cách nói chuyện với lão phu.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ, không thấy một chút bối rối.  

- Có tư cách hay không không phải do ông định đoạt.  

- Lão phu nói như vậy, chuyện này là thật.  

Vẻ mặt Vạn Thiên Tuyệt không đổi nói.  

Giọng nói như sấm, cuồn cuộn lan ra xung quanh, mãi mà không tán đi.  

- Vậy sao?  

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, không phản bác.  

- Có phải hay không lát nữa cậu sẽ biết, nhưng mà…  

Vạn Thiên Tuyệt dừng lại.  

Mọi người lập tức nhướn mày, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ.  

- Nhưng mà tôi niệm tình cậu còn trẻ tuổi tu hành không dễ, tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, chỉ cần cậu đồng ý bái tôi làm thầy, mặc kệ cậu tiếp được mấy chiêu của tôi, tôi không những không giết cậu, còn có thể dạy cậu pháp môn trùng kích Thần Cảnh, thứ hai, cậu quỳ xuống dập đầu lạy tôi, lạy mấy cái, tôi sẽ cho cậu chuẩn bị thêm mấy ngày, cậu lựa chọn cái nào?  

Vạn Thiên Tuyệt nheo mắt lại, cười nói.  

Mạc Phàm còn trẻ tuổi đã có thực lực như vậy, nếu có thể nhận cậu ta làm đồ đệ, trăm năm sau sẽ không có ai dám động vào Thanh Bang.  

Cho dù Mạc Phàm không chịu, cho cậu ta thêm chút thời gian có là gì, bị lôi kiếp đánh bị thương, tu vi không dễ khôi phục như vậy.  

Nếu Mạc Phàm không dập đầu, dùng thời gian kéo dài mà ông ta hào phóng cho, ông ta sẽ trực tiếp giết Mạc Phàm.  

Một người dập đầu, không có tư cách đạt được cơ hội của ông ta.  

Vạn Thiên Tuyệt vừa nói những lời này, trong đám người giống như có ai ném một quả bom vào, bỗng nhiên gợn sóng xuất hiện.  

Sắc mặt không ít người thay đổi, nhao nhao hít vào một hơi khí lạnh.  

- Không hổ là Vạn Thiên Tuyệt.  

Chỉ cần Mạc Phàm đồng ý dập đầu, Vạn Thiên Tuyệt dám cho Mạc Phàm thời gian chuẩn bị.  

Nếu không đủ cường đại, sẽ dám làm như vậy sao?  

Phải biết rằng Mạc Phàm không phải người bình thường, trong một năm từ tiểu tử Đông Hải vô danh, đến bây giờ thành thứ ba Hắc Bảng, chỉ dưới Lâm Thiên Nam và Vạn Thiên Tuyệt, không phải trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng khôi phục thực lực, dù sao Mạc Phàm cũng là thần y.  

Trừ chuyện đó ra, Vạn Thiên Tuyệt còn nhận Mạc Phàm làm đồ đệ, truyền cho Mạc Phàm pháp môn đột phá Thần Cảnh.  

Chuyện này càng khiến không ít người hâm mộ, nhất là trước mắt mấy lão nhân sáng lên, giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc.  

Trăm năm qua Hoa Hạ không có ai đột phá Thần Cảnh, không chỉ linh khí khô kiệt, tài nguyên ít, còn thiếu pháp môn đột phá Thần Cảnh.  

Pháp môn như một con đường, không có đường cho dù có tài nguyên cũng không thể vào cửa.  

Mà cánh cửa này ngăn rất nhiều người.  

- Mạc Phàm, cậu còn không nhanh đồng ý?  

Có lão nhân sốt ruột nói.  

Cơ hội tốt như vậy, nếu đổi thành bọn họ đã lập tức quỳ xuống dập đầu, bái lạy Vạn Thiên Tuyệt, thậm chí bảo bọn họ làm gì cũng được, tăng lên Thần Cảnh đó.  

Vừa vào Thần Cảnh, đó là tiên.  

- Tiểu tử, cậu còn do dự gì nữa, cậu vốn dĩ không phải đối thủ của Vạn đại sư, có thể được Vạn đại sư nhìn trúng, là phúc khí của cậu.  

Những người khác kêu lên, giống như Mạc Phàm nên bái Vạn Thiên Tuyệt làm vi sư, nếu không sẽ là vong ân phụ nghĩa.  

- Mạc Phàm, tôi cho cậu 10 giây suy nghĩ, 10 giây sau nói cho tôi biết đáp án.  

Vạn Thiên Tuyệt nghe giọng nói xung quanh, mỉm cười nói.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua người xung quanh, sau đó dời mắt nhìn Vạn Thiên Tuyệt, khóe miệng hơi nhếch lên.  

Hắn vốn không bị thương, cần dùng quỳ xuống dập đầu tranh thủ thời gian sao?  

Hắn đường đường là y tiên bất tử, cần một phàm nhân đưa pháp môn tiến vào Thần Cảnh?  

Điều kiện của Vạn Thiên Tuyệt vô cùng hấp dẫn với người bình thường.  

Nhưng hắn có cảm giác như một con khỉ nói với Võ Đạo Tông Sư, quỳ lạy tôi tôi sẽ dạy cậu Hầu Quyền lợi hại nhất.  

Võ Đạo Tông Sư đều không cần, y tiên bất tử hắn cần sao?  

Pháp môn tiến vào Thần Cảnh, hắn tiện tay có thể lấy ra rất nhiều loại.  

Không nói đến những chuyện này, Thanh Bang liên tục ra tay với Mạc gia, Vạn Thiên Tuyệt sai người đi bắt Tuyết Nhi còn muốn hủy trang viên Mạc gia, cho dù hắn không có những pháp môn này, cũng không phải y tiên bất tử, hắn có thể cúi đầu với Vạn Thiên Tuyệt sao?  

- Vạn Thiên Tuyệt, ông ở đây đợi ba ngày chỉ vì muốn nói những lời này sao?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

Mạc Phàm vừa nói câu này xong, không ít người sửng sốt, sau đó hổn hển nói.  

- Mạc Phàm, cậu có biết cậu bỏ lỡ gì không, cậu sẽ hối hận cả đời.  

- Hửm?  

Vạn Thiên Tuyệt cũng nhướn mày, lông mày lập tức nhíu lại.  

- Tiểu tử, cậu đây là từ chối sao?  

- Tôi là tới giết ông, không phải tới nói điều kiện với ông.  

Mạc Phàm nói.  

Muốn chiến thì chiến, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì.  

ắ ổNhững lời này vừa vang lên, sắc mặt mọi người thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment