Thần Y Trọng Sinh

Chương 850

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm chỉ nói vậy, ai biết thật sự tới thủ đô.  

Chuyện này không khác gì đi vào chỗ chết.  

Cho dù vệ sĩ bên cạnh Mạc Phàm rất lợi hại, đến thủ đô cũng không là gì cả.  

Anh ta đến thủ đô vài lần với cha mình, còn mang theo cao thủ tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Châu bọn họ.  

Nhưng đến thủ đô, cao thủ Giang Châu bọn họ không nói một câu từ đầu đến cuối, sau khi quay về mới nói nguyên nhân, cao thủ ở thủ đô nhiều như mây, nên không dám nói, chuyện này đủ để thấy thủ đô đáng sợ thế nào.  

- Cậu định tới thủ đô thật à.  

Sử Hàng hỏi.  

- Đúng vậy.  

Mạc Phàm gật đầu.  

- Chuyện này…  

Sử Hàng thấy Mạc Phàm không có ý định quay đầu, lấy điện thoại ra.  

Đám Tiêu Vấn Triều hành hạ anh ta trên đường không ít, nhưng không lấy di động của anh ta.  

- Lão đại, di động của tôi không có tín hiệu ở trong xe, có thể dừng bên đường một lát không, tôi gọi điện thoại về nhà báo bình an.  

Sử Hàng ấp a ấp úng nói.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ, vẫy tay với A Hào.  

“Két…” Xe nhanh chóng dừng ở bên đường.  

Sử Hàng mở cửa xe đi đến bên đường, vụng trộm nhìn trong xe chăm chú, lúc này mới gọi điện thoại đi, điện thoại nhanh chóng có người bắt máy.  

- Tiểu Hàng, bây giờ con đang ở đâu, con có khỏe không?  

Giọng một người đàn ông trưởng thành thân thiết vang lên.  

- Cha, con rất tốt, con gặp một người bạn, cậu ấy cứu con ra?  

Sử Hàng hơi kích động nói.  

- Bạn, bạn nào?  

Cha Sử Hàng hỏi.  

Sử Hàng đắc tội Tiêu Vấn Triều, gần đây ông ta nghĩ rất nhiều biện pháp trước mặt Tiêu Vấn Triều mà không làm gì được, bạn nào của thằng bé khiến Tiêu Vấn Triều nể mặt?  

- Cha, cha khoan hỏi là bạn nào, cha nói cho con biết có người không chỉ đánh thuộc hạ của Tiêu Vấn Triều, còn đánh cả Tiêu Vấn Triều nữa, có cứu được không?  

Sử Hàng sốt ruột hỏi.  

- Cái gì?  

Bên kia điện thoại, trong chớp mắt sắc mặt cha Sử Hàng trắng bệch, tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa di động rơi xuống đất.  

Ông ta sống lâu như vậy, sao có thể không hiểu ý Sử Hàng nói?  

Tám chín phần mười là bạn của Sử Hàng đánh Tiêu Vấn Triều.  

- Ông trời của tôi!  

Cha Sử Hàng như sắp phát điên rồi.  

- Tiểu Hàng, lập tức ra khỏi xe của bạn con, đi xin lỗi Tiêu thiếu, sau đó đổ toàn bộ trách nhiệm lên người người bạn kia, đoạn tuyệt quan hệ bạn bè với người kia trước mặt Tiêu thiếu, nói con không cần cậu ta cứu, con hoàn toàn tự nguyện.  

Cha Sử Hàng khẩn trương nói.  

Lúc này chỉ có thể làm vậy, nếu không bị Tiêu Vấn Triều giết là nhẹ.  

Mắt Sử Hàng mở to, vẻ mặt sửng sốt.  

- Cha, con nhất định phải làm vậy sao?  

- Tiểu Hàng, con chỉ có thể làm vậy, nếu không cha chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con với con.  

Cha Sử Hàng nói.  

Gần đây ông ta luôn nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, cũng hiểu thêm về Tiêu Vấn Triều hơn.  

Hiểu biết càng nhiều về Tiêu Vấn Triều, hai chữ “đáng sợ” càng biết thêm, mà Tiêu Vấn Triều đã không có khả năng dùng đáng sợ để hình dung.  

Trong lòng Sử Hàng hồi hộp, trong chớp mắt tâm tình rơi vào đáy cốc.  

- Cha, nếu người bạn này của con có quan hệ với Mạc đại sư thì sao?  

Trong mắt Sử Hàng chớp lóe chờ mong hỏi.  

Anh ta vẫn chưa rõ thân phận của Mạc Phàm, nhưng có chuyện chắc chắn Mạc Phàm có quan hệ với Mạc đại sư, hơn nữa Mạc Phàm còn là người Mạc gia.  

- Con nói Mạc đại sư gi ết chết Vạn Thiên Tuyệt gần đây sao?  

Cha Sử Hàng nhướn mày, nói.  

- Đúng vậy.  

Sử Hàng gật đầu.  

- Trừ phi bạn con là Mạc đại sư Đông Hải, nhưng con nghe cha nói đi, đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta.  

Cha Sử Hàng nói.  

Chỉ là người Mạc gia còn kém xa, dù sao đối phương là Tiêu Vấn Triều, thái tử gia Hoa Hạ.  

Nếu Mạc đại sư Đông Hải đánh Tiêu Vấn Triều, có lẽ còn đường sống quay về, nếu không phải trả cái giá thật đắt.  

Sử Hàng trở thành bạn của Mạc đại sư còn được, nhưng cũng không khá hơn mấy, vẫn nên đoạn tuyệt quan hệ tốt hơn, rồi xin lỗi Tiêu Vấn Triều.  

- Được, con đã biết…  

Sử Hàng tắt điện thoại.  

Anh ta nhìn di động, lại nhìn xe đỗ cách đó không xa, trên mặt đều là khó xử.  

Mắt anh ta khẽ đảo, do dự một lát vẫn đi về phía xa, ngồi vào trong xe.  

- Báo bình an xong rồi hả?  

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, lạnh nhạt hỏi.  

Vẻ mặt Sử Hàng lo lắng, vẫn đáp.  

Chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, chắc chắn là do anh ta, sao anh ta có thể đoạn tuyệt quan hệ với Mạc Phàm.  

- Yên tâm đi, không ai có thể bắt nạt bạn tôi, cho dù đến thủ đô cũng vậy.  

Mạc Phàm cười khẽ nói.  

Tiêu Vấn Triều mà thôi, chỉ giơ tay là giải quyết được, không đủ để sợ hãi.  

- Ừm.  

Sử Hàng cố nặn ra tươi cười vui vẻ, gật đầu, lo lắng hơn chút nữa.  

Đối phương là Tiêu Vấn Triều, bảo anh ta yên tâm thế nào?  

Mạc Phàm mỉm cười, cũng không nói gì thêm.  

Bây giờ hắn nói gì, chắc chắn Sử Hàng sẽ không tin tưởng, đợi đến thủ đô giải quyết Long Hoa Hội, không cần nói cũng khiến Sử Hàng yên tâm hơn.  

Xe chạy như điên trên đường, lái về phía thủ đô.  

Rất lâu sau xe lái vào thủ đô, đỗ bên ngoài công viên gần Thái Thị Khẩu.Xe của bọn họ mới dừng lại, xung quanh có rất nhiều xe giống như đợi rất lâu, mấy chiếc xe lập tức lái tới vây quanh xe Mạc Phàm thành hình tròn, ngăn ở bên trong.  

Trên xe, một đám người mặc tây trang đeo kính đi xuống, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm trong xe.  

Những xe này vừa chắn không lâu, xe đám Tiêu Vấn Triều cũng lái tới, trong mắt cả đám lóe lên trêu tức.  

- Tiểu tử, có dũng khí đó, vậy mà dám đợi ở Thái Thị Khẩu, còn không nhanh đi xuống?  

Đến thủ đô, lo lắng của người đàn ông tóc đỏ ít đi nhiều, vỗ xe kêu lên.  

Người đàn ông tóc đỏ vừa nói xong, đại hán áo đen ở xung quanh lập tức kêu to.  

- Đi xuống, đi xuống!  

Tiếng kêu hô ầm ĩ vang lên.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt, đi từ trên xe xuống.  

Tiêu Vấn Triều giơ một tay lên, bọn họ lập tức im miệng.  

- Tiểu tử, cậu là người can đảm nhất mà tôi từng thấy.  

Tiêu Vấn Triều lạnh lùng nói.  

Mạc Phàm không chạy trốn trên đường đi, mà đến thẳng thủ đô, tuy chạy trốn cũng không có tác dụng, nhưng lá gan của Mạc Phàm không phải lớn bình thường.  

- Nhãn giới của anh quá nhỏ rồi.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Lá gan của hắn không lớn lắm, đã là người có lá gan lớn nhất mà Tiêu Vấn Triều từng gặp, như vậy nói lên nhãn giới của Tiêu Vấn Triều quá thiển cận.  

Tiêu Vấn Triều cũng không tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng.  

- Cậu không cần phải hoài nghi nhãn giới của tôi, trái lại là cậu đó, hôm nay cho dù cậu có cánh cũng đừng mơ trốn khỏi thủ đô, nhưng tôi có thể cho cậu một cơ hội, không phải thuộc hạ của cậu rất lợi hại sao, chỉ cần thuộc hạ của cậu có thể đánh thắng thuộc hạ của tôi, tôi sẽ không so đo với cậu chuyện hôm nay, thế nào?  

Tiêu Vấn Triều lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment