Thần Y Trọng Sinh

Chương 906

Tấm thẻ do gỗ điêu khắc mà thành, nhưng toàn thân phiếm hoàng quang nhàn nhạt.  

Một mặt có khắc yêu thú chỉ có miệng, mặt khác là hai văn tự nguệch ngoạc.  

Mạc Phàm nhìn thấy khối gỗ này, lông mày cũng nhíu lại.  

- Hỗn Độn Nguyên Mộc?  

- Mạc Phàm, quả thật khối lệnh bài này dùng Hỗn Độn Nguyên Mộc khắc thành, nhưng lệnh bài này đại biểu cho thân phận gì hẳn là cậu không biết.  

Hai tay Chu Tước vòng quanh ngực, nhìn chằm chằm Mạc Phàm cười ngả ngớn nói.  

- Thân phận?  

Mạc Phàm cười khẽ.  

Hỗn Độn Nguyên Mộc và liên hoa Thiên Địa Nguyên Thạch của hắn là thiên tài địa bảo cùng cấp bậc, nếu có thể luyện hóa Hỗn Độn Nguyên Mộc này, hắn có thể ngưng tụ ra một chút Hỗn Nguyên Chi Khí.  

So với chuyện này, lệnh bài này đại biểu cho thân phận gì, đối với hắn chỉ như mây trôi.  

Nhưng hắn vẫn liếc mắt nhìn Chu Tước một cái.  

- Lệnh bài này đại biểu cho thân phận gì?  

- Long Vương Long Tổ, Hỗn Độn.  

Không đợi Chu Tước mở miệng, Giang Thành trầm giọng nói.  

Long Tổ ngoại trừ Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ và tứ đại trưởng lão ra, còn có một người là Hỗn Độn Long Vương người chân chính nắm giữ Long Tổ trong tay.  

Từ khi Hỗn Độn dựng nước liền bế quan quanh năm, gần như rất ít xuất hiện, rất nhiều chuyện đều do tứ đại trưởng lão quyết định.  

Nhưng lúc Long Tổ xuất hiện chuyện lớn, bình thường đều qua ý của Hỗn Độn.  

Khi ông ta mang Chu Tước tới gặp Mạc Phàm, ông ta đã thấy kỳ lạ, vì sao ba trưởng lão khác không tới, lại phái Chu Tước đến.  

Có lệnh bài do Hỗn Độn Nguyên Mộc tạo thành, không cần mấy người kia xuất hiện, chỉ mình Chu Tước là đủ.  

- Cho nên nói lệnh bài này có thể ra lệnh cho tôi làm một chuyện?  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

- Không phải ra lệnh, cậu nhất định phải làm một chuyện.  

Chu Tước cười mỉa nói.  

Ánh mắt cô ta nhìn Mạc Phàm như nhìn con chó nhất định phải nghe lệnh.  

Hỗn Độn Lệnh là lệnh bài cao nhất trong Long Tổ, thấy lệnh bài này như thấy Hỗn Độn, mọi người tất phải nghe lệnh của người cầm lệnh bài, nếu không nghe lời hậu quả vô cùng nghiêm trọng.  

Cho dù Mạc Phàm là Thanh Long cũng được, hay Mạc đại sư cũng được, đều phải ngoan ngoãn nghe lời.  

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.  

- Tôi có thể lập tức tìm được Long Vương U Châu, cũng có thể diệt cửu tộc Thủy Tộc U Châu.  

Long Vương U Châu đã quay về Hải Ngoại Hải, như vậy hắn không tìm thấy sao, đùa cái gì thế?  

Nước biển quá nhiều, đun sôi là được, hắn không tin Long Vương U Châu chịu được.  

- Vậy được rồi, tôi dùng Hỗn Độn Lệnh ra lệnh cho cậu, chuyện Long Vương U Châu giao cho cậu, cần phải hoàn thành, thời gian thì ba ngày đủ không?Chu Tước hơi nhếch miệng hỏi.  

- Một ngày đủ rồi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Tìm Long Vương U Châu còn cần ba ngày, ha ha!  

Mạc Phàm vừa nói những lời này, Giang Thành lập tức nhíu mày.  

Chu Tước nhướn mày, tươi cười hiện lên trong mắt.  

Khẩu khí của Mạc Phàm không phải lớn bình thường, vậy mà dám nói bắt được Long Vương U Châu trong một ngày.  

Có lẽ Mạc Phàm có thể bắt được Long Vương U Châu ở những nơi khác, nhưng ở U Châu, Mạc Phàm còn sống quay về đã không tệ rồi.  

Ở Hải Ngoại Hải có không biết bao nhiêu yêu tộc, có khả năng Mạc Phàm chưa tới U Châu, đã bị yêu tộc bao vây tấn công.  

Một ngày, Mạc Phàm có thể bắt được Long Vương U Châu trong vòng một tháng đã không tệ rồi.  

- Một ngày, được rồi, cứ quyết định như vậy đi, nhưng nếu trong vòng một ngày cậu không hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên làm gì bây giờ?  

Chu Tước hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.  

- Một ngày đều không cần, tôi không có hứng thú, cũng sẽ không đi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Không nói đến chuyện này chưa chắc đã do Long Vương U Châu sai bảo, cho dù là Long Vương U Châu làm hắn cũng không có trách nhiệm đi bắt Long Vương U Châu.  

- Hửm?  

Tươi cười trên mặt Chu Tước lập tức cứng đờ, lông mày nhíu lại, lộ ra chút nghi ngờ.  

- Mạc Phàm, ý của cậu là?  

- Ý của tôi là tôi sẽ không đi thu thập Long Vương U Châu.  

Mạc Phàm lặp lại.  

Hắn là Thanh Long của Long Tổ, nhưng không biết Hỗn Độn gì đó, cô ta đừng mơ dùng thân phận của Hỗn Độn gì đó tới đè hắn.  

Nếu thật sự muốn làm vậy, bảo Hỗn Độn tự mình tới tìm hắn đi.  

Sắc mặt Chu Tước lạnh lùng, cô ta biết Mạc Phàm to gan lớn mật, nhưng không ngờ Mạc Phàm dám làm càn trước mặt Hỗn Độn Lệnh, dám cãi lệnh như vậy.  

- Mạc Phàm, cậu có biết cậu đang nói gì không, cậu muốn tạo phản à, nếu cậu lập tức quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể làm như không nghe thấy.  

Chu Tước lạnh giọng quát.  

- Quỳ xuống?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười như có như không, đứng dậy khỏi ghế, trên mặt không nhìn ra vui buồn, cũng không thấy một chút sát ý.  

Nhưng sắc mặt Giang Thành vô cùng khó coi, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng xuất hiện lên lưng ông ta.  

Khi Mạc Phàm để Long Vương U Châu chạy, ông ta đã dự đoán được sẽ có chuyện xảy ra, nhưng không ngờ chuyện này dữ dội như thế, ngay cả Hỗn Độn Lệnh đều xuất hiện.  

Ông ta quen với tính cách của Mạc Phàm, nếu Chu Tước bàn bạc hẳn hoi với Mạc Phàm, chắc chắn Mạc Phàm sẽ không từ chối.  

Nhưng Chu Tước lại dùng Hỗn Độn Lệnh đè Mạc Phàm.  

Chuyện này giống như dùng tảng đá đập vào một vị thần linh, vốn là cầu xin thần linh phải xem thần linh có tâm tình không, lấy tảng đá nhục nhã thần linh, chỉ nhận được đả kích hủy thiên diệt địa của thần linh mà thôi.  

Mạc Phàm đứng dậy nhưng không ra tay với Chu Tước, mà rót cho mình một cốc nước ấm.  

- Nếu tôi muốn tạo phản, chỉ dựa vào những câu cô nói khi mới vào cửa, cô đã là người chết.  

Mạc Phàm uống một ngụm nói.  

- Tôi là người chết, Mạc Phàm, quả thật tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu biết cái giá phải trả khi giết tôi không?  

Chu Tước cười lạnh lùng nói.  

- Giá thế nào, trái lại cô nói thử xem, xem tôi có chịu được không?  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang nói.  

- Cậu dám giết tôi hay cãi lệnh của tôi, kết cục là không chỉ thân phận Thanh Long của cậu bị cướp, người nhà của cậu cũng không được Long Tổ bảo vệ, cậu cũng sẽ thành kẻ địch của Long Tổ, hiện giờ cậu đã đắc tội nhiều người như vậy, không có Long Tổ chúng tôi che chở, tự cậu nhìn mà làm đi, tiếp nhận mệnh lệnh của tôi, đi bắt con rồng kia, hay là đoạn tuyệt với chúng tôi.  

Chu Tước nhìn Mạc Phàm cười nói.  

Bây giờ Mạc Phàm chỉ có một mình, cô ta không tin Mạc Phàm còn dám trở mặt với Long Tổ bọn họ, trừ phi Mạc Phàm muốn bị diệt vong.  

Mạc Phàm còn chưa mở miệng, Giang Thành đã nắm chặt tay, trầm giọng hỏi:  

- Chu Tước, đây thật sự là Hỗn Độn Lệnh sao?  

Ông ta hao phí rất nhiều sức lực mới kéo được Mạc Phàm vào Long Tổ, rõ ràng bây giờ Chu Tước muốn ép Mạc Phàm đến đường cùng, chuyện này không khớp với những lời Hỗn Độn đồng ý với ông ta trước đó.  

- Thế nào, Giang Thành, ông hoài nghi tôi thì được, chẳng lẽ muốn hoài nghi Hỗn Độn Lệnh sao, nếu những lời này của ông để Hỗn Độn đại nhân nghe được, ông ấy sẽ thế nào, Giang Thành không phải là ông không biết đấy chứ?  

Chu Tước có chút không vui nói.  

Giang Thành nhíu mày, không nói gì nữa.  

Ở Hoa Hạ chỉ có một thứ dùng Hỗn Độn Nguyên Mộc khắc thành, đó chính là Hỗn Độn Lệnh, không còn thứ khác.  

Nếu Hỗn Độn không muốn đưa cho ai, ai cũng không lấy được.  

Nhưng mà?  
Bình Luận (0)
Comment