Thần Y Trọng Sinh

Chương 954

- Chịu thua sao?  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  

- Ngao Sương, cô biết cái gì gọi là Thần Cảnh không?  

Trong ảo cảnh, lông mày Ngao Sương nhíu lại, lộ ra vẻ khó hiểu.  

- Tam Nguyên của nhân loại các cậu hợp nhất, ngưng tụ Kim Đan không phải là Thần Cảnh sao, chuyện này không làm khó được bản công cháu đâu.  

- Chẳng trách rồng hơn một ngàn năm vẫn chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Rồng vừa sinh ra đã mạnh hơn nhân loại, dựa theo vị trí độ dày linh khí khác nhau, tu vi cũng không giống nhau, kém nhất là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ.  

Trừ chuyện đó ra, bởi vì thể chất đặc biệt của Long Tộc, cho dù ngủ tu vi cũng tăng.  

Tuy linh khí ở Địa Cầu khô kiệt, nhưng hơn một ngàn năm, Ngao Sương vẫn chỉ có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, rất rõ ràng là bọn họ không biết gì gọi là Thần Cảnh.  

Nhân loại trở thành Thần Cảnh quả thật là Tam Nguyên hợp nhất, nhưng bản chất của Tam Nguyên hợp nhất là mình trở thành thần.  

Mà điểm ấy rất nhiều người đến Thần Cảnh cũng không biết là nguyên nhân gì.  

- Nhân loại, cậu có ý gì?  

Ngao Sương lạnh giọng hỏi.  

- Để cô biết cái gì gọi là Thần Cảnh đi.  

Mạc Phàm không giải thích quá nhiều.  

Ý niệm vừa động, Thần Nguyên hắn ngưng tụ bay từ trong mi tâm ra.  

Bàn tay hắn vung lên, lực lượng lập tức thổi về phía những người khác.  

Trước mắt mọi người nhoáng lên một cái, ngoại trừ Mạc Phàm ra tất cả mọi người đến trên sàn tàu.  

Mạc Phàm đang đứng trên mặt biển cách du thuyền không xa, lúc này sóng lớn hung mãnh vô cùng dịu ngoan dưới chân hắn, không có một chút gợn sóng.  

- Đây là Hỏa Thần!  

Mạc Phàm hơi nheo mắt, một ngón tay vũ động rất nhanh trong không trung, giống như đang vẽ tranh.  

Chỉ vài nét bút, một phù văn màu đỏ cổ xưa xuất hiện trước người hắn.  

- Tôi là Chúc Dung!  

Mạc Phàm khẽ quát một câu, ký hiệu lập tức biến mất vào trong Thần Nguyên của hắn.  

Ngay sau đó, ngọn lửa rực rỡ xuất hiện xung quanh hắn, sau đó cháy lên tới năm trượng, nhiệt độ bức người xuất hiện, trong chớp mắt khiến nước biển dưới chân hắn bốc hơi, hình thành một vùng hơi nước nồng đậm, bao phủ Mạc Phàm và ngọn lửa bên trong.  

Nhưng đúng lúc này, trong hơi nước, hai đại thủ ngọn lửa vươn ra, xé mở sương mù giống như mở cửa.  

Đại thủ hơi dùng lực, trong chớp mắt hơi nước nồng đậm biến mất hết, lộ ra hư ảnh ngọn lửa to lớn.  

Hư ảnh này cao năm trượng, trên mặt đội mũ giáp, chỉ lộ ra đôi mắt phun lửa, hai như có hai hỏa xà xuyên qua, bên cạnh hai tay có một con rồng lửa bay bay, lân phiến hỏa hồng toàn thân chế thành chiến giáp bao hắn ở trong, khí tức vô cùng cuồng bạo dập dờn từ hư ảnh này ra.  

Giữa hư ảnh, Mạc Phàm đứng thẳng ở bên trong, vẻ mặt lãnh khốc.  

Nhưng ngay cả biển rộng mênh mông cũng không thể ngăn cản hỏa nhiệt này, cuồng bạo xuất hiện từng đợt lại từng đợt.  

Trên du thuyền sắc mặt những Hải Tộc đứng sau Ngao Thiên thay đổi, vội vàng dâng nước bao quanh mình ở trong.  

Bọn họ dùng pháp khí và đan dược, tuy có thể hóa thành hình người rời khỏi lục địa, nhưng không chịu nổi hỏa diễm trình độ này của Mạc Phàm.  

Ngay cả Ngao Thiên cũng hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng.  

- Hóa thân thành thần?  

Ngao Thiên ngơ ngẩn nói.  

Nghe nói một số cường giả Thần Cảnh có thể hóa thân thành thần, ví dụ như tu luyện công pháp hệ thủy sẽ hóa thân thành Thủy Thần, điều khiển mọi thứ thuộc hệ thủy.  

Mạc Phàm am hiểu công pháp hệ hỏa, sẽ hóa thân thành Hỏa Thần Chúc Dung như hiện giờ, điều khiển tất cả hỏa diễm.  

Nhưng ông ta thành Thần Cảnh hơn một ngàn năm, từng thấy rất nhiều cường giả, yêu tộc Thần Cảnh, nhưng chưa thấy ai làm được đến nước này.  

Nghĩ đến chuyện này, Ngao Thiên vội vàng kêu lên với Mạc Phàm:  

- Mạc tiên sinh, mong cậu thủ hạ lưu tình.  

Ông ta vốn rất tin tưởng Ngao Sương, Ngao Sương dùng nhiều thủ đoạn như vậy, không có khả năng Mạc Phàm tìm được Ngao Sương trong một phút đồng hồ, bây giờ thì khác rồi.  

Mạc Phàm lấy thân hóa thần, nói cách khác Mạc Phàm có thể điều khiển biển rộng như Long Tộc bọn họ.  

Ông ta biết Mạc Phàm ngoại trừ khống chế lửa ra, còn có thể khống chế lôi điện và Thái Âm Chi Khí, bất luận là loại nào đánh xuống người Ngao Sương, Ngao Sương cũng không thể chịu được.  

Mạc Phàm không trả lời, đi ra khỏi hư ảnh Chúc Dung, ngón tay tiếp tục vẽ lên không trung.  

- Tôi là Cường Lương!  

Giọng nói này vừa vang lên, “xoẹt…” một tiếng, mười hai đạo lôi điện như cự long đánh xuống, đánh bên ngoài người Mạc Phàm.Lôi điện như tuyến đan vào nhau, lôi giáp toàn thân, mặt nạ giống như Lôi Ưng Lôi Thần Cường Lương, toàn thân mang theo khí tức hủy diệt xuất hiện trước người Mạc Phàm, khí tức không yếu hơn Chúc Dung.  

Chuyện này còn chưa xong, ý niệm của Mạc Phàm lại động.  

- Tôi là Huyền Minh!  

Thái Âm Chi Khí màu đen xuất hiện xung quanh hắn, một người trẻ tuổi mặc đồ đen xuất hiện trước người Mạc Phàm.  

Khí thế của Huyền Minh kém hơn Hỏa Thần Chúc Dung và Lôi Thần Cường Lương rất nhiều, nhưng cho dù là linh khí hay thần thức, thậm chí là ánh mắt, chỉ cần đến bên cạnh Huyền Minh, toàn bộ đều bị kéo vào trong, giống như một hắc động.  

Ba thần thể này vừa xuất hiện, Ngao Sương ở trong động cảm thấy mờ mịt.  

- Nóng quá, sao lại thế này?  

Cô vừa nói xong, ở phía nam cách cô không xa, nham thạch nóng chảy màu hỏa hồng phun từ nền đất ra.  

Cùng lúc đó, một tiếng sấm từ trên trời giáng xuống, từng đạo đánh vào trong nước biển.  

Lôi điện này không tản ra ở trong nước biển, trái lại trực tiếp đánh qua nước biển 3000 mét, đánh lên đ ỉnh chóp trong động, động lắc lư một lát, giống như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.  

Lôi điện vừa đánh xuống, khí tức vô cùng lạnh lẽo xuất hiện, cho dù Ngao Sương là Long Tộc, có được năng lực kháng lạnh rất cao, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy.  

Thay đổi kỳ lạ khiến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Ngao Sương không còn đắc ý, trái lại sắp khóc đến nơi.  

Đây không phải là lần đầu tiên cô tới cái động này, nhưng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.  

- Nhân loại, cậu đang làm cái quỷ gì thế?  

Trên mặt biển, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt.  

- Những thứ này không phải quỷ, là lực lượng có thể bắt cô về.  

- Cái gì?  

Ngao Sương nhìn nham thạch nóng chảy, vòng xoáy màu đen và lôi điện đánh xuống liên tục, dáng vẻ như gặp quỷ.  

Cô dùng ba phương pháp ngăn cản, mê hoặc Mạc Phàm, cứ thế bị Mạc Phàm tìm được?  

- Làm sao có thể?  

Ngao Sương không thể tiếp nhận nói.  

- Nhưng mà tôi không dùng những thứ này, không phải cô am hiểu khống chế thủy sao, vậy tôi dùng thủy bắt cô về.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Xung quanh, ba thần thể tựa như ảo giác được gió thổi đi, biến mất trong không trung, hỏa diễm đáng sợ, lôi điện và Thái Âm Chi Khí cũng biến mất theo.  

- Tôi là Cộng Công!  

Một phù văn cuối cùng dung nhập vào Thần Nguyên, nước biển dưới chân hắn lập tức ngưng tụ ra cột nước thô hơn ba thước.  

Trong cột nước, nước biển hóa thành từng ngấn nước, ngấn nước giăng khắp nơi bện thành kênh rạch chằng chịt, bao vây Mạc Phàm ở trong.  

Cộng Công mặc chiến giáp màu xanh, dáng người xinh đẹp quay quanh Mạc Phàm.  

- Thủy Kính!  

Một tay Mạc Phàm vươn ra, môi khẽ nhúc nhích nói.  

“Xoẹt” một tiếng, mặt thủy ngưng tụ thành gương xuất hiện trước người hắn.  

Cùng lúc đó, một mặt gương giống y như đúc xuất hiện trước người Ngao Sương.  

- Ngao Sương, còn mười giây là một phút, tự cô đi ra hay tôi bắt cô ra?  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Ở đây cho dù là trên du thuyền hay trong động rộng rãi, toàn bộ đều vô cùng khiếp sợ.
Bình Luận (0)
Comment