Thần Y Trọng Sinh

Chương 956

Đám Ngao Thiên cảm nhận được hàn khí bức người trên người Mạc Phàm, sắc mặt thay đổi, vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm.  

Ngay cả Ngao Sương cũng chớp chớp mắt, không dám xen miệng vào.  

Tuy cô rất điêu ngoa, nhưng cũng phải nhìn trường hợp.  

Sở dĩ lúc trước dám phát cáu với Mạc Phàm, là vì cô biết có khả năng rất lớn là Mạc Phàm không giết cô.  

Bây giờ sao, nếu cô dám trêu chọc Mạc Phàm, cô không nghi ngờ Mạc Phàm sẽ lột s@ch cô rồi xé thành hai đoạn.  

Lúc này đúng lúc An Hiểu Hiên và mỹ nữ Hải Tộc đi xử lý Hải Vô Tâm đi đến.  

- Mạc Phàm, xảy ra chuyện gì thế?  

An Hiểu Hiên cẩn thận hỏi.  

- Bên Tiểu Tuyết có chút chuyện, hộ pháp cho tôi, tôi rời đi một lát.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, không trả lời An Hiểu Hiên, nói với Ngao Thiên.  

Ấn ký bông tuyết này nối với nhẫn của Tiểu Tuyết, sở dĩ sẽ lóe lên, là vì có người gây bất lợi cho Tiểu Tuyết.  

Thậm chí có người bắt nạt Tiểu Tuyết, đúng là sống lâu quá rồi!  

- Những người khác đều ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không được phép tiến vào.  

Tuy Ngao Thiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không dám chần chừ, ra lệnh.  

Những người khác vội vàng rời khỏi phòng khách, chỉ để lại Mạc Phàm và Ngao Thiên.  

Mạc Phàm khép hai mắt, hai tay vũ động, pháp ấn liên tục bay ra, chú ngữ rườm rà cổ xưa truyền từ miệng hắn ra, khí tức cường đại trên người hắn cũng suy yếu đi.  

… L  

úc này, dưới núi Phú Sĩ Nhật quốc, phía trước một căn biệt viện trong khu nhà cấp cao theo kiểu Nhật.  

Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn nhíu mày, đứng dưới cây hoa anh đào.  

Nhẫn trên tay Tiểu Tuyết lóe sáng bạch quang, hình thành cái lồng màu trắng, bảo hộ hai bọn họ ở trong.  

Ở nơi đối diện cách không xa, có mười mấy người đàn ông không ngồi thì đứng.  

Những người này đều mặc trang phục võ sĩ, tuổi từ 18 đến 50, bên hông có một thanh kiếm, chân đi guốc gỗ.  

Bất luận tuổi tác lớn nhỏ, trong mắt nhìn Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn đều là ngả ngớn.  

Trong đó có một người đàn ông cầm kiếm Nhật quốc, lưỡi kiếm sắc bén lóe sáng phong mang, cách ngực Tiểu Tuyết một thước thì bị màn hào quang ngăn cản.  

- Pháp khí?  

Người đàn ông cầm kiếm nhíu mày, lộ ra chút bất ngờ, nói bằng tiếng Hoa Hạ.  

- Các người là ai?  

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, bình tĩnh nhìn chằm chằm đám người này, không nóng không lạnh hỏi.  

Cô và Bạch Tử Hàn đến nhà Miyamoto, Abe Seimei ngoại trừ phong ấn tu vi của hai người, cũng không làm khó bọn họ, còn cấm người nhà Miyamoto tới quấy rầy.  

Mấy ngày nay vẫn luôn yên bình, không ngờ bỗng nhiên hôm nay có đám phong lưu nhà Miyamoto tới đây.  

Đám người này không nói hai lời, đi lên liền rút trường kiếm ra.  

Tu vi của bọn họ bị phong ấn, không chỉ không thể mở bạch nhãn, sức mạnh cũng không như kiếm sĩ nhà Miyamoto, nếu không phải nhẫn tự động kích hoạt, có khả năng đã bị người đàn ông cầm kiếm kia bắt rồi.  

- Tất nhiên ở nhà Miyamoto là người của nhà Miyamoto rồi, nhưng rất nhiều người thích gọi chúng tôi là thập quỷ Tokyo.  

Người đàn ông cầm kiếm và những người khác mỉm cười, giống như vô cùng hài lòng với cái tên “Thập quỷ Tokyo”.  

- Mặc kệ các người là ai, nơi này là nơi Abe tiên sinh sắp xếp, các người không thể vào, vì sao các người đến đây, còn ra tay với chúng tôi, nếu để Abe tiên sinh biết chuyện này, các người không sợ bị Abe tiên sinh xử phạt sao?  

Bạch Tử Hàn lạnh giọng hỏi.  

Đám người này cười ha ha, trên mặt đều là khinh thường, không quan tâm những lời Bạch Tử Hàn nói.  

- Có chuyện này sao?  

Người cầm kiếm cười hỏi người phía sau.  

- Quả thật Abe đại nhân có sắp xếp chúng ta không thể đến đây, nhưng phủ đệ hơi rộng, chúng tôi bị lạc đường, không ngờ đi lạc đến nơi này, thấy hai người phụ nữ các cô, tôi tưởng là phụ nữ Bạch gia chạy trốn, cho nên muốn ra tay bắt hai người lại, không ngờ lại khiến Bạch đại tiểu thư hiểu lầm, cô hài lòng với giải thích này chứ?  

Trong đám người này, một người đàn ông trung niên khoanh tay trong mắt lóe sáng dâm quang, cười nói.  

Bọn họ đều là người nhà Miyamoto, cho dù Abe đại nhân xử phạt bọn họ, cũng không xử phạt quá nặng.  

Người phụ nữ kia trông cậy vào Abe đại nhân xử phạt bọn họ, đúng là quá ngây thơ rồi.  

- Hiểu lầm, nếu tôi lỡ tay giết các người, có phải có thể nói với Abe Seimei là hiểu lầm không?  

Bạch Tử Hàn khinh thường nói.  

Hai hộ viện phụ trách trông coi bọn họ cũng ở trong đám người này, vậy mà còn không biết xấu hổ nói là hiểu lầm bọn họ là người Bạch gia khác, rõ ràng đám người này tới vì hai bọn họ.  

Nếu không phải tu vi của cô bị phong ấn, cô chắc chắn sẽ chém hết đám người này rồi.  

Bạch Tử Hàn vừa nói xong, những kiếm sĩ nhà Miyamoto không chỉ không tức giận, trái lại đều nhìn Bạch Tử Hàn với vẻ hứng thú.  

- Tính tình người phụ nữ kia rất cay đó…  

Ở Nhật quốc bọn họ, địa vị của phụ nữ thấp hơn đàn ông nhiều.  

Phụ nữ đều ngoan ngoãn phục tùng đàn ông, đàn ông muốn chơi thế nào, phụ nữ đều không từ chối, còn cố gắng hầu hạ đàn ông thoải mái dễ chịu.  

Chơi đùa nhiều phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng như vậy, ông ta đã sớm ngán rồi.  

Bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ diện mạo và dáng người đều là cực phẩm, còn cá tính như thế, trong chớp mắt khơi dậy d*c vọng chinh phục của bọn họ.  

- Vị Bạch tiểu thư này, cho dù không phải là hiểu lầm, cô dùng gì để giết chúng tôi.  

Người đàn ông cầm kiếm cười khinh thường nói.  

Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn đều có tu vi, nhất là Bạch Tử Hàn đã đến cảnh giới Đại Kiếm Sư.  

Nhưng hai người đều bị Abe đại nhân phong ấn tu vi, hai người đều không giết được người bình thường nhà Miyamoto, càng không nói đến giết thập quỷ Tokyo bọn họ.  

- Yagiu Jun, đừng làm càn, không phải vị Bạch tiểu thư này không có gì để giết ông, ví dụ như cơ thể của cô ta, vẫn có thể gi ết chết ông trên giường.  

Người đàn ông trung niên cầm kiếm cười bỉ ổi nói.  

Người đàn ông này vừa mở miệng, lập tức xung quanh tràn đầy tiếng cười to.  

- Yagiu Jun, Ita Kuwa nói có đạo lý đấy, ông thật sự phải cẩn thận chút, nếu ông chết trên người người phụ nữ kia, có khả năng nhà Yagiu ông nổi tiếng rồi.  

Một người đàn ông khác phụ họa.  

Người đàn ông họ Yagiu nhếch miệng, cười bỡn cợt, vốn dĩ không để ở trong lòng.  

Bạch Tử Hàn nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy lửa giận, quả đấm vang lên răng rắc, nhưng không có biện pháp.  

Tu vi của mấy người này không yếu, tu vi của cô bị phong ấn, không có màn hào quang này bảo vệ, cô đã bị bắt đi rồi.  

Tiểu Tuyết làm như không nghe thấy, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.  

- Các vị, nếu các người không có chuyện gì, xin thứ cho chúng tôi không phụng bồi?  

Hai bọn họ không phải đối thủ của kiếm khách nhà Miyamoto, nhưng có nhẫn ở đây, đám người này không thể làm gì bọn họ, bọn họ không muốn phí thời gian đấu võ mồm ở trong này.  

- Tiểu Hàn, chúng ta về phòng đi.  

Tiểu Tuyết nói với Bạch Tử Hàn.  

Bạch Tử Hàn lạnh lùng liếc đám người này một cái, xoay người muốn đi vào phòng.  

- Hửm?  

Đám người này thấy đám Tiểu Tuyết muốn quay về phòng, nhao nhao nhíu mày.  

Bọn họ vừa bắt đầu chơi, hai người lại đòi đi, quá mất hứng rồi.  

- Bạch tiểu thư tới Nhật quốc lâu như vậy, vẫn chưa gặp người Bạch gia đúng không?  

Người đàn ông họ Yagiu cười mỉa nói.
Bình Luận (0)
Comment