Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 101

Chương 101

 

Nếu gặp phải những thứ như thú dữ thì không sao, cùng lắm thì chết thảm thôi nhưng nếu như gặp cướp hay người xấu gì đó thì sẽ rất thảm, thật sự là sống không bằng chết.

 

Trong đời trước, Phượng Khương Trần đã chứng kiến rất nhiều phần tử vũ lực và phạm pháp này bắt phụ nữ để hưởng thụ. Nàng tin bọn giặc cướp đối xử với nữ nhân đều như nhau, nàng cũng không muốn rơi vào kết cục sống không bằng chết đó.

 

Việc đi bằng hai chân để trở về thành cũng không dễ dàng gì, Phượng Khương Trần dựa vào cột cửa rồi nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy sức lực của mình đã hồi phục được một chút liền đứng dậy, lấy một lọ đường glucose để bổ sung năng lượng và nước trong cơ thể, đồng thời lấy la bàn từ bên trong ra, chuẩn bị trở về thành.

 

Hệ thống trí năng chuẩn bị cho bác sĩ quân y chắc chản sẽ không thiếu những thứ như la bàn, bác sĩ quân y không thể so sánh được với bác sĩ bình thường, bác sĩ quân y không ở trên chiến trường thì cũng là ở nơi hoang dã, rất hiếm khi xuất hiện trong thành phố.

 

Có đôi khi còn tham gia cứu chữa ở trong rừng rậm, trong rừng rậm không có la bàn, trừ phi là người chuyên nghiệp, nếu không thì sẽ không bao giờ tìm được phương hướng.

 

Phượng Khương Trần từng làm việc trong rừng rậm Vân Nam. Nơi đó bọn buôn ma túy hoành hành, hầu như người nào cũng có súng, lực lượng vũ trang rất mạnh.

 

Đồng thời, có rất nhiều người buôn lậu và nhập cư bất hợp pháp ở nơi đó, một số kẻ vi phạm pháp luật và thậm chí một số gián điệp đến từ một số quốc gia cũng ưa thích nơi đó, lợi dụng nơi đó để thực hiện một số giao dịch xấu xa.

 

Đất nước có một bộ phận bộ đội đặc chủng ở chỗ đó, Phượng Khương Trần từng là một bác sĩ quân y được sắp xếp đến khu quân đội đó. Mặc dù hầu hết thời gian nàng đều ở hậu phương, nhưng thỉnh thoảng lực lượng y tế không đủ, nàng cũng sẽ tiến lên để giúp đỡ và hoạt động ở xung quanh rừng rậm.

 

Sau khi uống hết một lọ đường glucose, Phượng Khương Trần cảm thấy thể lực của nàng đã khôi phục được một chút liền bước về phía hoàng thành.

 

Nàng phải vào trong thành trước khi trời tối, nếu không thì một nữ tử mặc áo trong và một thân một mình ở ngoài thành như thế này rất dễ khiến người ta phạm tội.

 

Lúc này, dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Phượng Khương Trần, cách thời gian đóng cửa thành còn có hai khắc.

 

thời gian, cuối cùng thì Phượng Khương Trần cũng đi đến cổng thành.

 

Toàn thân đều là bụi bẩn, đầu tóc bù xù, mồ hôi nhễ nhại và khuôn mặt nhợt nhạt, khi Phượng Khương Trần vừa đi đến nơi đông người thì lập tức khơi dậy sự tò mò của người qua đường.

 

Nữ nhân này là ai?

 

“Cô nương này là con cái nhà ai thế? Tại sao lại ở ngoại thành một mình, nhìn dáng vẻ này của nàng không phải là bị người ta làm hại rồi chứ?” Một tên có vẻ ngoài lưu manh nheo mắt lại rồi đánh giá Phượng Khương Trần.

 

“Miệng chó không thể mọc được ngà voi, cái miệng bẩn thỉu của ngươi đừng có mà ăn nói lung tung, làm hại đến thanh danh của một cô nương, có lẽ là do người ta gặp phải chuyện gì đó đấy”

 

Một ông lão tốt bụng lên tiếng khuyên bảo, không những thế mà còn bước tới hỏi Phượng Khương Trần: “Cô nương, lão đầu ta có thể giúp gì không?”

 

Suốt dọc đường đều nghe thấy những lời nghị luận bàn tán, Phượng Khương Trần giả vờ như không nghe thấy, chợt nghe có người muốn giúp nàng nên dừng lại, nàng mỉm cười cảm ơn ông lão: “Cảm ơn ông, không cần đâu ạ, ta sắp về đến nhà rồi.”

 

Nói xong liền nhoẻn miệng cười rồi rời đi rất nhanh, giống như chim nhạn lướt thoáng qua, không có vẻ chật vật một chút nào.

 

“Cô nương này cười lên thật là xinh đẹp” Sau khi Phượng Khương Trần rời đi một lúc lâu rồi ông lão mới hoàn hồn.

 

“Trông rất tốt, tại sao ta lại cảm thấy cô nương này rất quen nhỉ?”

 

Có người gật đầu đồng ý, nhìn bóng lưng của Phượng Khương Trần, suy nghĩ cẩn thận, có phải đã nhìn thấy cô nương này ở đâu đó rồi không, nghĩ cả nửa ngày rồi người nọ vỗ đầu.

Bình Luận (0)
Comment