Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1035



Mặc kệ Phượng Khương Trần có biết hay không nhưng chắc chắn Cửu hoàng thúc đã biết, cuối cùng trong mắt hắn cũng tràn ngập ý cười, hơi thở lạnh lùng cũng biến mất, vẻ mặt dịu dàng ôn hoà hơn rất nhiều, nghiêng người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Không đau nữa nhé.

’’
Đây là giọng điệu dỗ dành một đứa nhỏ đang làm nũng, nhưng hành động của Cửu hoàng thúc lại không để dỗ dành đứa nhỏ ấy, sau khi hôn lên trán Phượng Khương Trần, hắn không rời đi ngay mà nhẹ nhàng liếm vào chỗ đó, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy trên trán mình truyền đến một cảm giác ấm áp.


Đùng… Máu chảy ngược, Phượng Khương Trần sửng sốt ngay tại chỗ, trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó chính là Cửu hoàng thúc đang hôn nàng.

Cửu hoàng thúc đang phát bệnh gì vậy?
Phượng Khương Trần sợ hãi nhiều hơn là vui mừng, toàn thân cứng đờ, bất động giống như một khúc gỗ.

Hành động này của Cửu hoàng thúc tuyệt đối không hề có tính toán trước, hoàn toàn là bộc phát, nhớ đến khi còn nhỏ, hắn đã từng nhìn thấy tiên Hoàng Hậu dùng cách này để dỗ dành Thái tử, mỗi lần Thái tử bị bệnh, tiên Hoàng Hậu sẽ hôn lên trán hắn một cái, sau đó Thái tử sẽ nở nụ cười rạng rỡ nói không còn đau nữa.

Lúc ấy hắn rất hâm mộ với Thái tử, từ nhỏ đã luyện võ, trên người hắn khắp nơi đều có thương tích, đau đến mức không thể ngủ được, ngày nào hắn cũng đều mong chờ sẽ có một người hôn lên trán mình giống như tiên Hoàng hậu hôn Thái tử để xua tan đi nổi đau trên cơ thể, nhưng không có… Cho dù hắn bị thương nặng đến đâu cũng không có người nào như vậy.

Sau này trưởng thành, hắn mới hiểu rằng những vết thương ấy không phải chỉ một nụ hôn là có thể chữa lành, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Phượng Khương Trần kêu đau, hơn nữa hai tay cũng không rảnh rỗi, trái tim Cửu hoàng thúc khẽ rung động, lập tức cúi đầu đặt lên trán Phượng Khương Trần một nụ hôn.


Một nụ hôn, tuy rằng vẫn còn đau nhưng trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Cửu hoàng thúc đã quên, hắn không phải tiên Hoàng hậu, Phượng Khương Trần cũng không phải Thái tử, bọn họ đều không còn là trẻ con nữa mà đã sớm trải qua độ tuổi muốn được người khác dỗ dành.

Ngay khi đôi môi lạnh lẽo chạm vào làn da mềm mại ấm áp, Cửu hoàng thức lại không nỡ tách môi mình ra, hơn nữa Phượng Khương Trần cũng không phản kháng, Cửu hoàng thúc càng không kiêng dè, đôi môi lướt dọc theo vầng trán đi xuống.

Chẳng biết từ lúc nào, Cửu hoàng thúc đã thả tay Phượng Khương Trần ra, một tay ôm lấy eo nàng, một tay khác giữ chặt gáy nàng để hắn ôm hôn dễ dàng hơn nữa… Mà tay của Phượng Khương Trần cũng bị Cửu hoàng thúc cố định trên eo mình, rõ ràng trời đã vào thu nhưng bên trong cỗ xe ngựa lại tràn ngập xuân sắc.

Cửu hoàng thúc không phải là cao thủ tình trường, nụ hôn của hắn thậm chí còn hơi trúc trắc nhưng lại khiến Phượng Khương Trần trầm mê trong đó, trong đầu hoàn toàn không có ý định phản kháng.

Nụ hôn của Cửu hoàng thúc không bao gồm dục vọng, cũng không có ý khinh nhờn Phượng Khương Trần, nụ hôn của hắn thanh khiết thiêng liêng nhưng lại làm tan chảy trái tim người khác, lúc này Phượng Khương Trần đã mềm nhũn dựa người vào lồng ngực Cửu hoàng thúc.


Xe ngựa quá nhỏ, không khí quá loãng, Phượng Khương Trần cảm thấy đầu óc mình bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, bây giờ nàng không những không thể suy nghĩ mà còn không biết rốt cuộc mình đang làm gì.

Trong đôi mắt đen nhánh của Cửu hoàng thúc dường như có một sức lôi cuốn kỳ lạ có thể hút người vào trong đó, Phượng Khương Trần cứ thế bị mắc kẹt trong đôi mắt của Cửu hoàng thúc, không thể tự kiềm chế.

Đôi mắt trong veo bị bao phủ bởi một tầng sương mờ, hai mắt mê ly không có tiêu cự, Phượng Khương Trần cảm giác như mình đang giẫm lên mây, mơ mơ màng màng, không thể phân biệt được rốt cuộc là mơ hay thực.




Bình Luận (0)
Comment