Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1186



Tô Quán đã biết trước quy tắc so tài, nàng ta dùng dao găm và roi da tự mình mang tới, đêm qua Phượng Khương Trần khá bận, dù thái tử có phái người tới nói cho nàng biết chuyện này, đáng tiếc nàng vẫn không kịp chuẩn bị.

Dưới sự hướng dẫn của thái giám, Phượng Khương Trần chọn một cây súng dài hơn ba mét, súng màu đỏ có gắn dây tua bay bay theo gió, vô cùng hào khí.

“Súng? Ta tưởng đám cô nương các ngươi chỉ biết sử dụng dao nhỏ và roi da.

” Nguyên Hi tiên sinh cười nói.


“Dài một tấc mạnh thêm một tấc, dùng súng khá an toàn.

” Tuy đang nói chuyện với Nguyên Hi tiên sinh, nhưng ánh mắt Phượng Khương Trần lại rơi trên người Dạ Diệp, ẩn ý cảnh cáo.

Từ lúc Dạ Diệp xuất hiện, hắn không thèm che giấu địch ý với nàng, dựa vào bản lĩnh của Dạ Diệp và Tây Lăng Thiên Lâm, cộng thêm việc Tô Quán, hoàng hậu và Hiền phi có giao tình, thời gian một ngày cũng đủ để họ sắp xếp nhiều chuyện.

Đừng quên, hôm qua nàng và Cửu Hoàng thúc đều rất bận, dù những người này có âm thầm làm gì, nàng cũng không biết.

“Kẻ địch của Phượng cô nương nhiều như vậy, quả thực nên chú ý nhiều hơn, miễn cho sơ ý một chút là bị người ta vứt xác nơi hoang vu, dù sao không phải ai cũng lương thiện như ta.


Dạ Diệp không che giấu sát ý của mình, khiến thái tử và Đông Lăng Tử Lãng ngồi bên hắn cũng nhíu mày, Dạ Diệp và Nam Lăng Cẩm Phàm ngông cuồng giống nhau, ở địa bàn của họ mà cũng dám dọa nạt, hắn không sợ vừa ra khỏi Đông Lăng sẽ bị người ta giết sao.

Nhiều kẻ địch, không phải do người ta ghét nàng, Phượng Khương Trần cười cười, không thèm phản kích: “Dạ thiếu chủ nói đùa, kẻ địch của Khương Trần cũng không nhiều, chỉ có điều Khương Trần đã đắc tội với người quá vô liêm sỉ, chuyên làm những chuyện bỉ ổi dơ bẩn nhưng lại thích mang danh hiệp nghĩa.



Dạ Diệp giận dữ, giơ tay lên chuẩn bị vỗ bàn mắng người, nhưng vừa giơ lên lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tô Quán, lập tức ỉu xìu: “Hừ, bắt đầu so tài đi, ta không muốn đấu khẩu với đàn bà như ngươi, Phượng cô nương, hy vọng ngươi luôn may mắn, có thể bình an ra ngoài.


Vừa nói xong, thái tử lập tức trầm mặt: “Lời này của Dạ thiếu chủ có ý gì?”
Không phải lời này của Dạ Diệp rõ ràng ám chỉ trận so tài hôm nay nguy hiểm trùng trùng sao? Phải biết trận so tài hôm nay do một tay hắn sắp xếp, nếu Phượng Khương Trần thật sự xảy ra chuyện, nhất định Cửu Hoàng thúc sẽ giận lây sang hắn.

“Gửi lời cầu chúc đến Phượng cô nương cũng không được sao? Thái tử điện hạ?” Dạ Diệp nghiêng đầu, nhìn về phía thái tử.

“Hy vọng là vậy.

” Sắc mặt thái tử không tốt lắm, hắn lo lắng Dạ Diệp hạ độc thủ, nhưng bây giờ mà nói tạm hoãn cũng không thực tế, thái tử nháy mắt ra hiệu với tâm phúc của mình, người nọ gật đầu, yên lặng lui ra ngoài không tiếng động.

Phượng Khương Trần đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào mắt, thấy hành động của thái tử, thầm trấn an trong lòng, không quan tâm tới sự uy hiếp của Dạ Diệp nữa.

“Đa tạ Dạ thiếu chủ quan tâm, sau khi Khương Trần bình an ra ngoài, chắc chắn sẽ cùng với Cửu Hoàng thúc đến Dạ Thành, cảm tạ vợ chồng Dạ Thành chủ.


” Phượng Khương Trần nàng cũng biết uy hiếp, nếu nàng gặp chuyện bất trắc, dù không phải do Dạ Diệp gây ra thì món nợ này cũng phải tính lên đầu Dạ Thành, đừng nghĩ Phượng Khương Trần nàng vẫn là cô bé mồ côi, có chết cũng không ai nhặt xác.

“Ngươi uy hiếp ta?” Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Diệp vặn vẹo, thân là Dạ Thành thiếu chủ, người mà ai ai cũng muốn móc nối quan hệ, ngoại trừ tên khốn Lam Cửu Khánh, chưa ai dám uy hiếp hắn.

“Dạ thiếu chủ nói sao là vậy.

” Phượng Khương Trần không nghiêm túc giang tay ra, buông lỏng súng trường nặng hơn năm cân, hành lễ với nhóm người thái tử, sau đó xoay người đi về hướng khu vực săn thú.

Mặc kệ phía trước có nguy hiểm gì, Phượng Khương Trần nàng cũng sẽ sống sót ra ngoài.




Bình Luận (0)
Comment