Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1235



Sau khi Phù Lâm đi, Phượng Khương Trần từ trong núi giả đi ra, tìm một góc khuất, khởi động túi trị liệu thông minh, mở hệ thống trao đổi, dùng một y đức đổi một bộ công cụ leo trèo.

Không phải loại bảo hộ dùng cho công việc leo núi, mà là loại quân đội với cảnh sát thường dùng, dây thừng mang móc câu, có thể co rút lại, có thể lợi dụng đồ vật ở xa để cố định, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên chỗ cao, thường được gọi là phi hổ trảo, vì vật này được đội Phi Hổ và bộ đội đặc chủng hay dùng nhất.

Lại tốn hai cái y đức, đổi hai bộ quần áo chống nổ, thật ra Phượng Khương Trần chỉ nghĩ đổi y phục chống cháy đơn giản, nhưng mà không có… chỉ có loại chống nổ cao cấp.


Sau khi chuẩn bị đồ xong, Phượng Khương Trần đi đến nơi đã hẹn trước đó, không lâu sau Phù Lâm cũng xuất hiện.

“Tất cả đường ra đều đã bị phá hỏng, ba tầng trong, ba tầng ngoài, nhìn qua mảnh đất đông nghịt đều là binh lính, cung tiễn đã lắp tên, cũng nhắm ngay phủ Thái thú, chỉ cần chúng ta vừa đi ra, chắc chắn sẽ bị bắn thành con nhím.


Phù Lâm nghĩ hôm nay sợ là chạy trời cho khỏi nắng.

Võ công của hắn ta không tệ, nhưng người có võ công cao hơn nữa cũng không có cách nào tới lui tự nhiên giữa mấy chục vạn đại quân, lại không phải người tu chân trong truyền thuyết, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, đối mặt với mũi tên nhọn chằng chịt cùng các tướng sĩ, võ công cao cũng sẽ chịu thiệt.

“Vì ta mà điều động đại quân, ta cảm thấy rất vinh hạnh.

” Phượng Khương Trần cơ bản có thể chắc chắn người phía sau màn hẳn rất hiểu nàng, nếu không sẽ không mắc công làm ra chiến trận lớn như vậy.

Người phía sau màn này định không giết chết nàng thì không cam lòng, người này chắc chắn biết nếu nàng còn sống trở về hoàng thành, hắn ta nhất định sẽ rất xui xẻo, rất xui xẻo…

Luôn có mấy người muốn ta chết! Nhưng cố tình ta lại không chết được.

Những người muốn ta chết, hãy đợi đấy, không phải là để các ngươi đợi ta chết, mà là để các ngươi đứng nhìn ta tiếp tục sống sót, đi tìm các ngươi tính sổ.

Phượng Khương Trần hừ lạnh một tiếng, mở y phục chống nổ ra, quăng một bộ cho Phù Lâm: “Không muốn chết thì mặc vào.


Phù Lâm mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Khương Trần, bèn ngoan ngoãn không dám hỏi nhiều, học theo động tác của Phượng Khương Trần, cởi ngoại bào ra, mặc cái thứ kỳ dị này vào.

Mặc y phục kỳ dị này lên người, lp cảm thấy cả người như bị bó chặt, khó chịu vô cùng, kéo chỗ này một chút, lôi chỗ kia một chút.

Gượng gạo khó chịu, lp muốn nhìn xem Phượng Khương Trần có giống như hắn ta không, lại phát hiện ra y phục quái dị này, rất phù hợp với cơ thể Phượng Khương Trần, khí thế của Phượng Khương Trần như biến thành một người khác vậy.


Rắn rỏi, đơn giản, đẹp trai, lộ ra tư thế hiên ngang của quân lính, đứng yên trong bóng đêm giống như một khối bàn thạch, trầm ổn vững chãi, trên cơ thể tỏa ra khí thế bất khuất kiên định, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.

Phù Lâm ngây ngốc ngắm nhìn, làm sao cũng không thể rời mắt được, nhìn thấy Phượng Khương Trần điều chỉnh mấy cái trang sức trên y phục quái dị kia, hắn ta cũng thử làm theo, nhưng mà lại…
Chân tay hắn ta vụng về làm mãi mà không được, sai đó, Phượng Khương Trần không nhìn được nữa, dứt khoát đánh vào tay Phù Lâm, giúp hắn ta chỉnh lại y phục phòng hộ, tránh cho trong lúc hành động bị Phù Lâm liên lụy.

Phù Lâm nhìn có vẻ hiền hòa dễ nói chuyện, nhưng thực sự tính cách của hắn ta khá là cao ngạo, ngoài trừ nha hoàn hầu cận, hắn ta bình thường không thích có người tiếp xúc gần với mình, không biết vì sao, Phượng Khương Trần chạm vào người hắn ta, hắn ta lại không cảm thấy có gì không đúng.

Trên người Phượng Khương Trần gần như có một luồng sức mạnh, khiến cho người ta không tự chủ mà thuần phục nàng, mà Phượng Khương Trần sửa sang lại y phục cho hắn ta, cũng không khiến hắn ta cảm thấy ái muội, chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra một cảm giác gọi là yên tâm.

Điều chỉnh xong y phục chống nổ, Phượng Khương Trần lấy phi hổ trảo móc bên hông xuống: “Phù Lâm, liệp ưng của ngươi có thể nghe hiểu ngươi nói đúng không?”


Bình Luận (0)
Comment