Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 13

“Kêu la cái gì chứ chưa từng thấy ai bắt rắn sao?” Phượng Khương Trần nói với giọng điệu vô cùng khó chịu.

Vì là bác sĩ ngoại khoa nên bàn tay của nàng cũng tương đối nhạy cảm và thành thạo bàn tay nàng còn quan trọng hơn cả mạng sống bình thường nàng tuyệt đối sẽ không cho phép hai tay của nàng gặp chuyện gì dù chỉ là đụng chút ở ngoài da thì nàng cũng sẽ đi chụp phim quan sát để tránh bị lây.

Nên với hành động trực tiếp dùng tay bắt rắn nếu như không phải không còn sự lựa chọn khác thì nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Cái cảm giác lạnh lẽo như băng trơn nhẵn ở trong tay khiến cả người của Phượng Khương Trần rợn lên tính khí càng ngày càng khó chịu.

Nàng không sợ rắn nhưng nàng lại ghét rắn – cái loài bò sát lạnh như băng này cảm giác sờ nó ở trong tay còn kinh hơn là sờ thi thể.

Đối với loài mà nàng ghét thì phải xử lý nhanh chóng.

Tay phải nàng thì bắt con rắn dài bảy tấc tay trái nàng thì cầm con dao nhỏ dưới vẻ mặt khiếp sợ của tất cả mọi người nàng lấy con dao đâm vào bụng con rắn một cách dứt khoát.

Rạch… Khi bụng rắn bị rạch ra Phượng Khương Trần nhanh chóng lấy mật rắn ra.

Từ đầu đến cuối tay của nàng không hề run rẩy mắt cũng không chớp nhìn nàng giết còn thành thạo hơn cả người hay giết rắn.

“Bộp!”

Con rắn chết bị Phượng Khương Trần ném vào trong lại giỏ cỏ.

Những người đứng xung quanh xem không nhịn được mà lấy tay sờ lên ngực bản thân thầm nghĩ nữ nhân này không biết có thể giết người một cách dứt khoát như vậy không.

“Nuốt.

” Phượng Khương Trần đưa mật rắn đến bên mép của thiếu niên.

Thiếu niên ấy ngẩn người ra cậu ta vẫn chưa hoàn hồn lại khi thấy một cô nương mảnh mai như Phượng Khương Trần bắt rắn và giết rắn.

“Còn ngẩn ra đó làm gì không muốn sống sao? Nói sớm thì ta đã không cứu đệ rồi.

” Phượng Khương Trần dùng sức đưa mật rắn đến mép của thiếu niên nàng dùng ánh mắt để ra hiệu bảo thiếu niên này nhanh lên một chút.

Sức kiên nhẫn của nàng là có hạn thiếu niên này may mắn gặp được nàng đang đi ra ngoài nếu không thì chết sớm rồi.

“A a…” Thiếu niên vẫn còn giữ dáng vẻ ngây ngốc nhưng dưới sự uy hiếp của Phượng Khương Trần cậu ta há miệng ra theo bản năng.

“Đừng cắn nát cứ trực tiếp nuốt xuống nếu không thì đệ chết ta không chịu trách nhiệm.



Phượng Khương Trần nhét mật rắn vào miệng của thiếu niên một cách thô lỗ sau đó nàng cũng không để ý mọi người nhìn nhận nàng thế nào mà lấy ra từ trong ngực một cái khăn màu trắng nàng cẩn thận lau vết máu trên con dao và con dao giải phẫu thật sạch sẽ và cất vào chỗ đặc chế bên bắp chân nàng.

Tất cả những chuyện này đều thuận lợi như nước chảy mây trôi sạch sẽ dứt khoát đợi đến khi mấy người vây quanh kịp hoàn hồn lại thì Phượng Khương Trần đã cầm cái khăn tay chậm rãi lau lướt qua vết máu ở trên mười ngón tay…

Động tác của nàng tao nhã và xinh đẹp nhìn thoáng qua không hề có vẻ máu tanh và thô tục.

Ưm… Có người không nhịn được mà muốn nôn nhưng lại bị Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn nên đành nuốt vào lại.

Đúng thật là một nữ nhân đáng sợ.

“Có nước không? Mang chậu nước tới đây ta muốn rửa tay.

” Phượng Khương Trần không hề có ý thức bản thân là một tiểu thư nàng nói một cách rất tự nhiên.

Không phải là dùng giọng cao cao tại thượng để ra lệnh nhưng nó như có mị lực khiến người khác không tự chủ được mà nghe theo lời nàng.

“Có có có.

” Một vị quan sai vất vả lắm mới khép lại được cái hàm đang rớt xuống của bản thân hắn vội vàng đi lấy nước cho Phượng Khương Trần không hề mất hứng chút nào.

Khi bưng chậu nước tới vị quan sai không đặt nó xuống dưới đất mà là dùng hai tay bưng chậu đến trước mặt Phượng Khương Trần cho nàng thuận tiện rửa vị quan sai này hành động vô cùng tự nhiên không hề có chút miễn cưỡng.

Cứ như được hầu hạ cho Phượng Khương Trần là một chuyện rất vui vẻ vậy.

Trên thực tế trong đám người vây quanh xem có không ít người muốn cướp việc của vị quan sai kia.

Có thể quan sát nữ nhân bắt rắn và giết rắn ở khoảng cách gần như vậy cơ hội này hiếm lắm mới có được đấy.

Sau khi Phượng Khương Trần rửa tay sạch sẽ xong nàng ném cái khăn dính máu vào trong chậu nước:

“Xử lý cho sạch sẽ nó có độc đấy.

” Phượng Khương Trần lại sai bảo người một lần nữa nàng cũng không hề khách khí.

“Dạ vâng.

” Vị quan sai kia cũng không cảm thấy gì.

Thực tế là hắn đã bị Phượng Khương Trần dọa sợ chết rồi.

Này là kiểu nữ nhân gì vậy.

Có thể tiện tay lấy ra một bộ dao to nhỏ ở bên người.

Bắt rắn giết rắn mà không hề chớp mắt dáng vẻ đó của nàng trông còn mạnh mẽ hơn so với nam nhân như hắn.

Người khiếp sợ đâu chỉ có hai vị quan sai.

Con ngươi của Tây Lăng Thiên Lâm suýt chút nữa là rớt ra rồi nam nhân mặc bộ y phục đen đang đứng ở đằng xa cũng nhìn không chớp mắt khi Tây Lăng Thiên Lâm rời đi hắn ta cũng không hề phát hiện ra…

Sau khi xử lý sạch sẽ Phượng Khương Trần cũng không tiếp tục ở lại lâu đối với chuyện bị những người vây nhìn thì Phượng Khương Trần đã gặp một hai lần rồi sau này cũng trở thành thói quen.

Thấy thiếu niên vẫn còn đang nằm dưới đất với vẻ mặt ngơ ngác sững sờ Phượng Khương Trần nghĩ đến việc vừa mới liếc mắt nhìn một cái đã phát hiện ra bí mật ở trong đó trong đôi mắt nàng dường như lóe lên tia sáng hứng thú.

Nhìn dáng dấp của thiếu niên này cho thấy không phải người bình thường Phượng Khương Trần suy nghĩ một chút rồi nàng lập tức quyết định làm người tốt cho tới cùng.

“Đi tìm một vị đại phu bắt thang thuốc xử lý độc tố một chút.

Còn về con rắn kia một lát đưa đến Phượng phủ tối nay ta muốn ăn canh rắn đây là tiền mua rắn.



Phượng Khương Trần lấy ra một lượng bạc và nhét vào trong tay của thiếu niên.

Tiếp đến nàng vừa xua xua tay với những người đang vây quanh xem vừa nói: “Được rồi cảnh náo nhiệt đã xem xong mọi người có thể giải tán rồi.



“À à…”

Mọi người lập tức tránh ra lui ra sang hai bên nhường đường cho Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần cũng không khách khí nàng gọi hai vị quan sai ra hiệu cho bọn hắn tiếp tục dẫn đường đối với chuyện cứu người Phượng Khương Trần cũng không để ở trong lòng nữa.

Phượng Khương Trần nhất quyết không thừa nhận.

Nàng cứu người là bởi vì nhất thời ngứa tay sau đó phát hiện thiếu niên này khác rồi thèm món thịt rắn ngon lành kia.

Nhà họ Phượng rất nghèo mấy ngày nay nàng đã không được thấy thức ăn mặn rồi.

Buổi tối có thể ăn một bữa thật ngon…

Sau khi Phượng Khương Trần đi đám người vây xem mới hoàn hồn lại: “Vị cô nương đó là ai vậy?”

“Hình như ta có nghe nói là họ Phượng tên Phượng Khương Trần.



“Phượng Khương Trần? Không phải là cô nương đã đánh nhau ở cửa thành mấy ngày trước sao?”

“Đúng đó đúng đó ta nghe nói hình như nàng ta vốn là hoàng tử phi kết quả cũng bởi vì chuyện đánh nhau nên đến cả vị trí hoàng tử phi cũng mất rồi…”

“Thật hay giả thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mọi người có biết Nghiêm công tử người hay khi nam phách nữ ở kinh thành chưa? Nghe nói Phượng tiểu thư cũng vì muốn dạy dỗ công tử đó nên mới đánh người ở cửa thành lúc ấy một mình Phượng tiểu thư đã đánh ngã mười mấy tên nam nhân to lớn đấy.



“Thật hay giả vậy không phải là gạt người đó chứ?”

“Gạt người? Tại sao ta lại phải lừa ngươi ngươi có thấy hành động giết rắn của Phượng tiểu thư không? Nàng ta cũng không phải là người bình thường nàng ta thế mà lại là con gái của Phượng tướng quân đấy lên được chiến trường tính tình cũng tốt…”

“Có đạo lý!”

Thế là sau đó trong dân gian lại lan truyền một loạt lời đồn.

Mà thiếu niên nằm dưới đất thì bị mọi người ngó lơ rồi thiếu niên đi lúc nào mọi người cũng không hề phát hiện ra lực chú ý của mọi người đều đồng loạt hướng về phía Phượng tiểu thư trong truyền thuyết.

Mà Phượng tiểu thư trong truyền thuyết đã quên mất những gì ở đằng sau lưng nàng bởi vì nàng đã tới phòng chứa xác…

Nếu như không phải có người dẫn đường Phượng Khương Trần khẳng định chắc chắn là bản thân nàng sẽ không tìm được chỗ này cũng sẽ không nghĩ đến việc dưới chân thiên tử còn có một chỗ vắng lặng như vậy.

Vị quan sai dẫn đường ở trước mặt vốn định nhắc Phượng Khương Trần rằng đừng sợ thi thể được cất ở bên trong cũng không nhiều chỉ có khoảng mười cổ thi thể chưa kịp nhận mà thôi…

Nhưng nghĩ đến việc Phượng Khương Trần ở trên đường phố ra tay giết rắn một cách dứt khoát để lấy mật rắn lời nói đến bên khóe miệng lập tức nuốt xuống.

Suy nghĩ rất tà ác hiện lên không biết có thể nhìn thấy Phượng tiểu thư lúng túng không.

“Phượng tiểu thư chính là nơi này.

” Hai vị quan sai chỉ về căn phòng nhỏ u ám ở phía trước.

Trước cửa căn phòng nhỏ có bốn vị quan sai gác cửa sau khi kiểm tra thân phận của bọn hắn xong thì quan sát Phượng Khương Trần từ trên xuống dưới một chút một nửa cảm thấy khó hiểu một nửa là mê hoặc cho đi.

Phượng Khương Trần mỉm cười một tiếng nàng cũng không nhiều lời.

“Két” một tiếng cánh cửa được mở ra mùi thối rữa của cổ thi thể ập vào mặt Phượng Khương Trần lập tức ngừng thở theo thói quen nàng muốn tìm đồ để bịt mũi miệng lại nhưng phát hiện…

Nơi này là cổ đại phòng chứa xác không có món đồ như vậy.

Nhưng mà ở đây là mùi thi thể nó cũng là độc khí! Ngửi nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.

Phượng Khương Trần có hơi do dự một chút trong mắt vị quan sai đứng sau lưng thoáng hiện lên vẻ đắc ý.

Quả nhiên vẫn là nữ nhân mà đối mặt thi thể không nhát gan mới là lạ!

Hai vị quan sai tiến lên rồi đắc ý nói: “Phượng tiểu thư mời…”

Dáng vẻ kia trông có vẻ như thích thú xem náo nhiệt.

Ánh mắt của Phượng Khương Trần trở nên lạnh lẽo mức độ thiện cảm đối với vị quan sai này hạ xuống con số không.

Người này đúng thật không có lòng cảm thông tới cái nơi này để lĩnh dẫn thi thể đều là người thân của người chết quan sai lại nhìn rồi cười trên sự đau khổ của người khác thế thì sao thân nhân của người chết có thể chịu nổi.

Phượng Khương Trần cất giọng khó chịu nói: “Đi thôi.

Bình Luận (0)
Comment